“Mẹ… Mẹ có phải mẹ ruột của con không đấy?”
Tô Tuệ Anh tựa người vào tường, không còn chút sức lực ngồi bệt xuống sàn, nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Bây giờ, Tô Tuệ Anh thực sự càng ngày càng nghi ngờ điểm này.
Bởi vì càng ngày càng lộ rõ mẹ cô thực sự không thích cô thậm chí còn chán ghét cô, điều này khiến cho Tô Tuệ Anh không thể không nghĩ tới.
Mà cảnh này, vừa đúng lúc bị Hứa Thịnh nấp ở cuối hành lang nhìn thấy hết.
Đưa tay lên vuốt cằm, Hứa Thịnh khẽ giọng lẩm bẩm: “Trên đời này lại còn có người mẹ như vậy sao?”
Xem ra sự hoài nghi trong lòng Tô Tuệ Anh có thể được giải đáp từ hắn.
Thân là bác sĩ, hắn là người hiểu rõ hơn bất cứ ai nếu muốn chứng minh là không phải ruột thịt, xét nghiệm ADN chính là cách tốt nhất.
Mà lúc này, cha mẹ của Tô Tuệ Anh và cô đều ở trong bệnh viện, nếu hắn muốn lấy một thứ gì đó trên người của cả ba người họ, như tóc chẳng hạn, là việc dễ như trở bàn tay.
Nghĩ xong trên khóe môi Hứa Thịnh lộ ra nụ cười mang đầy vẻ suy tư, sau đó xoay người lặng lẽ rời đi, giống như cách hắn cũng lặng lẽ xuất hiện ở đây vậy.
Tô Tuệ Anh cũng không ở bệnh viện lâu, bởi vì buổi chiều cô còn phải đi làm.
Qua một buổi sáng răn dạy trách mắng, Liễu Ngọc đã biết nghe lời hơn rất nhiều, lần này không cần Tô Tuệ Anh lên tiếng, cô đã chấm công từ rất sớm, lập hồ sơ rất cẩn thận, sau đó chủ động báo những tin tức và tình hình quan trọng trong đó cho Tô Tuệ Anh.
Tô Tuệ Anh xem xét, thấy Tô Tuệ Vân chưa quẹt thẻ chấm công, liền lập tức bảo Liễu Ngọc gọi điện đến văn phòng thư ký tổng giám đốc, hỏi Tô Tuệ Vân có đi làm không.
Nhận được câu trả lời, quả nhiên là Tô Tuệ Vân đã về rồi.
Tô Tuệ Anh lắc đầu, buổi sáng Tô Tuệ Vân vẫn kiểu vênh váo tự đắc ra vẻ ta đây, cô còn thật sự cho rằng Tô Tuệ Vân đã có dự định nỗ lực quyết tâm rồi, hóa ra, là cô đã đánh giá cao rồi.
Không có mấy kẻ tiểu nhân giở trò, bốn tiếng đồng hồ buổi chiều đã trôi qua rất nhanh, Tô Tuệ Anh tan làm, lại đi thẳng đến bệnh viện thăm cha.
Chỉ là lúc này đây, trong bệnh viện lại rất ồn ào.
Bên ngoài phòng bệnh, ngoài mẹ của Tô Tuệ Anh và bác sĩ phụ trách điều trị Hứa Thịnh, còn có Tô Tuệ Vân, Hoắc Anh Tú, càng khiến cho sắc mặt Tô Tuệ Anh thay đổi nhanh chóng là Mạc Tiên Lầu và Sở Trình Thiên cũng ở đó.
Vừa nhìn thấy tình thế này, hai chân Tô Tuệ Anh mềm nhũn, suýt chút nữa ngã gục xuống.
Xong rồi, Hoắc Anh Tú chạm mặt Sở Trình Thiên, Mạc Tiên Lầu cũng ở đây, vậy những chuyện cô còn chưa kịp nói với Sở Trình Thiên chỉ sợ Sở Trình Thiên đã biết được những chuyện đó từ miệng Mạc Tiên Lầu hay Hoắc Anh Tú, mọi thứ coi như xong rồi.
Tô Tuệ Anh chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, thế giới của cô sụp đổ trong chớp mắt.
Giờ phút này, Hoắc Anh Tú và Sở Trình Thiên giống như hai kẻ thù vậy, cả hai bên đều dùng những ánh mắt rất hung dữ nhìn nhau chằm chằm, nếu không phải Hoắc Anh Tú được mẹ của Tô Tuệ Anh và Tô Tuệ Vân kéo giữ lại, Sở Trình Thiên có Mạc Tiên Lầu và Hứa Thịnh giữ lại, chỉ sợ hai người đã sớm động tay động chân với nhau rồi.
Vừa nhìn thấy Tô Tuệ Anh xuất hiện, dường như mọi người trong phút chốc đều ngây người ra.
“Em yêu!”
“Tuệ Anh!”