Họ còn lại gì?
Họ còn lại gì sau khi những lời đầy hận thù, ấm ức và tức giận được trút ra? Cả hai đều rơi vào im lặng, chỉ còn lại tiếng thở nặng nề vang vọng.
Không biết từ lúc nào, tiếng nói chuyện trong khu vườn cũng nhỏ dần, những người phục vụ từng đứng phía sau lễ đài cũng đã biến mất, cánh cửa kính hai chiều đã được ai đó tốt bụng khép lại.
Chẳng còn ai ở đây, ngoài hai người họ.
"Sáu năm, Babe." Hướng Phỉ Nhiên ấn tàn điếu thuốc đã tắt lạnh vào lòng bàn tay, "Chúng ta còn lại gì?"
Thương Minh Bảo đã không thể nói thêm lời nào, nước mắt tuôn tràn khắp khuôn mặt.
"Em không hiểu anh, anh không tin điều đó. Hôm nay em nhất định phải dùng những lời này để đâm vào tim anh, đúng không?" Qua lớp áo vest và sơ mi, Hướng Phỉ Nhiên đặt ngón tay lên trái tim đang đập của mình, "Nói tiếp đi, chẳng phải em muốn nói mẹ anh mất sớm, không dạy anh thế nào là yêu, hoặc cha anh có nhân cách tồi tệ, nên anh cũng tỏ ra lạnh lùng với em suốt hai năm qua mà không để tâm đến cảm xúc của em, không nhìn thấy những suy nghĩ thật sự trong lòng em – rằng sao Hướng Phỉ Nhiên chưa chia tay với em? Sao anh ta không hiểu ý em? Hay là trong giáo dục của anh từ đầu đến cuối không có tình yêu lâu dài, thuần khiết, nên anh đã làm sai hết, tự chuốc lấy khổ đau – Babe, cứ nói với anh những lời đó đi, phủ nhận sạch trơn sáu năm qua của chúng ta, anh sẽ cảm ơn em."
Thương Minh Bảo mím môi chặt đến mức như khóa miệng mình lại.
Hướng Phỉ Nhiên bình tĩnh nhìn cô, mắt anh đỏ hoe vì đau đớn: "Nói đi."
Thương Minh Bảo vẫn lắc đầu, khi cô lùi lại nửa bước, anh đã giữ chặt cô lại: "Nói đi!"
"Em không nói, em không nói..." Mỗi chữ Thương Minh Bảo thốt ra đều vỡ vụn, ánh mắt cô ngơ ngác lẫn sợ hãi – không phải sợ Hướng Phỉ Nhiên mà sợ những lời anh vừa nói và hậu quả mà chúng sẽ mang lại.
"Em sợ." Đôi mắt của Hướng Phỉ Nhiên từ trên cao nhìn xuống cô với sự thấu hiểu đầy đau đớn, "Em sợ những gì anh nói là sự thật, rằng anh thực sự vì em mà bước vào công ty của cha mình. Em không chịu nổi, và cách anh dồn tất cả vào em khiến em hoảng sợ, đặc biệt là vì em đã suy nghĩ về cách rời xa anh từ lâu rồi."
"Không phải vậy đâu, anh Phỉ Nhiên..." Thương Minh Bảo mở miệng, nhưng cô không thể phủ nhận được nữa.
Nếu không phải vì nỗi sợ hãi bản năng, không dám đối mặt với tình yêu sâu nặng và quyết liệt của anh, thì lời nói của cô chỉ có thể là vì thật sự tin anh tham lam. Cô có tin không? Có lẽ trong khoảnh khắc khi Ngô Bách Diễn nói đùa về hàng trăm tỷ, cô đã có một giây phút tin. Nhưng bây giờ, điều đó không còn quan trọng nữa. Những lời cô nói đã đẩy chính mình vào ngõ cụt.
Cô hoàn toàn không thể phân biệt được điều gì làm anh đau lòng hơn – việc cô không dám đối mặt với tình yêu của anh hay việc cô tin rằng anh tham lam.
"Để anh nói cho em nghe, Thương Minh Bảo." Hướng Phỉ Nhiên từng từ, từng chữ rõ ràng và tàn nhẫn, "Em vừa nghĩ anh có khả năng tham lam, lại vừa sợ anh thực sự vì em mà bán đứng linh hồn mình."
Tiếng sụp đổ của tảng đá trong lòng cô vọng lại trong cơ thể cô, vang lên khắp bộ váy dạ hội cô đang mặc.
Có điều gì đó muốn thoát ra khỏi miệng cô, những lời cô quen thuộc như sự bướng bỉnh, lươn lẹo, đánh lạc hướng vấn đề, hoặc thậm chí là làm nũng. Nhưng khi bị Hướng Phỉ Nhiên nhìn chằm chằm, cô như một con bướm với đôi cánh bị tổn thương, trơ trọi và xấu hổ trên bàn trưng bày.
