Mạch Đan Hy quay trở lại dịch quán, thấy Hề Lôi đang chờ hắn trong phòng.
"Tứ hoàng tử có thu thập được thêm thông tin gì không?"
Mạch Đan Hy bình tĩnh ngồi xuống, đưa bản Kế hoạch kinh thương cho Hề Lôi, đáp.
"Cô nương mà chúng ta gặp ở trạch viện, cũng là một trong các chưởng sự của Khánh Niên Trang.
Ta đã mời nàng ngày mai gặp mặt, hy vọng sẽ thu được thêm nhiều thông tin hữu dụng".
Hề Lôi trầm ngâm.
"Ta nghe ngóng được, Khánh Niên trang quả thật là tài sản của Dư Quý quận chúa. Bên dưới nàng có bốn đại quản sự, lần lượt là Xuân Hạnh, Hạ Quả, Tĩnh Thu và Mộc Đông hiện đang thay nàng quản lý trang viên.
Đáng nói là, Xuân Hạnh mà chúng ta gặp lúc nãy, là người tham dự chiến tranh, nghe nói đã góp phần không nhỏ đánh bại quân ta, hiện tại đang giữ chức Thái y, được hoàng đế Nam Quốc đặc cách theo chăm sóc Dư Quý quận chúa.
Nàng ta thật sự không đơn giản chút nào!
Nếu không thể xuống tay từ phía Dư Quý quận chúa, ta sẽ thay đổi kế hoạch, xử lý nàng ta trước!"
Mạch Đan Hy gật đầu.
"Trước mắt, chúng ta cần thu thập thêm thông tin, càng nhiều càng tốt.
Sau đó, sẽ chỉnh sửa kế hoạch theo tình hình thực tế rồi hành động.
Ngươi về phòng đi! Ta muốn nghỉ ngơi một chút."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Buổi chiều, Xuân Hạnh đang báo cáo một số công việc cho Minh Châu thì nghe gia đinh có việc cần bẩm báo. Xuân Hạnh liền trực tiếp cho vào.
Gia đinh tiến vào, hành lễ với Minh Châu và Xuân Hạnh rồi báo.
"Quận chúa cát tường!
Xuân Hạnh tiểu thư mạnh khỏe!
Bẩm báo tiểu thư, thuộc hạ tuân lệnh tiểu thư theo dõi hai người trưa nay đến trang chúng ta. Cuối cùng thấy bọn họ trở về dịch quán Kim Đô ở phía tây kinh đô ạ!"
Xuân Hạnh đáp.
"Ta đã biết! Ngươi lui xuống trước đi!"
Đợi khi gia đinh lui ra, Xuân Hạnh mới nói với Minh Châu.
"Chính là hai người vừa nãy em đã nói với Quận chúa.
Bọn họ ở dịch quán, vậy có nghĩa là bọn họ không phải thương nhân bình thường. Khả năng cao là người trong đoàn sứ giả của Chiêm Du hoặc Sĩ Đạt đến để dò la tin tức.'"
Minh Châu gật đầu.
"Nếu là dịch quán Kim Đô thì chính là người của Sĩ Đạt.
Người của Chiêm Du ở dịch quán Kim An phía đông thành.
Theo như em mô tả, ta đoán khả năng cao chính là Tứ hoàng tử và tể tướng của Sĩ Đạt"
Xuân Hạnh chau nhẹ mày.
"Vậy, nếu họ lại tìm tới, chúng ta có cần viện cớ không tiếp không ạ?"
Minh Châu lắc đầu.
"Không cần. Cứ để họ tiếp cận.
Cứ trả lời họ những thông tin bình thường mà ai cũng biết, đồng thời để ý xem họ đang muốn điều tra chuyện gì.
Biết người biết ta, trăm trận mới trăm thắng."
Kết thúc bàn luận công việc, Minh Châu mới nhắc nhở Xuân Hạnh.
"Xuân Hạnh, em và Mộc Đông cần cảnh giác một chút.
Hai người các em đều có tham gia vào chiến tranh Sĩ Đạt, có thể sẽ trở thành đối tượng bị bọn họ chú ý."
Xuân Hạnh gật đầu, lui ra.
Minh Châu yên lặng suy nghĩ một chút, gọi Mộc Đông vào.
