Nghiêm Cẩn gõ cửa, giọng tinh quái.
"Hoàng thượng, chúng thần có thể vào chưa?"
Gia Oánh giật mình rụt tay lại, ngồi thẳng dậy, cúi đầu nắm chặt khăn tay.
Từ góc nhìn của Nguyên Ngọc có thể thấy tai nàng đỏ ửng cả lên. Hắn nhếch môi một cái rồi mới lên tiếng.
"Vào đi!"
Nghiêm Cẩn và Hoắc Dương tiến vào, nhìn thấy Hạ Gia Oánh cũng không ngạc nhiên, chỉ bình thản chào hỏi.
"Hoàng thượng thánh an! Hạ cô nương mạnh khỏe!"
Gia Oánh lập tức đứng lên, bị Nguyên Ngọc kéo ngồi xuống.
"Nàng không cần hành lễ với bọn họ, nhận lễ là được!"
Gia Oánh không còn cách nào, chỉ đành gật đầu với hai người.
"Nghiêm đại nhân mạnh khỏe! Hoắc tướng quân mạnh khỏe!"
Hai người vừa ngồi vào bàn, Nguyên Ngọc liền hỏi.
"Có việc gì mà Minh Châu dáng vẻ hung thần ác sát như vậy?"
Nghiêm Cẩn uống chung rượu, khái quát ngắn gọn sự tình.
"Tề Nhị phu nhân ra tay đánh Xuân Hạnh, nghe nói làm muội ấy bị thương.
Huynh cũng biết Minh Châu bao che người nhà cỡ nào! Nàng ấy không nổi giận mới là chuyện lạ!"
Nguyên Ngọc cau mày rất chặt.
"Hồ đồ!
Minh Châu xử lý thế nào rồi? Có cần trẫm ra mặt hỗ trợ không?"
Nghiêm Cẩn bật cười.
"Nàng ấy là ai!
Dư Quý quận chúa của chúng ta mắng cho cả Tề phủ cẩu huyết lâm đầu. Tề lão Hầu gia tức đến mặt mày đỏ gay mà không nói lại được câu nào, chỉ biết cúi đầu nhận lỗi.
Nhị gia ở Tề hầu phủ chuyến này xem ra lành ít dữ nhiều."
Nguyên Ngọc gật đầu, lại hỏi.
"Còn Tề Hoành thế nào?
Minh Châu cũng không phải người không phân phải trái, nhưng Tề Hầu phủ làm ra chuyện này, cũng không thể dễ dàng bỏ qua được."
Hoắc Dương tự gắp cho mình một khối bánh quế hoa, đáp.
"Bọn ta thấy người Tề Hầu phủ ra về thì cũng sang đây, để Tề Hoành và Minh Châu nói chuyện riêng.
Dù gì đây cũng là gia sự của hai nhà, chúng ta không tiện xen vào quá nhiều."
Nguyên Ngọc lại gật đầu, cảm thán.
"Ta cứ tưởng Tề Hoành sẽ là người duy nhất trong mấy người chúng ta dễ dàng tâm tưởng sự thành, không ngờ cuối cùng lại xảy ra bao nhiêu là chuyện.
Nha đầu Minh Châu trọng tình nghĩa nhưng cũng rất có chủ kiến. Sợ là Tề Hoành còn phải vất vả một thời gian mới có thể đón dâu."
Lúc này Minh Châu từ bên ngoài bước vào.
"Các huynh ngồi ở phủ của ta, ăn bánh uống rượu của ta mà lại còn nói xấu ta!
Thật là quá đáng!"
Mọi người nghe vậy liền biết mọi việc đã được xử lý ổn thỏa, Minh Châu cũng đã bình thường trở lại, liền cùng cười với nàng.
Minh Châu bước vào liền thản nhiên kéo cái ghế giữa Nghiêm Cẩn và Gia Oánh ngồi xuống, rồi quay sang gật đầu chào hỏi với Gia Oánh.
"Hạ cô nương đã ăn uống gì chưa? Hoàng đế có chăm sóc cho cô nương không?"
Gia Oánh vốn không quen với bất cứ ai trên cái bàn tròn này. Nhưng hết người này đến người khác, ai cũng tự nhiên như chỗ của nàng vốn dĩ luôn ở đây, nàng là một phần của bọn họ.