Linh hồn cô trở nên yếu đuối, mỏng manh và không còn gì để giấu.
Bị nhìn thấu, có một sự đau đớn tự giải thoát tàn nhẫn.
Nước mắt của Thương Minh Bảo từ từ ngừng lại, cô thở dài sâu và nhìn thẳng vào anh: "Anh Phỉ Nhiên, em mệt mỏi quá rồi..."
Cuối cùng cô đã nói thật: "Anh cũng mệt rồi, em biết mà. Anh nói đúng, hai năm qua, em không nghĩ đến việc làm sao để đi đến cuối cùng với anh. Em chỉ nghĩ đến cuộc sống của mình sau khi anh rời xa em. Dòng chảy đá mà anh kể với em dường như đè nặng lên trái tim em. Em không tin em có thể khiến anh thay đổi, không tin tình yêu của em có thể giúp anh thoát khỏi bóng tối bi kịch mà mẹ anh để lại... Em sợ, em đã cho chúng ta thời gian bốn năm. Em nghĩ bốn năm là đủ để tình yêu xa cách giữa chúng ta phai nhạt, cũng đủ để anh không còn yêu em nữa. Nếu anh thực sự thay đổi vì em, thì bốn năm cũng là đủ... Việc em nói chuyện với Alan, vì lúc đó em thật sự coi cậu ta là bạn. Em luôn kể về anh với cậu ta, em không muốn nói với Tùy Ninh vì sợ cô ấy sẽ khó xử."
Thương Minh Bảo đưa điện thoại cho anh: "Tất cả liên lạc của Alan với em đều đã bị chặn và xóa, kể cả số điện thoại. Lần trước khi ở Sri Lanka, cậu ta đã cứu em, bị chấn thương não, gãy tay, cậu ta nhờ em đừng chặn nữa, nên em mới bỏ chặn cậu ta trên Instagram."
Hướng Phỉ Nhiên không nhận điện thoại của cô, cũng không xác minh lời cô nói. Anh tin. Nhưng điều khiến anh đau đớn chưa bao giờ là những thứ bề ngoài này.
"Bốn năm." Anh nhắc lại, cảm thấy vừa buồn cười vừa chua chát, "Tại sao em không nói với anh? Anh cứ tưởng chỉ một hoặc hai năm, và khi biết chuyện, anh đã cố hết sức để nghĩ, không ngừng nghĩ."
Giống như chạy qua một đường hầm dài vô tận, không dám dừng lại, kiệt sức nhưng vẫn hy vọng có thể nhanh chóng thoát ra khỏi bóng tối và đến với ánh sáng nơi có cô.
"Em không muốn anh trải qua cảm giác bất an mà em đã phải chịu trong ba năm đầu. Em không ngờ Alan lại nói với anh. Khi cậu ta nói với anh, tại sao anh không hỏi em?"
"Vì anh sợ."
Thương Minh Bảo mím môi, nở nụ cười như khóc, nước mắt trên má đã khô. Cô theo thói quen dùng mu bàn tay lau đi.
Hai năm yêu xa, giữa họ có quá nhiều lệch lạc, quá nhiều mảnh ghép không còn khớp nhau, nhưng họ vẫn cứ phớt lờ, không nói ra, không nhìn nhận, coi như không có. Mỗi lần gặp nhau, những cái ôm, nụ hôn nồng nhiệt như giải pháp cho tất cả, nghĩ chỉ cần có thể ôm nhau, làm tình với nhau, thì khoảng cách trong lòng sẽ không còn tồn tại.
"Anh Phỉ Nhiên, chúng ta..."
Những lời cô định nói bị cắt ngang khi Hướng Phỉ Nhiên bất ngờ kéo cô vào lòng.
Lần đầu tiên trong đêm nay, anh ôm chặt cô, với tư thế như mọi khi.
"Đừng nói ra vội." Hướng Phỉ Nhiên quả quyết nói, "Đừng bây giờ, đừng nói sau một cuộc cãi vã."
Thương Minh Bảo hít sâu, bước ra khỏi cánh cửa dẫn đến hành lang vào sảnh tiệc, và gọi điện cho Wendy, nói cô có chút chuyện không thể quay lại.
Wendy nhanh chóng đến và sững sờ trước gương mặt trang điểm lem luốc của cô: "Cô cãi nhau với Alan à?"
Thương Minh Bảo nhíu mày khó hiểu: "Tôi với Alan không có gì cả, bà biết mà, sao lại hỏi thế?"
