Đợi Trần công công đi rồi, tất cả mọi người cùng hân hoan ăn mừng. Hạ Quả hài hước.
- Trời ơi! Ta có chủ nhân là Vương triều độc nhất Quận chúa, giờ lại có thêm hai vị tỷ tỷ là nữ quan! Ta thật là oai phong a!
Mọi người đều bật cười trước phản ứng đáng yêu của nàng. Minh Châu lại bảo.
- Em có công hỗ trợ cung biến, đáng ra sẽ được thưởng, nhưng hiện tại nhà ta quá nổi trội rồi, đành phải để em chịu ấm ức một chút, chỉ thưởng tiền cho em mà thôi.
Hạ quả cười đến hai mắt cong cả lên.
- Em không ấm ức chút nào đâu ạ! Người bảo em làm đồ ăn thì được, chứ bảo em làm nữ quan, thật sự em không làm nổi đâu! Em chỉ thích làm một nha đầu của Phủ Quận chúa thôi.
Xuân Hạnh đợi mọi người bớt hưng phấn, mới nhẹ nhàng hỏi Minh Châu.
- Thì ra tiểu thư đã có tính toán từ trước. Thánh chỉ rõ ràng gọi em là Yến Xuân Hạnh, không phải Xuân Hạnh.
Minh Châu ra vẻ tinh quái.
- Ai bảo! Nhà chúng ta sắp gả cao a! Ta thân là đại tỷ, phải cố gắng làm cho các muội muội của ta cho dù gả đi đâu cũng không thua kém!
Nhất thời, Xuân Hạnh và Mộc Đông cùng quỳ xuống.
Minh Châu sợ hết hồn, vội vàng đỡ hai người.
- Các em làm cái gì vậy! Mau đứng lên! Nhà chúng ta xưa giờ làm gì có cái nếp sơ hở là quỳ như thế này! Mau đứng lên hết cho ta!
Mộc Đông quỳ vững như dưới gối mọc rễ, nghiêm chỉnh nói.
- Tiểu thư! Người vì bọn em mà từng bước tính toán như thế này, bọn em không biết làm thế nào để báo đáp người. Xin người đừng gả bọn em đi nữa! Hãy để bọn em lại bên cạnh hầu hạ người!
Minh Châu quát.
- Đứng lên hết cho ta! Nếu coi ta là tiểu thư, ta nói các em phải nghe chứ!
Xuân Hạnh thở dài một cái, huých nhẹ Mộc Đông, ý bảo nghe lời Minh Châu.
Minh Châu liền dang tay ôm lấy cả hai.
- Lần này hai em vì ta xông pha chiến trường, chịu biết bao gian khổ. Đây là những gì các em xứng đáng nhận được. Ta xem các em như người nhà, thì tất nhiên ta sẽ vì các em mà tính toán. Nếu các em cứ câu nệ như vậy, tức là các em vẫn coi ta như người ngoài, sẽ làm ta đau lòng lắm đó!
Mọi người còn đang nói chuyện, thì nghe gia đinh báo có khách đến.
Người đến là Tề lão Hầu gia và Tề Hoành.
Minh Châu trợn mắt. Tề Hoành này đúng là gấp không chịu được mà!
- Hôm nay Xuân Hạnh thay ta làm việc trong trang. Tĩnh Thu theo ta đi tiếp khách.
Dặn dò xong liền nhanh chóng ra cửa tiếp đón.
Hôm nay, Tề lão Hầu gia mặc trường bào đỏ thẫm, trên mặt đầy vẻ vui mừng. Tề Hoành mặc trường bào tím đậm, chải chuốt gọn gàng, bớt đi một phần phong lưu, nhiều thêm ba phần chững chạc.
Theo sau, còn có một thẩm thẩm béo mập, trang điểm lòe loẹt, đầu cài bông hoa đỏ to bằng cái chén. Chắc là bà mối.
Minh Châu lập tức hành lễ.
- Tề lão Hầu gia mạnh khỏe! Vãn bối tiếp đón chậm trễ, mong lão Hầu gia không trách tội.
Tề lão Hầu gia vô cùng khách sáo, cười đỡ nàng.
- Ây da! Quận chúa mau đứng lên! Sao lão đây có thể nhận nổi lễ của Quận chúa!
Tề Hoành thấy người xuất hiện cùng Minh Châu là Tĩnh Thu thì hụt hẫng một chút.
- Quận chúa mạnh khỏe!
- Vĩnh An Hầu mạnh khỏe! Nào! Mời mọi người vào trong phủ uống tách trà.
Tại chính sảnh, Minh Châu ngồi ở ghế chủ vị. Tề lão Hầu gia ngồi bên tay phải, kế bên là Tề Hoành.
Minh Châu trong lòng đã thừa biết, nhưng vẫn hỏi theo thủ tục.
- Giữa hai nhà cũng xem như là thân thuộc, thứ cho vãn bối được hỏi, hôm nay Tề lão Hầu gia đại giá quan lâm đến đây là có việc gì ạ?
Tề lão Hầu gia cười ha ha, giọng sang sảng.
- Quận chúa quả nhiên là người thẳng thắng! Vậy lão cũng nói thẳng! Hôm nay lão đến đây là để hỏi vợ cho Tề Hoành.
Quận chúa! Lão đây cậy già lên mặt, mong quận chúa nể mặt, bằng lòng gả Xuân Hạnh cô nương cho Tề Hoành nhà chúng ta làm Quý thiếp. Lão nhất định sẽ chu toàn hỷ sự, không để cho cô nương nhà Quận chúa phải chịu thiệt!
