Đang sầu não, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Tô Tuệ Anh vừa nhận lại là bà Tô gọi tới, phản ứng đầu tiên của Tô Tuệ Anh chính là tim nhảy lên, lẽ nào Tô Tuệ Vân thực sự đã về cáo trạng với mẹ?
“Alo, mẹ!”
Tô Tuệ Anh nghe điện thoại.
“Tuệ Anh, tan làm chưa, lâu rồi không thấy con về nhà, ở bên ngoài có quen hay không, ăn uống có tốt không, buổi tối có ngủ ngon hay không?”
Không hề xảy ra lời quở mắng nghiêm khắc như trong tưởng tượng, bà Tô trước giờ chưa từng nói những lời quan tâm như vậy với Tô Tuệ Anh.
“Mẹ…”
Tô Tuệ Anh vừa nghe xong, mũi không khỏi chua xót, suýt nữa đã khóc, trong ký ức hai mươi hai năm qua, bà Tô chưa từng có lúc nào dịu dàng yêu thương cô như vậy bao giờ.
“Tuệ Anh, mẹ cùng cha con dự định ngày mai sẽ về quê, tối nay con qua đây một chuyến, một nhà chúng ta ngồi ăn một bữa cơm đoàn viên vui vẻ, được không?”
Bà Tô tiếp tục yêu thương nói.
“Được, giờ con qua liền.”
Tô Tuệ Anh dường như không hề nghĩ ngợi mà lập tức đồng ý, nhưng liền nghĩ ra, vội vàng hỏi: “Hoắc Anh Tú đâu?”
“Nhất Phong đi công tác ở ngoại ô hai ngày, nếu không, một nhà chúng ta mới xem như đông đủ.”
Trong giọng nói của bà Tô mang theo sự luyến tiếc.
Tô Tuệ Anh nghe vậy, lại thở dài một hơi, nói thêm vài câu với bà Tô liền cúp máy bắt xe về căn nhà trước kia.
Vừa nghĩ đến ngày mai cha mẹ phải về quê, hơn nữa những ngày này bản thân vẫn không ở bên cùng hai ông bà, trong lòng Tô Tuệ Anh áy náy không thôi, cho nên cô vừa nghe thấy Hoắc Anh Tú không ở nhà, dường như không hề hoài nghi một chút nào.
Thế nhưng lại không biết đầu dây bên kia, gương mặt bà Tô vốn đang hiền hậu, vừa cúp máy xong, cả khuôn mặt già nua lập tức lạnh đi, mà người ngồi bên cạnh bà chính là Tô Tuệ Vân.
“Mẹ, mẹ thật thông minh, lá bài tình thân này của mẹ vừa đưa ra, chị ta nhất định sẽ được yêu thương mà lo sợ, phỏng chừng lúc này đã lên đường rồi.”
Tô Tuệ Vân vui mừng ôm lấy cánh tay mẹ mình, ngước khuôn mặt xinh kiều diễm, nở nụ cười rực rỡ như hoa.
Vừa rồi Tô Tuệ Vân đã nói chuyện hôm nay cô ta đi phỏng vấn bị Tô Tuệ Anh quả quyết đánh trượt, thêm mắm thêm muối nói lại một lượt, đương nhiên nói bản thân không hề sai chút gì, mà tất cả lỗi sai đều đổ lên đầu Tô Tuệ Anh, bà Tô vừa nghe xong, toàn thân giận đến run người, hai mẹ con cùng nhau tính kế, mới có một cảnh như vừa rồi.
Bà Tô cưng chiều vỗ lên tay Tô Tuệ Vân, nói: “Mau gọi cho Nhất Phong, bảo nó lập tức trở về, hôm nay mẹ không những trút giận cho con, còn muốn giải trừ hôn ước của chị con cùng Nhất Phong, để sau này con có thể quang minh chính đại ở bên Nhất Phong.”
“Đúng vậy, cảm ơn mẹ, con thực sự yêu mẹ chết mất.”
Tô Tuệ Vân ôm lấy bà Tô hung hăng hôn một cái, lập tức cầm điện thoại gọi cho Hoắc Anh Tú.
Lúc này, Hoắc Anh Tú đang tăng ca trong phòng làm việc của giám đốc nghiệp vụ, đương nhiên lần tăng ca này không giống với những lần trước, bởi vì lần này “tăng ca” cùng anh ta còn có nữ trợ lý nghiệp vụ mới tới, Đào Kiên.