Edit: Đậu Xanh
Triệu Đại Lạc và Minh Bảo đi dạo một vòng siêu thị, súng của Triệu Đại Lạc đã hỏng nên cậu nhóc muốn đổi một cây khác, lúc chuẩn bị đi tính tiền, Minh Bảo kéo cậu nhóc lại nhỏ giọng nói, “Lạc Lạc, tớ cho cậu chơi cây của tớ.”
“Tại sao chứ?” Trên khuôn mặt mũm mĩm của Triệu Đại Lạc viết đầy sự nghi ngờ và khó hiểu.
Mấy ngày qua Minh Bảo ở cùng với chị gái, câu mà chị gái nói nhiều nhất chính là: Không được tiêu tiền linh tinh.
Bây giờ cậu nhóc biết, đồ chơi của mình toàn do Cảnh Dực tiêu tiền mua cho, chị gái không có tiền, cậu không dám tiêu tiền linh tinh, cũng không dám để Cảnh Dực tiêu tiền, khi nhìn thấy Triệu Đại Lạc muốn mua cây súng mới, cậu nhóc muốn đưa cây súng của mình cho Triệu Đại Lạc chơi.
Bởi vì chị gái nói, anh trai của Triệu Đại Lạc rất cực khổ, mỗi một đồng tiền kiếm được là tiền mồ hôi nước mắt.
Anh trai của Triệu Đại Lạc, tất nhiên bao gồm cả Cảnh Dực.
“Tớ không muốn chơi nữa, cho cậu chơi đấy.” Minh Bảo lấy cây súng trong tay của Triệu Đại Lạc bỏ về chỗ cũ, kéo cậu nhóc đi ra ngoài, “Chúng ta ra ngoài đi.”
“Hả? Không mua gì hết sao?” Triệu Đại Lạc trợn tròn mắt, “Cậu không muốn ăn gì hả? Tớ còn muốn ăn que cay.”
“Tớ không muốn ăn, chị gái nói ăn cái đó không vệ sinh.” Minh Bảo lắc đầu.
Thời điểm Cảnh Dực đi đến thì nghe thấy Triệu Đại Lạc nói với Minh Bảo, “Chị gái của cậu thì hiểu gì, que cay làm gì có chuyện không ngon, món này ngon lắm đấy, chỉ cần cậu ăn qua một lần chắc chắn sẽ muốn ăn lần thứ hai, chúng ta quay về len lén mà ăn…”
“Phải không?” Cảnh Dực lên tiếng.
Triệu Đại Lạc nhét túi que cay vào tay của Minh Bảo, sau đó nói với Cảnh Dực, “Đại ca, Minh Bảo muốn ăn que cay.”
Minh Bảo: “…..”
Suy nghĩ của trẻ nhỏ vô cùng dễ đoán, Cảnh Dực cầm túi que cay trong tay của Minh Bảo bỏ lên kệ hàng, dẫn hai đứa nhỏ đi dạo một vòng, thông qua ánh mắt của hai đứa nhỏ anh tìm ra được món mà bọn chúng muốn ăn, chẳng mấy chốc đã mua một bao đồ ăn vặt thật to.
Tuy rằng Minh Bảo vẫn còn rất sợ anh, nhưng thấy Cảnh Dực mua rất nhiều món mà mình thích ăn, cậu nhóc vẫn không nhịn được bắt đầu vui vẻ hào hứng.
Sau khi Cảnh Dực dừng xe, hai đứa nhỏ lập tức chạy ùa vào nhà, trong tay Minh Bảo cầm một túi đồ ăn vặt, vội vã chạy lên trên tầng, “Chị ơi! Khoai tây chiên nè! Vị cà chua đấy!”
Minh Châu vẫn còn ngủ ở trong phòng, Minh Bảo đẩy cửa vào nhìn nhìn, trong phòng không biết có mùi gì, cậu nhóc nhíu mũi khó chịu, không quá thích cái mùi này.
Máy lạnh mở rất cao độ, Minh Châu nằm úp sấp mặt xuống giường, trên người trùm chăn, chỉ lộ ra một bên bắp chân, nơi cổ chân có dấu tay đỏ đỏ.
“Chị ơi?” Minh Bảo thấy cô vẫn chưa tỉnh giấc bèn gọi vài tiếng, lúc đi đến gần, cậu nhóc giẫm trúng ga trải giường vứt dưới đất, trên ga trải giường màu đen có một vệt nước ướt đẫm thật lớn, cậu nhóc tò mò hỏi cô, “Chị ơi chị tè dầm hả?”
Cảnh Dực đẩy cửa vào, nghe thấy câu này, ánh mắt anh liếc xuống nhìn tấm ga trải giường, nhớ đến cái cảnh tượng Minh Châu ôm cổ anh run rẩy phun nước, bụng dưới của anh vô thức siết chặt.
Minh Bảo vừa nhìn thấy Cảnh Dực bước vào, vội vã ôm chặt túi khoai tây chiên chạy ra ngoài.
Minh Châu đã tỉnh giấc, nhưng nghe thấy giọng nói của Minh Bảo cô không dám ngồi dậy, bởi vì trên người chẳng có lấy một mảnh vải, đợi Minh Bảo đi rồi cô mới bò dậy, eo mỏi chân đau không chịu được, mới ngồi dậy đã bị anh kéo vào lòng, ngồi vắt ngang trên đùi anh.
Cảnh Dực cầm lấy ly nước kề sát bên miệng cô, đút cô uống một hớp, sau đó lấy thuốc ra đưa cho cô.
Viên thuốc màu trắng, có hơi đắng.
Minh Châu uống hớp nước nuốt thuốc xuống, lại ngửa đầu uống hết số nước trong cái ly, anh cầm cái ly đặt sang một bên, sau đó lấy viên kẹo đã bóc sẵn đút vào miệng cô.
Minh Châu há miệng ngậm lấy viên kẹo trái cây màu trắng, khoảnh khắc rơi vào trong khoang miệng cô nếm ra được mùi đào trắng thơm lừng.
“Sau này sẽ không để em uống thuốc nữa.” Anh ném hộp thuốc vào thùng rác, cánh tay đang ôm cô dần dần siết chặt.
Minh Châu biết chuyện cái bao bị chọc thủng, hình như một khi đàn ông làm chuyện này sẽ dễ bị mất kiểm soát, bây giờ trong đầu cô toàn là dáng vẻ lúc anh bắn tinh, anh ngửa cổ ra, yết hầu lăn lộn lên xuống.
Anh thở dốc nặng nhọc, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ.
Nó lọt vào trong tai, sắc tình không chịu nổi.
“Em không khỏe sao?” Anh vươn tay sờ mặt cô, “Sao mặt lại đỏ thế?”
Hàng mi của Minh Châu run rẩy nhìn vào anh, cô xoay người bò lên giường, vừa mới cúi người thì anh đã kéo cô vào lòng ôm càng chặt hơn, anh hôn lên vành tai của cô, giọng nói mang theo ý cười dịu dàng, “Em đang nghĩ gì vậy?”
Cô vươn tay ôm chặt cổ anh, đỏ mặt tía tai nói, “Anh.”
Trái tim của Cảnh Dực bị một dòng nước ấm dội qua, cơ thể ngất ngây, anh cúi đầu hôn môi cô, mạnh mẽ cắn mút, bàn tay to giữ chặt vòng eo mảnh khảnh của cô.
Sức lực mạnh đến nỗi giống như hận không thể khảm cô vào trong cơ thể.
------oOo------