"Well..." Wendy nhún vai, "Cậu ấy không phải người dễ tính, cô cũng không phải, nên cãi nhau là bình thường thôi."
"Thế tại sao bà lại nói tôi và Alan có hôn ước?" Thương Minh Bảo nhìn đối tác của mình.
Wendy mỉm cười không chút bận tâm:
"Honey, mọi người đều biết hai người sắp liên hôn rồi, cả giới thượng lưu đều rõ."
Mặt Thương Minh Bảo sượng lại, dưới lớp phấn nền loang lổ càng thêm cứng đơ.
"Liên hôn gì chứ?"
"Cô là người nhà họ Thương, Glory, honey, cô nghĩ tôi không biết sao?" Wendy vẫn cười duyên dáng, vuốt nhẹ mái tóc xoăn của mình, "Cô thích chơi trò giấu thân phận để xông pha Bắc Mỹ, tôi hiểu mà, hồi tôi ở tuổi cô cũng thế thôi."
Thương Minh Bảo thì thầm hỏi: "Sao bà biết?"
"Oh honey..." Wendy bật cười vì phản ứng của cô, "Chuyện đó đâu có khó, không phải ai cũng kín miệng như Shena. Nhưng tôi phải thừa nhận, tôi mới biết gần đây thôi." Bà làm một cử chỉ tay tinh nghịch, "Cô được gia đình che giấu kỹ thật."
"Vậy nên trước đây bà không định đưa thiết kế đá quý cho tôi, nhưng đột nhiên lại ngưỡng mộ tôi và đồng ý cùng em mở cửa hàng trên Đại lộ số 5."
Wendy không hiểu cô còn băn khoăn gì, cười và đảo mắt: "Quý cô tóc dài của tôi ơi, hành động thì cần kết quả chứ không phải lý do. Cô cần tôi, và tôi ở đây. Vậy là đủ rồi. Tại sao phải hỏi sâu xa làm gì? Sao cô không hỏi tại sao Shena lại sẵn lòng dạy cô? Cô biết đơn đặt hàng của mẹ cô đã giúp cô ấy giữ vững vị trí trong thương hiệu, nên cô cảm thấy yên tâm. Vậy tại sao với tôi, cô lại yêu cầu chuẩn mực đạo đức cao hơn hả?"
Thương Minh Bảo không thể kiềm chế, bật cười khinh bỉ, tay nắm chặt túi xách, giọng nói trống rỗng như một vực sâu vô hình: "Vậy là, những người xung quanh bà cũng biết."
"Honey." Wendy chỉ mỉm cười, thở dài một cách thân mật.
Thương Minh Bảo lạnh lùng, hai hàm răng cắn chặt vào nhau: "Vậy là Alan cũng biết, các người đều biết."
Wendy bắt đầu cảm thấy khó chịu, nhưng vì Thương Minh Bảo là công chúa nhà họ Thương, nguồn tài nguyên quý giá mà bà bất ngờ có được, bà đành kiên nhẫn khuyên nhủ: "Tất nhiên cậu ấy biết. Honey, cô là người ngây thơ nhất, và chúng tôi rất vui lòng bảo vệ sự ngây thơ đó của cô, cùng cô chơi trò này."
Một mảnh pha lê nhỏ rơi khỏi túi xách dạ tiệc của Thương Minh Bảo — cô đã gỡ nó ra, mạnh đến mức máu rỉ ra từ kẽ tay, cơn đau như xoáy sâu vào tim: "Từ trước đến giờ, tôi luôn xuất hiện trong các buổi tiệc của bà với tư cách là cô ba nhà họ Thương?"
"Rõ ràng rồi."
Thì ra là vậy.
Thì ra là vậy.
Thương Minh Bảo như mất cảm giác, cô mạnh tay ấn kẽ móng đã chảy máu của mình vào viên pha lê thứ hai. Cô đang sơn móng tay, nhưng lớp móng trắng của cô bị che lấp dưới lớp sơn đỏ đậm.
Hóa ra cô tự lừa dối mình, cho rằng có thể giấu được tất cả, nhưng thực chất mọi người đều đang cùng cô chơi một trò chơi gia đình.
Chính việc cô và Ngô Bách Diễn luôn xuất hiện cùng nhau, cười nói thân thiết, đã tạo cơ hội cho mọi người đồn đoán họ sẽ kết hôn, trong khi cô hoàn toàn không hay biết gì và vẫn xuất hiện cùng cậu trong các sự kiện của cùng một nhóm người.
Tất cả mọi người đều biết cậu ấy theo đuổi cô, sẵn sàng làm mọi thứ vì cô, và cũng đều biết cậu ấy luôn ở bên cạnh cô, giúp kết nối các mối quan hệ cho thương hiệu của cô.
