Ngay sau khi đoàn người Tề Hoành đi Nhữ Cơ, cánh của Hạ Quả và Ngạc Điền cũng nhanh chóng triển khai kế hoạch.
Vĩnh Khánh đế viết một lá thư cho hoàng đế Chiêm Du, ý bảo trong thời gian Ngũ hoàng tử chữa bệnh tại Nam Quốc đã kết lương duyên cùng nghĩa muội của Dư Quý Quận chúa là Hạ Quả cô nương. Nếu đã vậy, chi bằng tác thành cho cả hai, cũng là thể hiện thiện chí kết giao của Nam Quốc.
Hoàng đế Chiêm Du tuy rằng có chút do dự, nhưng ngay khi nhìn thấy danh sách của hồi môn đính kèm, không nói hai lời, lập tức đồng ý mối hôn sự này.
Nhận được thư cầu hôn của Chiêm Du đế, Vĩnh Khánh đế liền ban chiếu, sắc phong Hạ Quả thành Minh Hòa Quận chúa, tứ hôn cho Ngũ hoàng tử Chiêm Du, ngay lập tức thành thân và đưa dâu về Chiêm Du.
Dân chúng Nam Quốc lại được một phen ăn cưới hoành tráng.
Chiêm Du quốc gửi sang hai mươi xe sính lễ. So với phẩm cấp Quận chúa, không tính là ít, cũng xem như nể mặt Vĩnh Khánh Đế và Dư Quý Quận chúa.
Vĩnh Khánh đế cưng chiều nghĩa muội nhỏ tuổi, xuất thân thấp, lại phải gả cho phu quân ốm bệnh, không có thực quyền, ngoài ban tước Quận chúa, ban phong hào, còn tặng một đống đồ hồi môn, như một công chúa đích thực xuất giá.
Dư Quý Quận chúa càng không cần phải nói!
Trực tiếp tặng Hồng Tước Trang và Minh Nguyệt Trang ở Tây phủ cho Hạ Quả làm của hồi môn.
Tiền vàng, đất đai, châu báu, đồ cổ,... Danh sách đồ hồi môn liền dài đến tận năm mươi món.
Dân chúng kinh đô đồng loạt giơ ngón cái. Dư Quý Quận chúa vẫn là thiên hạ đệ nhất Thần tài!
Ngày mồng chín tháng ba năm Vĩnh Khánh thứ hai, Minh Hòa Quận chúa Yến Hạ Quả gả cho Ngũ hoàng tử Chiêm Du Ngạc Điền, trở thành Ngũ hoàng tử phi Chiêm Du.
Ba ngày sau đại hôn, Ngũ hoàng tử và Ngũ hoàng tử phi mang theo một đoàn đồ cưới, bày ra thế trận hết sức rêu rao, vô cùng khí thế xuất phát về Chiêm Du.
Trên xe ngựa, Ngạc Điền và Hạ Quả đang xem xét lại kế hoạch của Nghiêm Cẩn.
Độc của Ngạc Điền đã được giải hết. Mấy tuần này lại còn được người của Phủ Quận chúa tỉ mỉ điều dưỡng, hiện tại khỏe mạnh hồng hào, hoàn toàn mất đi dáng vẻ ốm bệnh trước đó.
Hắn nhìn tân nương tử của mình, chậm rãi nói với nàng.
"Tám ngày nữa sẽ đến biên giới.
Đến lúc đó, chúng ta cứ phối hợp cho tốt. Nếu có tình huống nguy hiểm phát sinh, ta sẽ ngay lập tức cho người hộ tống nàng rút về Nam Quốc. "
Hạ Quả không quan tâm lắm, lục lọi lấy ra một hộp điểm tâm và một cái túi gấm màu đỏ.
"Ngươi trước ăn cái này.
Quận chúa nhà ta thường nói, binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn, ngươi không cần phải lo lắng cho ta nhiều như thế.
Cái này là Nghiêm đại nhân giao cho chúng ta, bảo chúng ta cứ theo chỉ dẫn này mà hành động."
Ngạc Điền nhận lấy túi gấm, trong lòng cảm giác vi diệu.
Thường nghe, đệ nhất quân sư Nghiêm Cẩn là một kỳ nhân, thời khắc mấu chốt, sẽ đưa ra mật lệnh cho người dưới trướng hành động.