Cảm giác hết sức vi diệu!
"Hoàng thượng rất chiếu cố ta! Ta cảm thấy rất tốt, đa tạ Quận chúa đã quan tâm!"
Minh Châu mỉm cười gật đầu, rồi tự gắp cho mình một miếng bánh hoa lê.
"Hoàng đế, khi nào huynh đưa sính lễ sang Hạ gia?"
"Ta đang định bàn với muội việc này.
Hai ngày nữa ta sẽ bảo Trần công công đưa sính lễ đến phủ Hạ đại nhân. Muội đi với Trần công công đi!"
Minh Châu ăn liền 3 miếng bánh.
"Được!
Lát nữa huynh đưa cho ta danh sách sính lễ, ta bổ sung cho huynh một chút.
Tẩu tẩu đầu tiên của ta rước vào cửa, không thể để nàng thiệt thòi được!"
Nói xong liền quay đầu cười tít mắt với Hạ Gia Oánh.
Nguyên Ngọc nghe Minh Châu đòi thêm sính lễ cho hắn, cười ha ha.
"Không khách khí!"
Hoắc Dương và Nghiêm Cẩn cũng buồn cười. Minh Châu cứ y như trưởng bối của họ.
Hạ Gia Oánh kinh ngạc, rồi lại ngọt ngào trong lòng.
Hoàng đế lập hậu, chỉ cần thánh chỉ ban xuống, đưa kiệu đến đón, cử hành đại lễ ở đại điện là xong.
Nhưng, Vĩnh Khánh đế nói được làm được. Những gì một trượng phu bình thường làm được, hắn đều có thể làm cho nàng.
Mọi người bàn bạc thêm hồi lâu về việc chuẩn bị đại hôn cho Vĩnh Khánh đế, sau đó mới ai về nhà nấy tiếp tục công việc.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ngày hai mươi lăm tháng chạp, một đoàn xe ngựa trang trí đỏ rực mang sính lễ xuất phát từ trong cung một đường thẳng tiến đến phủ Hạ thượng thư.
Dẫn đầu đoàn xe là hai cỗ kiệu. Một cỗ kiệu có huy hiệu hoàng gia và một cỗ kiệu có huy hiệu của Phủ Quận chúa.
Hai bên kiệu còn có Hạ Quả và Mộc Đông cưỡi ngựa theo hộ tống.
Hai bên đường, người dân nô nức chen chúc ngắm nhìn đoàn sính lễ không thấy điểm cuối này. Ai ai cũng phải cảm thán Hạ gia cô nương có phúc, được Vĩnh Khánh đế yêu chiều, đưa sính lễ hỏi cưới đàng hoàng.
Chưa kể, Vĩnh Khánh đế còn cử Trần công công và Dư Quý Quận chúa đích thân đến Hạ gia đưa sính lễ.
Trần công công là vị lão công công đã từng hầu hạ tiên đế, nay tiếp tục theo bên cạnh hầu hạ hoàng đế, thân phận cao quý khỏi phải bàn.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy cờ hiệu của Phủ Quận chúa, mọi người chỉ còn biết tặc lưỡi cảm thán.
Vĩnh Khánh đế không còn anh em ruột thịt ở Kinh đô. Dư Quý Quận chúa tuy là quận chúa khác họ nhưng hoàng cung và Phủ Quận chúa qua lại vô cùng thân thiết.
Phải nhớ trong chiến tranh Sĩ Đạt, khi đó Vĩnh Khánh đế còn là Thái tử, đã dám để Quận chúa thay mình giám quốc.
Đây, chính là cử thân tín và một người đại diện gia đình đi hỏi vợ.
Vĩnh Khánh đế thật là cho Hạ gia đủ mặt mũi!
Đến phủ Hạ thượng thư, từ xa đã thấy Hạ đại nhân, Hạ phu nhân cùng một đám người đứng chờ sẵn ở cổng.
Đùa à! Sao họ dám ngồi ở trong nhà uống trà chờ Trần công công và Quận chúa đến tận cửa chứ!