Không lạ gì khi những quý bà có thái độ thay đổi 180 độ, từ chối lịch sự chuyển sang sẵn sàng nghe cô trình bày ý tưởng thiết kế, cũng như không lạ khi các ngôi sao Hollywood đồng ý gặp cô và thử những tác phẩm của cô.
Luật chơi của các gia tộc và giới thượng lưu là một tấm lưới vô hình sắc bén. Cô nghĩ mình đang ở một thế giới mới rộng lớn và trong suốt, nhưng thực ra, cô chưa bao giờ rời khỏi đấu trường của sự tranh giành và tham vọng.
Thương Minh Bảo bật cười lớn, ánh mắt nhìn Wendy dao động không ngừng: "Tại sao mọi người lại cùng tôi chơi trò này? Tôi chỉ là con gái út, tôi đâu mang lại lợi ích gì cho các người..."
Cô thẫn thờ hỏi.
Làm sao Wendy có thể thờ ơ trước đôi mắt ngấn lệ trong veo của cô? Bà bước tới, như muốn lau đi nước mắt của một đứa trẻ, dịu dàng an ủi: "There there... honey, chúng ta đã là bạn bè nhiều năm, và sẽ còn hợp tác trong tương lai hàng chục năm nữa. Tôi thích cô, chỉ đơn giản vì chính con người cô thôi."
Bà vẫn giữ dáng vẻ thanh lịch, từ tốn, giọng nói trầm thấp đã được rèn luyện kỹ lưỡng, đôi tay được chăm sóc cẩn thận của bà nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên hàng mi của Thương Minh Bảo.
Thương Minh Bảo nhìn thấy Wendy lau đi nước mắt dính trên đầu ngón tay của mình.
Trong sự tĩnh lặng của hành lang và tiếng nhạc dây vọng lại từ phòng tiệc, giọng nói của cô vang lên một cách đột ngột: "Bà biết không, lúc mới gặp tôi, bà còn phải rửa tay mỗi khi chạm vào da tôi."
Wendy sững sờ.
"Tạm biệt." Thương Minh Bảo nhìn bà một cái thật sâu, "Và người đàn ông khi nãy, anh Hướng, mới là bạn trai của tôi, bà đúng là có mắt không tròng."
Cô quay người, bước đi về hướng ngược lại với phòng tiệc, phớt lờ tiếng quát tháo đầy xấu hổ và tức giận của Wendy phía sau, cô càng đi càng nhanh, đẩy cửa từng lớp một.
Trên đường trở về, đế giày cao gót của cô bị mài mòn rách rưới trên mặt đường gồ ghề, tà váy đuôi cá của cô kéo lê trên mặt đường hỗn loạn bẩn thỉu của Manhattan, cô kẹp chặt túi dạ tiệc dưới cánh tay, ngậm điếu thuốc trên môi, đôi má hóp lại.
Chiếc bật lửa trong tay cô đáng chết không chịu phát ra lửa. Cô nản lòng và điên cuồng bật đi bật lại vài lần, vết máu ở kẽ móng đã khô, nhưng mỗi lần xoay bánh xe đánh lửa, cơn đau nhói lên tận tim. Mãi đến khi ngọn lửa bùng lên, cô mới dừng bước, kẹp điếu thuốc, ngồi xổm bên bồn hoa ven đường và bật khóc nức nở.
Mọi thứ thật tồi tệ!
Tất cả mọi thứ đều tồi tệ!
Việc lựa chọn vị trí cho câu lạc bộ trang sức cao cấp, tòa nhà ba tầng lộng lẫy ở góc phố, từng hợp đồng, thỏa thuận, cổ phần, nhà cung cấp đá quý, xưởng sản xuất, những người thợ thủ công đã phỏng vấn, những chai champagne nổ bùm bùm... tất cả đều giả tạo, đều chỉ là trò chơi giả vờ làm người lớn. Luật sư, ngân hàng, quý bà, ngôi sao, tư vấn bất động sản, quan hệ công chúng, tay môi giới... tất cả đều cùng cô chơi trò giả dối này.
Tối hôm đó, cô ngủ trong cơn lạnh mồ hôi đẫm ướt, mái tóc dài dính bết vào cổ và lưng. Cô gọi điện cho Ôn Hữu Nghi, giọng yếu ớt hỏi: "Mẹ à, mẹ có rảnh không? Con có thể về nhà không?"
Ôn Hữu Nghi ngay lập tức nhận ra có chuyện không ổn, định sắp xếp chuyên cơ đến đón cô, nhưng Sophie đã báo rằng cô đã trên đường đến sân bay.
"Cô chủ nói nhớ nhà."
