Hằng ngày Tô Tuệ Anh chuyện gì cũng đều nhịn cô ta, vừa nghe thấy chuyện này là do Đỗ Minh quyết định nên Tô Tuệ Anh không khỏi ngờ vực.
Mấy ngày nay cứ hễ là người mới phỏng vấn bị cô loại thì Đỗ Minh sẽ không chọn để dùng, nhưng lần này lại…
Tô Tuệ Anh đứng dậy muốn đến phòng giám đốc hỏi Đỗ Minh xem rốt cuộc nguyên nhân là gì, Tô Tuệ Vân lại giương nụ cười tự đắc lên, đi đôi giày cao gót bảy phân mang theo bộ mặt ngạo mạn đến chắn trước mặt Tô Tuệ Anh nói: “Đừng cho rằng chị không cho tôi cơ hội thì tôi không có cách, thư ký bên cạnh tổng giám đốc tập đoàn FL, tôi nắm chắc rồi!”
Tô Tuệ Anh trừng mắt lên nhìn lại Tô Tuệ Vân, cười nhẹ nói: “Được, để tôi chống mắt lên xem cô ngồi vào vị trí này được bao lâu, đừng nói tôi xem thường cô, cô, sẽ chẳng làm được cái gì đâu!”
Tô Tuệ Vân không tin như vậy nên cười khinh nói: “Tô Tuệ Anh, xin chị đừng có nghĩ người khác ngu si đến vậy rồi tự coi mình là giỏi giang, hai chúng ta, ai ngu ai giỏi thực ra đã sớm rõ ràng rồi, như anh rể ý, người anh ấy chọn cuối cùng cũng là tôi, không phải là chị, chị đã biết hai chúng ta rốt cuộc ai là người giỏi ai là người kém chưa! Đừng nói tôi không nhắc nhở chị, nếu tôi đã bước vào tập đoàn FL rồi, những ngày tháng sau này của chị, chị nên cẩn thận một chút, nếu không, chị sẽ chết rất khó coi đấy!”
Nói xong, cầm lấy thẻ công tác Liễu Như đã làm xong, vung lên, nghênh ngang đi mất.
Quang minh chính đại đến mức toàn thân Tô Tuệ Anh run lên, đứng tại chỗ, rất lâu không cử động.
Bên cạnh, Liễu Như xem trò hay, cất tiếng cười bén nhọn: “Tô Tuệ Anh, không ngờ cô gái vừa rồi lại là em gái cô, sao vừa rồi nghe ý trong giọng cô ta, chồng cô hình như bị cô ta cướp mất rồi ư? Ôi, em vợ cướp anh rể, trò đùa này không phải chỉ xuất hiện trên tivi hay sao, không ngờ thật sự có chuyện này trong đời thực, Liễu Như tôi hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt rồi, chà chà!”
Tô Tuệ Anh vốn đã bị Tô Tuệ Vân chọc tức, bây giờ Liễu Ngọc còn mượn cớ gây chuyện với cô, cơn tức của Tô Tuệ Anh chợt vọt lên, cô xoay người, ánh mắt sắc bén hung hăng bắn về phía Liễu Như, gằn từng chữ: “Liễu Như, tôi nể cô là nhân viên kỳ cựu của tập đoàn FL mới năm lần bảy lượt nhường nhịn cô, cô thực sự nghĩ là tôi sợ cô, không dám làm gì cô hay sao? Tôi nói cho cô biết, làm người phải biết đúng mực, đừng coi sự khoan dung của người khác dành cho cô là cái vốn để cô không biết xấu hổ như vậy.”
“Cô…”
Liễu Như chưa từng nhìn thấy một Tô Tuệ Anh hung hăng như vậy, nhất thời bị sặc tới mức một câu cũng không đáp lại được.
Thường ngày, đối với sự châm chọc khiêu khích của Liễu Như, Tô Tuệ Anh luôn không đáp lại, còn phải nói, Liễu Như thực sự cho rằng Tô Tuệ Anh sợ cô ta, có điều lúc này cô ta không dám nghĩ như vậy nữa rồi.
Tô Tuệ Anh tiếp tục nói: “Về sau trong giờ làm việc đừng gọi tên tôi, ở công ty, tôi là cấp trên, cô là cấp dưới, có việc gì thì hãy gọi tôi là trưởng phòng Lâm. Nhân tiện nhắc nhở cô một câu, sau này làm việc hãy nghiêm túc hơn một chút, đừng cứ quên trước quên sau, làm liên lụy đến tiến độ công việc của tôi, có biết vì sao cô làm ở tập đoàn FL lâu như vậy mà vẫn không được thăng chức không? Đây chính là nguyên nhân đấy!”
Nói xong, bỏ lại vẻ mặt khiếp sợ của Liễu Ngọc, cô quay về chỗ ngồi của mình, bắt đầu công việc.
Lần này đến lượt Liễu Như ngây người tại chỗ, rất lâu không động đậy.
Vì lời của Tô Tuệ Anh trúng ngay nỗi đau của cô ta, hơn nữa một đao thấy máu, ghim trúng điểm yếu.
Mà Tô Tuệ Vân rời đi đương nhiên không biết, những lời cô ta nói trong phòng làm việc bộ phận hành chính ban nãy đã gây ra một trận chiến giữa hai người phụ nữ, sau khi đến phòng thay đồ thay bộ đồ công sở, cô ta nghiêm mặt đi tới phòng thư ký làm việc.
Thực ra Tô Tuệ Vân đã có đống tiền của bất chính hôm qua, thật sự không cần phải tới tập đoàn FL đi làm kiếm mấy ngàn đồng tiền từng tháng này nữa, nhưng… Tô Tuệ Vân vẫn tới.
Tô Tuệ Vân cũng không biết vì sao mình lại muốn tới, có lẽ là vì tức Tô Tuệ Anh, xử lý Tô Tuệ Anh, hoặc cũng có lẽ là vì… Tề Huynh.