Hoắc Anh Tú núp sau thân lớn cây phía trước cổng trường, mượn chút ánh sáng đèn đường tìm kiếm bóng dáng của Tô Tuệ Vân.
Khi tất cả các sinh viên đă ra về gần hết, mới thấy bóng dáng cô mặc chiếc váy đồng phục, khoác tay người bạn học của mình cẩn thận bước ra khỏi cổng, đôi mắt đẹp đẽ lặng lẽ quan sát kĩ xung quanh, cô vẫn sợ Hoắc Anh Tú vẫn đang đợi mình ở cổng trường.
Hoắc Anh Tú nhếch môi lên nở một nụ cừoi đầy mỉa mai, vẫn trốn đằng sau gốc cây, đợi Tô Tuệ Vân và người bạn tiến lại gần, mới đột ngột nhảy ra, chặn trước mặt Tô Tuệ Vân.
“ Mận Mận, bố mẹ gọi em đến ăn cơm, anh đến đón em,.”
Khuôn mặt anh tuấn của Hoắc Anh Tú tỏ rõ hòa khí và nét cừoi.
“ Tôi… Tôi không về.”
Tô Tuệ Vân bị sự xuất hiện bất ngờ của anh làm cho kinh hãi, sống chết ôm chặt lấy cánh tay người bạn nữ bên cạnh, quay đầu muốn chạy lại phía cổng trường học.
Hoắc Anh Tú khó khăn lắm mới đợi được cô ra ngoài, sao có thể để cô chạy mất, anh nhanh chóng chặn trước mặt Tô Tuệ Vân, cầm túi quà giơ trước mặt cô, cừoi mỉm nói: “ Đây là quà anh đặc biệt chọn cho em, em xem có thích không?”
Tô Tuệ Vân nhanh chóng ý thức được lùi về phía sau, giữ khoảng cách an toàn với Hoắc Minh Lăng, vốn dĩ định nói ai cần quà của anh, nhưng khi nhìn thấy biểu tượng in trên túi quà, cô há hốc miệng kinh ngạc.
Lúc bạn học đứng cạnh cô cũng nhìn thấy biểu tượng ấy, cũng kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc, hỏi Hoắc Anh Tú: “ Lẽ nào bên trong này là điện thoại Iphone sao?”
Hoắc Anh Tú đắc ý gật gật đầu, đáp: “ Điện thoại Iphone 4s đời mới nhất.”
“ Trời ơi, lại còn là iphone 4s nữa, giá của chiếc này phải hai hai hai ba triệu đấy, Tô Tuệ Vân cậu mau mở ra xem đi.”
Người bạn học hưng phấn giục Tô Tuệ Vân mau nhận món quà này.
Những cô sinh viên như bọn họ, cả ngày chỉ ở trong trường học, ngày tháng trôi quả thật sự buồn tẻ, chỉ có dùng điện thoại di động giết thời gian, hoặc là, dần dà, sẽ biến thành thứ để họ khoe khoang, điện thoại càng đắt thì càng hay, ở trước mặt bạn bè càng cảm thấy hãnh diện hơn..
Nhưng học chỉ là sinh viên, không có thu nhập, lấy đâu ra ngần ấy tiền để mua được chiếc điện thoại đắt như thế này, cả lớp chỉ có vài bạn con nhà giàu có mới mua được, làm cho những sinh viên sinh ra trong gia đình bình thường như họ cảm thấy thấp hơn người khác một bậc.
Tô Tuệ Vân chính là người cảm thấy như vậy, trước đây, cô đă không ít lần nói bóng nói gió trước mặt Hoắc Anh Tú, muốn anh mua cho cô một chiếc điện thoại đắt tiền, nhưng Hoắc Anh Tú lại nói tất cả tiền của mình đều bị Tô Tuệ Anh quản lý, căn bản là không thể được.
Thực ra, tiền của Hoắc Anh Tú từ trước đến nay không hề do Tô Tuệ Anh quản lý, anh chỉ cảm thấy rất ghét cùng phụ nữ đi dạo phố, hơn nữa còn phải giành dụm tiền tạo dựng sự nghiệp cho bản thân, sao có thể vì Tô Tuệ Vân mà tiêu tiền phung phí như vậy được, nhưng bây giờ đã khác, không thả chút mồi, chỉ sợ cá sẽ bơi đi mất.
Dưới sự thúc giục của người bạn học, thêm vào nữa từ lâu bản thân cô đã mong muốn có thể hãnh diện cầm trên tay một chiếc điện thoại đắt tiền, Tô Tuệ Vân cắn cắn môi, có phần do dự, cuối cùng, cô vẫn đưa tay ra cầm lấy món quà của Hoắc Anh Tú.
Hoắc Anh Tú thấy cô cuối cùng đă chịu nhận món quà của mình, biết kế hoạch của mình đã thành công một nửa, lại nở một nụ cười đắc ý, nói với Tô Tuệ Vân và người bạn của cô: “ Bạn học này, bây giờ anh và Mận Mận sẽ cùng về nhà ăn cơm với bố mẹ, em có muốn đi chung không?”
Ngoài mặt thì nói như vậy, hai người ta đang yêu nhau, em có muốn ở lại làm bóng đèn không?”
Người bạn đó vội vàng xua xua tay, cười đáp: “ Dạ thôi, em về trường trước đây.”