Ôn Hữu Nghi tính toán thời gian và đợi cô ở nhà, ban đầu bà nghĩ có thể cô bị ủy khuất gì đó ở New York, nhưng khi gặp mặt, bà gần như không thể tin vào mắt mình.
"Bảo bối..." Bà ôm cô, tay vuốt ve khuôn mặt xanh xao của cô, "Con bị sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Bố đâu? Con muốn gặp bố." Sự bình tĩnh của Thương Minh Bảo có chút bất thường, như thể cô đã lâm vào đường cùng. Dưới cánh tay khoác bộ vest, cô kẹp chặt một đống tài liệu, ánh mắt không ngừng dò tìm trong ngôi nhà rộng lớn, nhưng chẳng tìm thấy gì, "Con muốn gặp bố... hôm nay là cuối tuần, ông ấy ở nhà."
"Ông ấy đang ở thư phòng, đang bàn chuyện. Babe..." Ôn Hữu Nghi nắm chặt vai cô, gọi tên cô, cố gắng kéo ánh mắt lạc lõng của cô trở về thực tại, "Có chuyện gì, con cũng có thể nói với mẹ mà."
Thương Minh Bảo lắc đầu: "Mẹ không giúp được con, không giúp được con..."
Cô cứng đầu bước về phía thư phòng của Thương Cảnh Nghiệp, nhưng khi bị thư ký ngăn lại, cô ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa, cúi người, kẹp chặt chồng tài liệu trong tay, mũi giày nhọn của cô nhịp điệu đều đặn gõ xuống sàn như máy móc.
Cô dán vài miếng băng cá nhân xiêu vẹo quanh cổ chân, mặc một bộ vest bằng chất liệu cashmere chỉ thích hợp cho đầu xuân, dù người đã ướt đẫm mồ hôi mà không hay biết.
Thư ký quan sát kỹ hơn, rồi bất chợt không muốn nhìn nữa, sợ tính công chúa của cô sẽ nổi lên và xông thẳng vào. Nhưng dường như cô chẳng có ý định làm thế. Trong im lặng, cô giống như đang trải qua một cuộc thử thách về sự kiên nhẫn.
Đột nhiên, cửa phòng sách mở ra, có tiếng bước chân. Thì ra là chú của cô đến bàn việc gia tộc, khiến ánh mắt của Thương Minh Bảo giãn ra, vô cớ nghi ngờ ông đến để bàn chuyện hôn sự cho mình.
Sau khi tiễn chú ra về, Thương Cảnh Nghiệp nhìn cô một cách kỳ lạ và bảo cô vào phòng.
Việc trong gia tộc còn khó xử lý hơn cả việc trong tập đoàn, vì nó liên quan đến quan hệ huyết thống. Trong phòng sách của Thương Cảnh Nghiệp tràn ngập mùi thuốc lá, gạt tàn đã đầy. Ông nhấc cốc nước uống một ngụm rồi hỏi Thương Minh Bảo: "Sao tự nhiên lại về từ New York?" Sau khi nhìn cô thêm lần nữa, ông mỉm cười phê bình: "Con mặc cái gì thế, New York tháng sáu mà còn có đợt lạnh à?"
"Bố, chú hai đến để giới thiệu đối tượng cho con à?"
"Không." Thương Cảnh Nghiệp nhíu mày, "Con mới hai mươi lăm tuổi thôi, bố sẽ không sắp xếp ai cho con mà chưa có sự đồng ý của con."
"Thế còn Hướng Phỉ Nhiên thì sao?" Thương Minh Bảo nghiêm túc hỏi, "Ông nội anh ấy là Hướng Liên Kiều, bố anh ấy là Hướng Vi Sơn, một nhà khoa học và doanh nhân rất tài giỏi, anh cả cũng từng tiếp xúc với họ. Mẹ anh ấy rất tài giỏi, là nhà thực vật học kiêm họa sĩ. Con đã từng giới thiệu anh ấy với bố... Bố à."
Sắc mặt Thương Cảnh Nghiệp trở nên lạnh lùng: "Con đến New York là để lập nghiệp, không phải để bị đàn ông làm cho mê mẩn."
"Không phải thế, không phải như vậy đâu, thương hiệu của con đang trong giai đoạn chuẩn bị, chỉ gặp chút vấn đề nhỏ thôi... Hướng Phỉ Nhiên cầu hôn con rồi, anh ấy không còn giữ quan điểm không kết hôn nữa."
Lời nói của cô càng lúc càng rối loạn, đôi mắt tràn đầy sự cầu xin khi nhìn Thương Cảnh Nghiệp.
"Trước khi con nói với bố, bố đã điều tra rồi." Thương Cảnh Nghiệp bình tĩnh đáp, nắm chặt ly thủy tinh trong tay, từng chữ rõ ràng, "Câu trả lời của bố là: Không."