Mộc Đông mặc một thân thất phẩm thị vệ quan phục, uy nghiêm ra hiệu. Cả đoàn xe nhận lệnh lập tức dừng lại.
Hạ Quả mặc một thân váy xanh, đầu cài trâm hồ điệp, trông vô cùng linh động đáng yêu. Từ trên xuống dưới đều là gấm lụa cao cấp, nhìn vào liền biết là thế gia cô nương.
Hạ Quả cùng Mộc Đông đợi hạ kiệu, liền xuống ngựa đỡ quý nhân.
Mộc Đông đỡ Trần công công, Hạ Quả đỡ Quận chúa.
Trần công công một thân y phục màu mận chín, khiến cho sắc diện của lão càng thêm hồng hào, trông qua là một lão nhân gia phúc hậu. Trên mặt toàn là vẻ vui mừng.
Minh Châu diện một thân y phục phối đỏ - trắng, đầu cài trâm hồng ngọc kết hoa hải đường đỏ tươi rực rỡ, nét mặt cũng hết sức vui vẻ, giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất cao quý của người hoàng gia.
Hạ đại nhân và Hạ phu nhân nhìn thấy hai người đi đến, cũng lập tức tiến lên hành lễ chào hỏi.
"Quận chúa cát tường!
Trần công công mạnh khỏe!"
Minh Châu lập tức ra hiệu cho Hạ Quả đỡ Hạ đại nhân và phu nhân đứng lên, vui vẻ đáp.
"Hạ đại nhân, Hạ phu nhân mạnh khỏe!
Làm phiền hai vị phải ra tận đây đón, thật là không phải!"
Hạ đại nhân đã từng có thời gian làm việc trực tiếp với Quận chúa, biết tính nàng, cũng không câu nệ nhiều, liền đứng lên khách sáo một tiếng "không dám".
Minh Châu gật đầu một cái với Trần công công một cái rồi mỉm cười lên tiếng.
"Hôm nay Minh Châu và Trần công công đến làm phiền, trước là để thăm hỏi đại nhân cùng phu nhân, sau là để thay mặt trưởng bối trong nhà, đến đưa sính lễ, hỏi cưới Hạ gia đại tiểu thư cho huynh trưởng là Vĩnh Khánh đế Giang Nguyên Ngọc làm chính thê.
Danh sách sính lễ gồm 999 món, sẽ được tuyên đọc và mang vào từng cái để đại nhân và phu nhân đích thân xem qua.
Người đâu! Chuẩn bị ghế ngồi!"
Hạ đại nhân và phu nhân bị những lời này của Minh Châu dọa cho sợ hết hồn.
Những người vây xem chung quanh cũng trợn mắt há mồm.
Quận chúa xưng tên, gọi hoàng đế là huynh trưởng, lại còn nêu đích danh tên của Vĩnh Khánh đế, hỏi cưới chính thê.
Đây ý là một gia đình bình thường đến hỏi cưới vợ, chứ nào phải hoàng đế lập hậu!
Chưa hết! Sính lễ 999 món! Trời ạ!
Hạ gia cô nương tốt cỡ nào, lại có thể để hoàng gia cho mặt mũi đến bực này a!
Minh Châu vừa dứt lời, quan binh cũng vừa dọn xong ghế ngồi, bàn trà, che lọng, có cung nữ cầm quạt vào vị trí sẵn sàng.
Minh Châu chính là muốn làm một buổi hỏi vợ thật kinh động thế này!
Minh Châu mời Hạ đại nhân và Hạ phu nhân còn đang thất thần ngồi xuống ghế. Bản thân mình cũng ngồi xuống bên cạnh Hạ đại nhân, cầm ly trà lên uống một ngụm.
Trần công công cầm quyến sổ đỏ tươi, bắt đầu đọc tên từng món.
Cứ mỗi lần Trần công công đọc một món, liền có quan binh hoặc cung nữ bưng/khiên đồ đến trước mặt Hạ đại nhân và Hạ phu nhân, cho hai người nhìn qua một cái rồi mới thi lễ mang vào trong phủ.
Trần công công đọc xong một trăm món, thì chuyển danh sách cho Hạ Quả tiếp tục, bước đến bàn trà ngồi uống trà cùng Minh Châu.