Không ngờ, hắn cũng có ngày nhận được mật lệnh này.
Hắn mở túi gấm, bên trong vẫn là một mảnh giấy nhỏ ghi mấy câu.
"Ngạc Điền - có bao nhiêu bệnh trạng- phải bấy nhiêu yếu ớt.
Hạ Quả - có bao nhiêu đồ cưới - phải bấy nhiêu kiêu ngạo"
Như vậy chẳng khác nào muốn thu hút sự chú ý của người khác?
Hạ Quả liếc nhìn mảnh giấy, ngẫm nghĩ một hồi, liền cười.
Ngạc Điền ngạc nhiên nhìn nàng.
"Nàng hiểu sao?"
Hạ Quả nhìn hắn như nhìn đồ ngốc.
"Sao lại không hiểu?
Ta dù gì cũng ở Phủ Quận chúa năm năm, tiếp xúc với các vị đại nhân không ít a!
Quận chúa nhà ta luôn nói, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Thao tác của Nghiêm đại nhân lại luôn kiểu thích hố người khác.
Tổng kết lại, chính là muốn chúng ta giả trư ăn thịt hổ a!
Ngươi thì càng bệnh nặng càng tốt. Ta thì nổi tiếng xuất thân thấp, không có học vấn. Tổ hợp hai người chúng ta, chính là hoàn toàn không có một chút nguy hiểm gì.
Chúng ta cứ việc rêu rao như thế, tám người huynh đệ của ngươi sẽ nhanh chóng liệt ngươi vào danh sách đối tượng không làm nên chuyện, không cần đề phòng.
Đến lúc đúng thời điểm, chúng ta cứ ra tay giúp bên này một chút, bên kia một chút, để họ tự đấu với nhau, là sẽ vào đúng trật tự kế hoạch mà Nghiêm đại nhân đã đặt ra rồi."
Ngạc Điền nghe nàng nói chuyện, đổ mồ hôi dữ dội.
Nghiêm Cẩn tuyệt đối là chuyên gia trong lĩnh vực đào hố bẫy người!
Còn nương tử trên danh nghĩa này của hắn, cũng tuyệt đối không phải là đồ ngốc! Người nào đánh giá thấp nàng, chờ ôm hận đi!
Hắn có chút tò mò, lại hỏi.
"Ta thật sự cảm thấy rất khó hiểu. Nàng thật sự chỉ là nghĩa muội của Dư Quý Quận chúa thôi sao?
Ta cứ cảm giác nàng còn ngang tàn, tùy tiện hơn cả nàng ấy nữa!"
Hạ Quả cười, hai mắt cong cong, từ từ kể cho hắn nghe.
"Ta xuất thân là con nhà đồ tể giết lợn mà! Có lẽ sâu trong bản chất, ta đã không phải một cô nương hiền lành, dịu dàng gì cho cam.
Năm mười hai tuổi, ta bị bán đi. Lúc đó ta bị bọn buôn người đánh dữ lắm! Lại còn bì bỏ đói nữa! Thảm a! Ta buộc phải nghe lời, thu liễm lại tính tình.
Đến khi Quận chúa mua ta về, ta mới chân chính được sống như một con người.
Buồn cười nhất là, không chỉ Quận chúa, Xuân Hạnh, Mộc Đông, ngay cả Tĩnh Thu bằng tuổi ta, cũng tình nguyện đem ta thành muội tử nhỏ tuổi nhất mà cưng chiều, chưa bao giờ bắt nạt ta.
Ta không phải là đứa ngốc.
Nhưng ngươi nên biết, bên cạnh Quận chúa có bốn người, Xuân Hạnh chính là hoa giải ngữ của Quận chúa, chính xác là cánh tay trái đắc lực nhất của người. Mộc Đông là tay phải của người, võ công mạnh nhất, là áo giáp bảo vệ của Quận chúa. Tĩnh Thu chăm chỉ, dịu dàng, là một trợ thủ không thể thiếu.
Vậy nên, ta chỉ cần làm một tiểu tri kỷ, có thể làm cho Quận chúa thoải mái, vui vẻ là được.
Ta tin, Quận chúa và mọi người đều nhận ra điều này.
