Nhìn hai vị cấp trên, bóng lưng mạnh mẽ kia, Lăng Bá gãi gãi mái tóc ngầu ngầu của cậu, nhếch miệng cười, lầm bầm cảm thán nói: “Lẽ nào đây chính là cấp trên mỹ nữ trong lời đồn sao, thật mạnh mẽ, thật có mùi vị.”
Mà Đỗ Minh đi ra khỏi nhà ăn liền cầm đồ ăn được đóng gói kỹ đi tới phòng làm việc của Tề Huynh.
Mà Đỗ Minh đi ra khỏi nhà ăn liền cầm đồ ăn được đóng gói kỹ đi tới phòng làm việc của Tề Huynh.
“Thư ký trưởng Tề có ở đây không?”
Đỗ Minh vừa đến ngoài cửa phòng làm việc của Tề Huynh liền khẽ gõ cửa một cái.
Tô Tuệ Vân và Tề Huynh đang điên cuồng trong phòng làm việc vừa nghe có người gõ cửa, lập tức cả kinh, đặc biệt là Tề Huynh, sắc mặt nháy mắt thay đổi.
Không có bất kỳ do dự nào, hắn lập tức lui ra khỏi thân thể Tô Tuệ Vân, thuần thục chỉnh đốn lại quần áo trên người mình, sau đó trực tiếp giấu Tô Tuệ Vân quần áo không chỉnh tề dưới bàn làm việc, dùng ghế dựa bằng da thật của hắn che đi, lúc này mới mới áo mũ chỉnh tề đi mở cửa.
“Giám đốc Đỗ, có chuyện gì sao?”
Tề Huynh cố gắng dùng giọng điệu nói chuyện công để nói.
Bởi vì hắn sợ sau khi Tô Tuệ Vân dưới gầm bàn biết Đỗ Minh là vợ hắn sẽ đột nhiên chui ra ngoài gây sự.
Mặc dù hắn thích thân thể Tô Tuệ Vân, nhưng người hắn yêu lại là Đỗ Minh vợ mình, vì Đỗ Minh tuyệt đối là một người vợ tốt đáng để đàn ông ngưỡng mộ và yêu thương, ngoại trừ sự nghiệp lớn mạnh, Đỗ Minh gần như không có khuyết điểm.
Đỗ Minh bị gương mặt nghiêm túc của Tề Huynh làm cho tim đập mạnh, trước kia khi bên cạnh không có ai, Tề Huynh luôn mặt dày quấn lấy cô, gọi từng tiếng bà xã trong miệng, hai tay càng không yên phận sờ cô, khiêu khích cô, nhưng lần này…
Có điều, như vậy rất tốt, cô đỡ phải lo lắng đồng nghiệp khác chứng kiến.
Đến giờ phút này rồi, Đỗ Minh lại vẫn không cảm thấy có một số việc đã có gì đó không đúng, có lẽ đây giống như người ngoài nói, người phụ nữ có IQ cao, xuất sắc trong công việc thường có EQ bằng 0.
“Em thấy anh không đi ăn cơm nên tiện đường đưa tới cho anh.”
Đỗ Minh mỉm cười đưa đồ ăn cầm trong tay cho Tề Huynh: “Cảm ơn!”
Tề Huynh tự tay tiếp nhận, giờ phút này, đôi mắt vẫn ngụy trang rất tốt rốt cuộc cũng xẹt qua tia áy náy, đáng tiếc hắn cụp mắt, Đỗ Minh căn bản không nhìn thấy ánh mắt khác thường này của hắn.
“Anh bận việc đi, em đi trước.”
Đỗ Minh gật đầu cười nói, xoay người muốn đi.
“Minh Minh…”
Nhìn nụ cười xinh đẹp sạch sẽ của vợ, Tề Huynh đột nhiên không nhịn được khẽ gọi một tiếng.
“Vâng?”
Đỗ Minh xoay người nhìn Tề Huynh: “Còn có việc gì ạ?”
“Không có việc gì.”
Tề Huynh vội lắc đầu, lúc này Đỗ Minh càng mau rời đi càng tốt mà, hắn lập tức không nhịn được mắng mình trong lòng, sao vừa rồi lại đột nhiên ngớ ngẩn như vậy chứ!
Đỗ Minh không nghi ngờ gì, xoay người liền cất bước, ưu nhã rời đi.
Tề Huynh đóng cửa lại, nhìn đồ ăn còn ấm trên tay, tâm trạng đột nhiên rất phiền não.