Thương Minh Bảo như bị sét đánh ngang tai, choáng váng: "Tại sao? Mẹ đã nói là có thể, bố nghĩ lại đi." Cô kiên quyết nói.
Đây là lần đầu tiên Thương Cảnh Nghiệp nghe thấy ai đó bảo ông nghĩ lại. Cảm giác vô lý và uy nghiêm của người ở vị trí cao cùng lúc lộ ra trên gương mặt ông, "Làm sao mà mẹ con có thể nói là được? Bà ấy thậm chí không biết bạn trai con tên gì."
Thương Minh Bảo mở khẽ đôi môi, ngơ ngác trước sự phủ nhận nhẹ nhàng của ông.
"Mẹ biết anh ấy mà, mẹ đã gặp anh ấy rồi." Cô cố sắp xếp lại suy nghĩ, lặp lại một cách lộn xộn, "Mẹ còn định giới thiệu cho chị hai nữa. Mẹ nói dù anh Phỉ Nhiên có liên quan đến chính trị, nhưng có thể làm mờ nhạt đi..."
"Con nên đi ngủ, đừng nói chuyện lộn xộn với bố." Thương Cảnh Nghiệp đặt tay lên bàn, lạnh lùng nói.
Lần đầu tiên ông tự xem xét lại mình, cảm thấy mình đã quá nuông chiều đứa con gái nhỏ này. Trong quá trình trưởng thành được bảo bọc kỹ lưỡng dường như thiếu đi một điều gì đó quan trọng.
"Bố à..." Thương Minh Bảo mím môi lại, sợ hãi trước ông, nhưng vẫn đặt đống tài liệu trên tay xuống trước mặt ông. Đó là những cuốn sổ tay và hồ sơ chất đống qua nhiều năm, có vài tờ rời và mẫu cây khô rơi xuống khi cô mở chúng ra.
"Bố xem, bố chỉ cần xem qua, đây là ghi chép của con khi cùng anh Phỉ Nhiên đi thực địa, những ghi chú này là anh ấy đọc cho con. Đây là bản vẽ tay của con, là những ghi chép ý tưởng, là những bản thiết kế của con. Lúc đó con vẽ không tốt, Shena bảo con nhờ thầy dạy lại, nhưng thầy không dạy giỏi bằng anh Phỉ Nhiên. Nhiều lắm... có hơn ba ngàn loài, bố à, con đã tận mắt nhìn thấy hơn ba ngàn loài thực vật. Có những loài chỉ mọc trên một con sông, một con suối, có những loài phải mất năm sáu năm mới nở hoa, nở rồi thì chết. Còn đây, còn đây..."
Thương Minh Bảo lật đến một trang bất kỳ, "Cây hoa kép dài, hạt của nó cần qua hai mùa đông mới nảy mầm, từ khi ra hoa đến lúc có cây non phải mất bốn năm. Bố có thấy nó tuyệt vời không? Nó trông như thế này..."
"Đủ rồi." Thương Cảnh Nghiệp đặt cốc nước xuống bàn, giọng nói nặng nề, gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng.
Thương Minh Bảo run lên, ôm chặt cuốn sổ ghi chép lộn xộn: "Bố ơi, hãy đồng ý với con đi, anh ấy rất tốt, anh ấy sẽ không làm con thiệt thòi. Anh ấy không thể vì con mà quay về với bố anh ấy..."
Thương Cảnh Nghiệp lạnh lùng hỏi: "Tại sao không thể? Bố cậu ta chẳng phải là một nhà khoa học và doanh nhân tài giỏi sao? Không thể quay về, có phải vì lịch sử phát tài của ông ấy là nhờ bỏ vợ con không?"
Thương Minh Bảo tái mặt: "Bố đã biết hết rồi."
"Bố đã nói rồi, bố sẽ điều tra kỹ lưỡng. Nhà họ Hướng không tồi, nhưng bố cậu ta mang họ Chu. Con có biết không? Con có biết gia đình đó đã từng làm những việc gì xấu xa, từng dính đến bao nhiêu vụ kiện tụng không? Một gia đình phức tạp như vậy, với mối quan hệ tái hôn lộn xộn, anh em ruột thịt cũng không rõ ràng! Bỏ qua đi, con à, tìm một gia đình trong sạch mà quen."
"Anh ấy mang họ Hướng! Không liên quan gì đến nhà họ Chu cả! Anh ấy thậm chí còn chưa bao giờ quay về đó!" Thương Minh Bảo tức đến run rẩy, lần đầu tiên dám đối đầu với cha mình, nghiến răng nghiến lợi, "Bố đang có định kiến! Bố hoàn toàn không muốn hiểu rõ Hướng Phỉ Nhiên là người thế nào!"