"Em qua Nghiêm phủ và Hoắc phủ một chuyến, mời mấy người bọn họ sang gặp ta một chút."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trưa hôm sau, Tĩnh Thu đang như thường lệ kiểm tra sổ sách thì nghe báo có Đan công tử đến tìm.
Hạ Quả cũng đang ở đó, nghe thấy liền ra vẻ tò mò, hỏi ngay.
"Đan công tử nào thế?"
Tĩnh Thu không nhanh không chậm dọn dẹp một chút, đáp.
"Là một thương nhân ngoại quốc đến học tập mô hình kinh doanh trang viên."
Hạ Quả nhanh chóng nắm được trọng điểm.
"Vậy tại sao lại chỉ đích danh ngươi a!
Thường thì chỉ cần người đến, gia đinh có thể dẫn đi gặp chưởng quầy hoặc bất kỳ ai trong số chúng ta.
Hắn còn có bái thiếp của ngươi a!"
Tĩnh Thu hơi lúng túng.
"Hôm qua ta có gặp hắn, trong lúc trò chuyện ta có lỡ nhận lời sẽ đích thân giúp hắn, nên mới cho hắn bái thiếp của ta."
Hạ Quả không nói gì thêm, chỉ cười với vẻ tinh quái, xoay người ra cửa.
Chân trước Hạ Quả vừa ra cửa, Tĩnh Thu đã nghe giọng nàng vọng lại.
"Xem ra Khánh Niên Trang của chúng ta lại có hoa đào nở a!
Quận chúa ơi! Em có cái này hay lắm nè!..."
Tĩnh Thu nghe Hạ Quả trêu chọc đỏ bừng cả mặt. Trong lòng thầm mắng Hạ Quả suốt ngày chỉ biết suy nghĩ đâu đâu.
Mạch Đan Hy chỉ vừa ngồi một lát đã nghe có tiếng gõ cửa, liền lên tiếng mời người vào.
Tiểu cô nương hôm nay vận một bộ y phục tím nhạt có thêu mấy bông hoa cúc nhỏ bằng chỉ bạc lấp lánh ở chân váy; tóc vẫn búi cao, cài trâm hồ điệp, ít đi một chút đơn giản của hôm qua, lại nhiều thêm một chút cảm giác nhu mì.
Trên mặt nàng vẫn còn một chút nét ửng đỏ, không biết là do thời tiết nóng, hay là nàng vừa uống rượu
Hắn liền đứng dậy chào hỏi nàng.
"Tĩnh Thu cô nương mạnh khỏe!
Hôm nay, lại làm phiền cô nương.
Đa tạ cô nương đã dành thời gian cho tại hạ."
Tĩnh Thu gật đầu, ngồi xuống phía đối diện.
"Đan công tử mạnh khỏe!
Công tử không cần khách sáo. Nào, có vấn đề gì, mời công tử nói."
Mạch Đan Hy liền lấy ra sổ con, hỏi nàng một số vấn đề.
Hôm qua hắn cũng tốn một buổi tối để nghiên cứu bản kế hoạch này, muốn chuẩn bị một số vấn đề để tiện có đề tài nói chuyện với tiểu cô nương.
Tuy nhiên, hắn thật sự không ngờ, bản kế hoạch này vô cùng chi tiết, ý tưởng kinh thương táo bạo, cộng với những hướng dẫn, ghi chú cặn kẽ,... Thật sự chẳng khác gì một bí kíp kinh doanh truyền đời của một gia tộc.
Bản kế hoạch này, triệt để làm cho hắn nhận định, Dư Quý Quận chúa, tuyệt đối là một nhân tài khó gặp! Hơn nữa, còn là một nữ cường nhân.
Vì vậy, hắn dẹp bỏ ngay ý tưởng qua loa ban đầu, bắt đầu đọc kỹ và ghi chú lại những thắc mắc thật sự của hắn trong quá trình nghiên cứu bản kế hoạch.
Tĩnh Thu bình tĩnh lắng nghe, giải đáp từng chút một. Trong lòng nàng cũng lặng lẽ thả lỏng.
Người này là người thật sự có nghiên cứu qua bản kế hoạch của Quận chúa. Các vấn đề mà hắn hỏi đều là các vấn đề trọng điểm hoặc các vấn đề phát sinh do khác biệt văn hóa.