Minh Châu vẫn dáng vẻ ung dung, chầm chậm rót trà. Tĩnh Thu đứng cạnh bên run lên một cái.
Nụ cười trên mặt của Tề Hoành cứng lại ngay lập tức. Hắn không thể tin nhìn Tề lão Hầu gia.
- Tổ phụ! Người nói gì vậy? Hôm nay con nhờ người đến đây giúp con hỏi cưới Xuân Hạnh, là cưới Chính thê! Chính thê! Chứ không phải thiếp thất gì cả!
Tề lão Hầu gia lại cười giả lả.
- Không phải là thiếp thất! Mà là Quý thiếp! Cái thằng nhóc này! Trước mặt Quận chúa mà hô to gọi nhỏ với ai hả!
Nói xong quay lại cười với Minh Châu.
- Không biết, ý của Quận chúa là như thế nào?
Tề Hoành lập tức đứng lên.
- Quận chúa, xin lỗi hôm nay đã làm mất thời gian của muội. Ta sẽ nói chuyện lại với Tổ phụ của ta một một cách rõ ràng rồi mới quay lại. Những lời hôm nay, xin muội và Tĩnh Thu muội tử coi như chưa từng nghe được. Cáo từ!
Nói xong đứng dậy, một đường đi thẳng ra cổng.
Tề lão Hầu gia vô cùng sửng sốt trước phản ứng của Tề Hoành.
Đêm hôm qua, khi hắn đến nói chuyện với lão, lão cũng đã âm thầm có suy tính trong lòng.
Xuân Hạnh cô nương nhà Quận chúa, đúng là không có mặt nào có thể chê được. Vẻ ngoài xinh đẹp, cư xử khéo léo, một tay nghề y thuật đến hoàng đế còn phải khen ngợi. Nhược điểm duy nhất chính là, xuất thân quá thấp.
Lão cũng có chút tiếc cho nàng. Suy đi nghĩ lại, đành ấm ức cho nàng một chút, để nàng làm Quý thiếp. Sau này, lão sẽ tìm một nhà môn đăng hộ đối cho Tề Hoành, thân phận của cô nương cũng chỉ thấp hơn chính thê một chút, cũng không coi là quá thiệt thòi.
Mọi thứ lão đã sắp xếp tốt, phút chót lại bị Tề Hoành nóng nảy phá đi hết! Đúng là chỉ giỏi làm hỏng chuyện.
Minh Châu thấy Tề Hoành đã đi, cũng đứng lên tiễn khách.
- Tề lão Hầu gia, chuyện cưới gả đối với Phủ Quận chúa của ta, đều dựa trên nguyên tắc đôi bên tình nguyện. Đợi Vĩnh An Hầu bình tĩnh lại, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp. Đến lúc đó, nếu Xuân Hạnh nhà ta gật đầu đồng ý, ta cũng sẽ thuận theo ý nàng.
Ta còn có công sự, thứ lỗi không tiễn lão Hầu gia được. Lão Hầu gia đi thong thả. Tĩnh Thu! Tiễn khách!
Tề lão Hầu gia lúc này vô cùng bối rối.
Một nha hoàn, bây giờ làm Quý thiếp cho một Hầu gia, mà nàng ta còn dám không hài lòng hay sao! Nhưng mà nhà gái người ta cũng chưa nói gì, chỉ có thằng cháu trời đánh nhà mình là làm hỏng chuyện!
Tĩnh Thu bước đến, nhẹ nhàng thưa.
- Lão Hầu gia, xin để nô tì tiễn ngài ạ!
Trong lòng Tĩnh Thu thầm thở dài. Tề lão Hầu gia này, sợ là đã triệt để làm phật lòng Quận chúa.
Lúc đón tiếp lão Hầu gia đến, tiểu thư còn khách sáo, dùng lễ vãn bối để tiếp đón. Lúc nãy, rõ ràng là tiểu thư xưng là "ta", bảo nàng "tiễn khách". Đây có nghĩa là, tiểu thư đã thật sự không vừa lòng.
Minh Châu về đến thư phòng, nhìn thấy Xuân Hạnh đang ngồi xem sổ sách.
Thấy nàng đến, Xuân Hạnh chỉ mỉm cười, bước lên, nhẹ nhàng nói với tì nữ bên ngoài.
- Em xuống bếp nói Hạ Quả đưa nước lê lên cho Quận chúa.
Tiểu nô tì vâng lời lui xuống. Xuận Hạnh trở vào, hỏi Minh Châu.
- Việc này, đáng để cho tiểu thư bận lòng đến như vậy sao?
Minh Châu không nói gì, chỉ thở ra một hơi.
Lúc này tiểu tì nữ mang nước lê đến. Xuân Hạnh tiếp lấy, đưa cho Minh Châu.
- Nào! Tiểu thư của ta! Có việc gì người cứ nói ra. Trời có sập xuống thì còn có tứ đại nha hoàn của người giúp người gánh vác. Đừng tỏ ra phiền muộn như thế chứ!
Minh Châu tiếp lấy nước lê, bật cười bất đắc dĩ, nắm tay Xuân Hạnh, khẽ nói chuyện với nàng.
- Xuân Hạnh, thiệt thòi cho em! Nhưng em yên tâm, có ta ở đây, không ai dám khi dễ em! Ta không phải quả hồng mềm, người của ta cũng không phải là hoa cỏ ở ven đường tùy người bắt nạt!
Xuân Hạnh cười cười, gật đầu.