Thương Cảnh Nghiệp giận dữ định ném chiếc cốc nước đi, nhưng nhớ đây là cô con gái út chứ không phải hai đứa con trai bất hiếu kia, nên ông cố kìm lại, bước vài bước và lớn tiếng nói: "Đúng! Bố có định kiến với cậu ta đấy! Một người tầm thường như vậy mà dám giữ con tới năm, sáu năm trời à?!"
Nghĩ đến việc có một người đàn ông dựa vào việc cô còn trẻ, mơ hồ và mềm lòng để kiểm soát cô, giữ cô lại suốt năm sáu năm trời và còn lấy cớ là có nỗi khổ riêng, không chỉ là có định kiến, ông ấy còn muốn giết chết hắn ta!
Người phụ nữ đứng ngoài cửa là Ôn Hữu Nghi đã không thể chịu nổi nữa, bà đẩy cửa xông vào, kéo Thương Minh Bảo vào lòng: "Anh quát con bé làm gì, con gái đang bệnh đấy!"
Một câu "con gái đang bệnh" đầy đau xót làm Thương Cảnh Nghiệp im bặt, ánh mắt lạ lẫm nhìn Minh Bảo đang được Ôn Hữu Nghi bảo vệ trong lòng.
Cô quả thực đang bệnh, mắt đỏ rát, ánh nhìn rời rạc, môi khô nhợt nhạt, khuôn mặt gầy gò như lá liễu xanh xao, chỉ dựa vào bản năng mà đứng đây, theo bản năng nói: "Bố đã điều tra rồi mà, bố đã biết những gì xảy ra với bố mẹ anh ấy rồi mà? Tại sao bố không thể hiểu cho anh ấy? Anh ấy đã cầu hôn con rồi, anh ấy đã vì con mà đến gặp bố anh ấy, con muốn anh ấy quay về... chỉ cần kết hôn là được..."
"Chia tay cũng sẽ tốt!" Thương Cảnh Nghiệp đã nói cả ngày khiến giọng ông vốn đã khàn, giờ lại càng khàn hơn do tức giận, ông bắt đầu ho sù sụ, "Chia tay rồi nếu cậu ta vẫn ở nhà bố anh ta, thì chứng tỏ đó vốn là điều cậu ta muốn, đỡ phải để con cảm thấy áy náy! Con thử hỏi mẹ con xem, năm xưa xảy ra bao nhiêu chuyện, ba có nói câu nào là vì mẹ không?!"
"Tại sao mọi người cứ ép con!" Minh Bảo giận dữ ném cuốn sổ trong tay xuống đất, "Đều ép con! Ép con yêu, ép con không yêu, ép con kết hôn, ép con không kết hôn, chủ nghĩa không kết hôn ép con, ba ép con, Ngô Bách Diễn ép con, Wendy ép con, mọi người đều ép con! Con muốn thế này sao... Con biết phải làm sao..."
Ôn Hữu Nghi không thể nghe nổi nữa, đặt tay lên đôi mắt đang nóng bỏng của Minh Bảo, nghiêm khắc lắc đầu với chồng.
"Babe, ngủ một giấc đi, không ai ép con cả, mẹ đảm bảo khi con tỉnh dậy, mọi thứ sẽ không thay đổi."
Giọng nói dịu dàng của mẹ dường như văng vẳng xa xôi bên tai cô.
Giấc ngủ của Thương Minh Bảo không yên ổn, cô luôn cảm thấy bố mẹ đang bàn luận gì đó sau lưng mình, nghi ngờ, mơ màng rồi lại tỉnh giấc.
Không biết đã ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy, ánh nắng dịu dàng tràn ngập căn phòng, bên gối đặt cuốn sổ tay của cô, đã được sắp xếp lại gọn gàng.
Ngửi thấy mùi bút chì, bút bi và giấy, Minh Bảo khẽ nhắm mắt lại, ôm cuốn sổ vào lòng rồi ôm vào trong chăn. Dần dần, cô cuộn người lại, ôm chặt cuốn sổ như một đứa trẻ đang ngủ.
Cô giật mình tỉnh giấc vì nghĩ đến việc Hướng Phỉ Nhiên vẫn đang chờ câu trả lời của mình.
Cô bật dậy khỏi giường, làm Ôn Hữu Nghi, đang dựa trên ghế quý phi bên cạnh thiếp đi cũng giật mình. Bà thở dài, bất lực nói: "Babe, con mới ngủ được một tiếng thôi."
"Mẹ, con phải quay lại New York rồi." Minh Bảo định kéo chăn xuống nhưng bị Ôn Hữu Nghi giữ lại.