Sau khi thu được tất cả đáp án, Mạch Đan Hy liền hỏi ý Tĩnh Thu truyền bữa.
Tĩnh Thu thưởng thức người chân thành muốn làm ăn, thái độ liền tốt lên mấy phần, gật đầu đồng ý.
Tới khi dọn đồ ăn lên, nhìn bàn ăn nhiều thêm ba món mà nàng ưa thích, Tĩnh Thu liền đỏ mặt.
Hạ Quả lại giở trò!
Mạch Đan Hy nhìn ba món ăn lạ trên bàn, lại nhìn thái độ của Tĩnh Thu, cũng đoán được mấy phần.
Trong số tứ đại quản sự, có một người vô cùng hiếm khi lộ diện, luôn luôn ở trong bếp, được dân gian truyền tụng Kinh đô đệ nhất trù sư.
Mạch Đan Hy cũng không hỏi nhiều, mời Tĩnh Thu dùng bữa.
Ngay miếng đầu tiên, hắn đã phải cảm thán, danh hiệu đệ nhất trù sư của vị đại quản sự này, là danh bất hư truyền.
Thấy hắn hơi ngẩn người, Tĩnh Thu lên tiếng.
"Sao thế? Không hợp khẩu vị của ngươi à?"
Mạch Đan Hy cười lắc đầu.
"Không phải. Thật sự rất ngon! Đầu bếp của quý trang có tay nghề thật tốt!"
Tĩnh Thu liền cười với hắn. Nàng luôn vui vẻ khi có người khen tỉ muội nhà nàng.
"Tất nhiên rồi! Nàng là Kinh đô đệ nhất trù sư mà!
Hôm nay ngươi may mắn, được thưởng thức tài nghệ của một trong tứ đại quản sự của Khánh Niên Trang bọn ta rồi đó!"
Mạch Đan Hy nhìn thấy nụ cười của nàng, trong lòng liền cảm giác bị ai nhéo một cái, tê dại một hồi.
Đây là lần đầu tiên nàng cười với hắn, cũng là lần đầu tiên nàng tỏ vẻ thân thiện như vậy khi nói chuyện với hắn.
Hai ngày nay, hắn có khen nàng cỡ nào, nàng cũng chỉ đa tạ nhàn nhạt, không để ý.
Hôm nay hắn vừa khen tỉ muội của nàng một câu, nàng đã cởi mở hơn với hắn.
Nắm chắc được điểm này, hắn liền tấn công nàng.
"Xem ra quan hệ giữa các nàng rất tốt?"
Tĩnh Thu không để ý hắn thay đổi xưng hô, hơi mỉm cười đáp.
"Bọn ta là tỉ muội cùng được Quận chúa thu nhận và dạy dỗ, cùng nhau học tập, cùng nhau trưởng thành.
Các tỉ ấy và Quận chúa là những người quan trọng nhất của ta."
Hắn hơi ngập ngừng, nói với nàng.
"Thật tốt!
Ta không có bào huynh đệ, chỉ có mấy người huynh đệ cùng cha khác mẹ.
Mẹ của ta lại chỉ là một thiếp thất nho nhỏ, nên trước giờ ta cũng không có quan hệ tốt với những huynh đệ đó."
Tĩnh Thu nghe xong liền thấy tội nghiệp người này.
Cũng không có mấy người có thể dễ dàng mở lòng tâm sự chuyện nhà của mình với người khác, xem ra hắn cũng là người thành thật.
Nàng gấp cho hắn một miếng thức ăn, giọng dịu dàng.
"Quận chúa nhà chúng ta thường nói, có một số trường hợp, chúng ta sẽ có duyên kết giao được với những người tốt, và có được những mối quan hệ sâu sắc như là ruột thịt.
Chỉ cần ngươi đối xử chân thành với người khác, tự khắc ngươi cũng sẽ nhận được tình cảm chân thành từ họ.
Lúc đó, mọi nỗi buồn, mọi bất công, mọi ấm ức của ngươi sẽ được bù đắp và chữa lành."
Mạch Đan Hy ngoài mặt tỏ vẻ xúc động, nhưng trong lòng nhịn cười đến nội thương.
Tiểu cô nương này, quá sức đơn giản!
Chỉ cần dỡ đi phòng bị của nàng, nàng liền chân thật với ngươi!
Thật sự có chút... hiền lành, vô hại đến đáng yêu.