Tô Tuệ Anh chậm rãi buông tay xuống, sắc mặt lạnh nhạt nhìn bà Lâm, hiện giờ cô không những hết hi vọng với Tô Tuệ Vân mà còn hết hi vọng với bà Tô nữa.
“Phản rồi! Mày dám nói chuyện với tao như vậy hả?”
Bà Tô bị Tô Tuệ Anh nhìn đến mức chột dạ, lập tức giận dữ, đưa tay định tát Tô Tuệ Anh.
Chỉ là tay chưa kịp đánh xuống thì đã bị Tô Tuệ Anh đưa tay ra bắt lấy.
“Mẹ à, người ta nói con bị đánh đau thì lòng mẹ xót, nhưng mẹ lại đánh con tàn nhẫn như thế, chẳng lẽ mẹ không đau lòng chút nào sao?”
Tô Tuệ Anh đau lòng nhìn bà Lâm: “Thôi bỏ đi, là do con ngu ngốc, từ nhỏ đến lớn, hơn hai mươi mấy năm mà con vẫn chưa nhìn thấu điểm này, lại còn hi vọng xa vời rằng mẹ sẽ thật sự quan tâm tới con. Được rồi, hiện giờ con đã hiểu rõ mọi chuyện, mẹ đánh cũng đánh rồi, chửi cũng chửi rồi, còn có việc gì nữa không? Nếu không có việc gì nữa thì con đi đây.”
Nói xong, cô lạnh lùng quay người, chuẩn bị mở cửa rời đi.
Bà Tô chưa từng thấy Tô Tuệ Anh thể hiện như thế bao giờ, nhất thời có chút thất thần.
Tô Tuệ Vân nhanh chóng đẩy bà Tô một cái, dậm chân nói: “Mẹ, mẹ nhìn chị ta sắp đi rồi kìa. Chuyện của con và anh rể mẹ còn chưa nói mà!”
Bà Tô nghe xong mới nhớ ra chuyện quan trọng nhất vẫn chưa xử lý, liền bước lên ngăn ở cửa ra vào, cản đường đi của Tô Tuệ Anh, sau đó lấy ra một quyển sổ nhỏ từ trong ngực, đưa cho Tô Tuệ Anh: “Đây là giấy đính hôn của mày và Nhất Phong, mày hãy ghi lên đó là mày muốn hủy hôn, về sau hôn ước giữa mày và Nhất Phong sẽ được giải trừ! Những sính lễ này của Nhất Phong sẽ được chuyển sang danh nghĩa của Mận Mận, sau này, Mận Mận chính là vị hôn thê của Nhất Phong.” Giấy đính hôn cũng là đơn ghi sính lễ, ngày đó Hoắc Anh Tú muốn cầu hôn với Tô Tuệ Anh nên sính lễ và tiền mừng đều được ghi rõ ràng trên tờ giấy này, dưới sự chứng kiến của trưởng bối hai bên, Hoắc Anh Tú và Tô Tuệ Anh đã cùng kí tên lên trên.
Mặc dù không có hiệu lực trước pháp luật nhưng đó là phong tục ở nông thôn, người ở quê đều thừa nhận tờ giấy này.
Nhìn tờ giấy trong tay bà Lâm, Tô Tuệ Anh ngây người, ánh mắt còn kinh ngạc hơn so với lúc bị bà Tô tát một cái.
Cô không dám tin nhìn bà Lâm, âm thanh run rẩy nói: “Mẹ, mẹ biết rõ chuyện giữa Hoắc Anh Tú và Tô Tuệ Vân sao?”
Bà Tô lạnh nhạt gật đầu, ý nói rằng bà biết.
“Vậy sao mẹ lại muốn con rút lui như vậy? Vì sao? Rõ ràng là Tô Tuệ Vân sai, là nó dụ dỗ Hoắc Anh Tú, Hoắc Anh Tú là ai? Hoắc Anh Tú chính là vị hôn phu của con, mẹ, vậy mà mẹ không giận Tô Tuệ Vân chút nào sao? Ngược lại mẹ còn gọi con tới để kí giấy từ hôn, thành toàn cho nó? Có phải tai con có vấn đề rồi không? Có phải con nghe nhầm rồi không?”
Tô Tuệ Anh cố sức ôm chặt ngực mình, vì trái tim cô thật sự rất đau, đau như đang chảy máu vậy.
Tuy cô muốn cùng Hoắc Anh Tú giải trừ hôn ước, nhưng giờ phút này, lời nói giải trừ hôn ước lại truyền ra từ miệng bà Lâm, sao cô có thể chịu đựng nổi đây?
Bà Tô khinh thường nói: “Mày không giữ được người đàn ông của chính mình, mày có thể trách ai được đây? May là còn có em gái mày, nếu không người đàn ông của mày bị người khác cướp đi, mày muốn ăn vạ cũng không biết tìm ai để ăn vạ. Cho nên mày phải vui vẻ mới đúng, ít nhất thì Nhất Phong vẫn là con rể của Tô gia chúng ta.”
Tô Tuệ Anh nghe xong, suýt chút nữa thổ huyết.
Đây là đạo lý chó má gì vậy?
Hôm nay cô xem như hiểu rõ sự thiên vị, sự cay độc và tính cách vô lý của bà Lâm.
Cô nhắm chặt hai mắt lại, mọi lời nói lúc này đều không còn quan trọng nữa.