Tô Tuệ Anh bị biến cố bất thình lình doạ sợ đến mức kêu lên một tiếng sợ hãi, ngẩng đầu lên liền thấy vẻ mặt động tình của Hoắc Anh Tú trong gương.
“Khốn kiếp, buông ra…”
Tô Tuệ Anh chợt giãy giụa một cái, xoay người quăng cho Hoắc Anh Tú một cái bạt tai nặng nề.
Hoắc Anh Tú bị đánh, hai mắt thoáng chốc sung huyết, vốn còn muốn nói lời dỗ dành lập tức nuốt vào bụng, vẻ mặt âm u bắt lấy hai tay của Tô Tuệ Anh đặt lên đỉnh đầu, sau đó thô bạo xé một cái, cúc áo trên áo sơ mi của Tô Tuệ Anh lộp bộp rơi xuống đất, quần áo lập tức mở ra.
“Buông ra…”
Tô Tuệ Anh lập tức vừa tức vừa sợ, Hoắc Anh Tú bây giờ đã không còn là Hoắc Anh Tú trước kia nữa rồi.
“Em kêu đi, tốt nhất là kêu lớn lên một chút, để cha mẹ em đều nghe thấy đi.”
Hoắc Anh Tú ra vẻ ăn chắc Tô Tuệ Anh, đưa tay đẩy một cái, đẩy áo ngực của Tô Tuệ Anh lên quá ngực, hai quả đào mật lập tức lộ ra ngoài không khí, Hoắc Anh Tú vùi đầu hôn xuống một cái, ngậm trong miệng, mút, cắn, gặm một hồi.
“Đừng…”
Tô Tuệ Anh chợt cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Muốn giãy giụa nhưng làm thế nào cũng không thoát được, giờ phút này, cô lại nghĩ tới Sở Trình Thiên, nghĩ đến anh mỗi lần hôn cơ thể cô, dịu dàng như vậy, che chở có thừa như vậy, càng nghĩ trong lòng lại càng không ưa Hoắc Anh Tú.
Cô lại không biết, sự phản kháng và vặn vẹo của mình chỉ càng làm tăng thêm thú tính của Hoắc Anh Tú, một tay giữ hai tay của Tô Tuệ Anh trên đỉnh đầu, tay kia vô cùng thuần thục thăm dò vào trong quần Tô Tuệ Anh, trong đó dĩ nhiên đã sớm ướt át rồi.
Hoắc Anh Tú chấn động trong lòng, chợt ngừng tất cả động tác, đôi mắt dâm tà lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tô Tuệ Anh, nói: “Nhanh như vậy đã chảy nước rồi, trước đây cơ thể em cũng không nhạy cảm như vậy, lẽ nào tối hôm trước em trắng đêm không về, thật sự đã bị người ta phá thân rồi?”
Tuy trước đây Tô Tuệ Anh luôn không chịu vượt qua cửa ải cuối cùng với hắn, nhưng đến khi tình nồng cũng biết ỡm ờ để hắn kiểm tra, vì vậy hắn rất quen với cơ thể Tô Tuệ Anh, trước kia hắn không sờ đến bảy tám phút Tô Tuệ Anh sẽ không có phản ứng động tình, điều này khiến hắn từng có một độ hoài nghi Tô Tuệ Anh mắc loại bệnh lãnh cảm này.
Nhưng không ngờ hôm nay cô lại nhạy cảm như vậy, hoàn toàn không giống trước kia.
Tô Phỉ Phỉ bị Hoắc Anh Tú hỏi đến mức gò má đỏ lên, trong chốc lát không biết trả lời thế nào.
Hoàn toàn chính xác, từ sau khi dây dưa điên cuồng một ngày một đêm với Sở Trình Thiên, cơ thể của cô thay đổi đến mức vô cùng nhạy cảm, dù sự đụng chạm của Hoắc Anh Tú khiến cô rất phẫn nộ, phản cảm, nhưng cơ thể của cô lại có phản ứng chân thật nhất.
Điều này cô không ngờ tới, cũng không có cách nào khống chế, bị Hoắc Anh Tú nói ra như muốn bóc trần cả xương ra vậy, cô càng thẹn đến mức muốn chui xuống đất.
Hoắc Anh Tú vừa thấy vẻ mặt ngượng ngùng tức giận còn mang theo một chút kinh hoảng của Tô Tuệ Anh, lập tức trong lòng cũng hiểu suy đoán của hắn chỉ e là thật.
“Đồ tiện nhân này, trong nhà có đàn ông còn dám đi ra ngoài tìm người ngoài, hôm nay tôi phải để cô biết sự lợi hại của tôi.”
Hoắc Anh Tú hoàn toàn nổi giận, giống như một con sư tử giận dữ, một tay hung ác nắm lấy một bên ngọc nhũ của Tô Tuệ Anh, một tay bắt đầu xé rách quần tam giác nhỏ bên trong của Tô Tuệ Anh.
“Đừng, xin anh, đừng…”
Tô Tuệ Anh bị vẻ mặt hung tợn của Hoắc Anh Tú hù doạ, nhưng sự cầu xin của cô chỉ khiến thú tính của Hoắc Anh Tú càng thêm sôi trào mà thôi.
“A!”