Còn hoàng thượng, Nghiêm đại nhân và Hoắc tướng quân, là "yêu ai yêu cả đường đi lối về". Chỉ cần ta không làm gì quá phận, ba người đó sẽ nhìn Quận chúa mà luôn nhắm một mắt, mở một mắt với ta a!"
Ngạc Điền nghe nàng kể chuyện, từ ngạc nhiên, thương tiếc, cảm thông rồi lại thưởng thức nàng.
Chẳng trách, ngày đại hôn, Nghiêm Cẩn cười như hồ ly, nhắc nhở hắn, tứ đại cô nương nhà Quận chúa, là chính tay Quận chúa lựa chọn, tỉ mỉ bồi dưỡng từng người.
Hắn đã giúp đưa người đến tay, còn dùng người được hay không, là do chính bản thân mình.
Hắn đã từng gặp qua Mộc Đông cô nương và Xuân Hạnh cô nương nhà Quận chúa.
Mộc Đông võ nghệ cao cường, sợ là so với Tề Hoành cũng không kém là bao.
Xuân Hạnh cô nương, nếu không kể Dư Quý Quận chúa, chính là nữ nhân tài sắc vẹn toàn nhất mà hắn từng thấy.
Tĩnh Thu cô nương dám tự mình thay thế Xuân Hạnh gả đi chảo lửa Sĩ Đạt, phần dũng cảm này cũng đủ khiến hắn phải tôn trọng.
Chỉ còn lại vị nương tử này của hắn. Bình thường tính tình hoạt bát, dáng vẻ trẻ con, vô lo vô nghĩ, thứ duy nhất tinh thông chính là trù nghệ.
Bây giờ xem ra, hắn mới là người đã đánh giá thấp nàng.
Hắn bật cười tự giễu mình một cái, nhìn sang thấy nàng vẫn đang vui vẻ ăn điểm tâm, tiện tay đưa cho nàng cái khăn, rồi hỏi.
"Vậy, hiện tại, nàng đã suy nghĩ ra, mình phải kiêu ngạo như thế nào chưa?"
Hạ Quả liếc hắn một cái rất là dí dỏm, vừa cười vừa đáp.
"Bổn cô nương chỉ là thu liễm tính tình thôi!
Một khi mà ta đã kiêu ngạo lên rồi thì chính ta còn phải hoảng sợ a!"
Ngạc Điền bật cười trước vẻ trẻ con này của nàng.
Hạ Quả thấy hắn vui vẻ, nàng cũng vui vẻ, líu lo kể chuyện sau khi nhập phủ muốn ăn thử món ăn Chiêm Du.
Nghe nàng nói, nụ cười của Ngạc Điền hơi cứng lại. Hắn hơi xoắn xuýt một chút, rồi chậm rì rì nói với nàng.
"Hạ Quả, có chuyện này....
Thật ngại quá, tới giờ ta vẫn chưa được phân phủ.
E rằng, tạm thời chưa thể thỏa mãn được mong muốn của nàng.
Thật sự xin lỗi nàng."
Hạ Quả hơi ngạc nhiên một chút, sau đó liền gật đầu, ra vẻ đã hiểu.
"Cũng đâu có sao!
Bây giờ, ngươi đã có ta! Ta giúp ngươi đòi một cái!
Nếu không đòi được, ta sẽ mua một cái!
Bản cô nương có chỗ dựa, có tiền a!"
Ngạc Điền chấn động trước câu nói "Bây giờ, ngươi đã có ta" của nàng.
Sau đó, hắn bật cười rất to, cười to đến quân lính đi theo đều nghe thấy.
Hạ Quả lại ra vẻ rất gian, nhỏ giọng hỏi hắn.
"Sao nào? Đủ kiêu ngạo chứ?
Đây chính là, có bao nhiêu đồ cưới - có bấy nhiêu kiêu ngạo a!"
Ngạc Điền vỗ nhẹ lên tóc nàng, gật đầu, cười không dứt.
"Được! Nàng cứ việc kiêu ngạo!
Ngoài sáng thì chưa được, nhưng trong tối, phu quân của nàng nhất định dung túng cho nàng kiêu ngạo đến coi trời bằng vung! Ha ha ha..."