Bà ngồi xuống mép giường: "Con không thể về bây giờ. Nói mẹ nghe, tại sao một mối tình đẹp lại trở nên như thế này? Chủ nghĩa không kết hôn là thế nào? Sao bây giờ lại cầu hôn?"
Thấy con không nói, Ôn Hữu Nghi cũng không vội, bấm chuông gọi người hầu. Một lát sau, người hầu mang khay vào, bên trong là khăn ấm và chè ngọt. Ôn Hữu Nghi mở khăn ra, lau trán và má cho Minh Bảo: "Hai mươi lăm tuổi rồi, được cầu hôn mà không biết phải làm gì phải không?"
Minh Bảo lại thấy mắt mình nóng lên, nhưng không muốn khóc nữa. Khuôn mặt được khăn ấm lau qua cảm thấy một làn gió mát.
"Con không biết phải nói sao, mẹ ạ, con rất vui, nhưng cũng rất sợ."
"Nói ra xem nào?"
"Con vui vì anh ấy đã thay đổi vì con, anh ấy muốn cưới con rồi, nhưng con sợ anh ấy đang ép bản thân phải thay đổi, con sợ tình yêu của con không đủ lớn, anh ấy chỉ nhất thời xúc động... tương lai anh ấy sẽ không hạnh phúc."
Ôn Hữu Nghi đặt chiếc khăn ấm lên mắt con gái: "Nghe như con đang rất nghĩ cho cậu ta, nhưng lại có vẻ như con không đủ can đảm để đáp lại tình yêu của cậu ta."
Trong khoảnh khắc nhắm mắt lại, Minh Bảo cảm thấy trước mắt là một màu đỏ nhạt như thể một chiếc hộp kín. Có phải đó là trái tim không? Cô nghe thấy tiếng vọng từ trong lòng mình, như thể mẹ cô đã gõ lên nó.
Lau xong, Ôn Hữu Nghi cầm lấy chiếc khăn mới từ tay người hầu, nhẹ nhàng nâng tay Minh Bảo lên: "Mẹ đã sai, mẹ đã biết các con yêu nhau từ lâu. Năm đó đi New York đón giao thừa, các con vừa mới ở bên nhau phải không?"
"Vâng." Minh Bảo khẽ mỉm cười, "Anh ấy đêm giao thừa còn đi biểu diễn ở quán bar nữa, đến khi gọi cho em họ anh ấy mới biết anh ấy luôn cô đơn, mẹ anh ấy đã mất rồi, con đi tìm anh ấy..." Cô cúi mặt, nước mắt rơi xuống chăn, "Con biết mẹ anh ấy rất quan trọng với anh ấy, vậy mà lại làm anh ấy tổn thương."
"Mẹ biết con luôn nói mà không suy nghĩ, tính cách nóng nảy, chỉ muốn nói cho thỏa, chọc cho đã." Ôn Hữu Nghi ngừng lại một chút, "Mẹ biết con chỉ như vậy với người thân thiết, trong nhà không ai chấp với con vì biết con không có ý xấu... nhưng mẹ đã quên mất con sẽ có người yêu mới, gia đình mới. Mẹ đã quên dạy con điều này."
Minh Bảo lắc đầu: "Là con cố tình làm tổn thương anh ấy. Hai năm qua, con luôn cảm thấy có một nỗi bức bối trong lòng, con không biết nó từ đâu đến, không biết giải quyết thế nào, cũng không biết nói với ai, cứ thế mà kìm nén... Đến hôm kia cuối cùng cũng cãi nhau, con cảm thấy máu trong đầu dâng lên, biết rõ câu nào sẽ làm anh ấy đau lại càng nói những câu đó."
Ôn Hữu Nghi ôm con gái vào lòng: "Babe, mẹ đã sai, nếu mẹ biết cậu ấy theo chủ nghĩa không kết hôn, mẹ sẽ không cho con hy vọng, các con cũng sẽ không mệt mỏi như bây giờ."
"Anh ấy đã hứa với con là sẽ cố gắng thay đổi, là con không dám tin... Con nghĩ anh ấy không thể vượt qua quá khứ, nên suốt hai năm qua," Minh Bảo thở dài, "Con làm không đủ tốt."
Sau khi nghe cô nói, Ôn Hữu Nghi ngừng động tác lau tay cho con gái: "Minh Bảo, tình yêu có thể sinh sôi, nhưng nếu con chỉ biết tiêu hao nó, thì nó cũng chỉ là thứ để tiêu hao mà thôi."
Giờ cô đã hiểu ra đạo lý này, nhưng có lẽ đã quá muộn.
"Mẹ có một hình ảnh trong đầu, con có muốn nghe không?" Ôn Hữu Nghi hỏi.
Minh Bảo gật đầu.
"Là một chiếc xe ngựa chạy càng lúc càng nhanh, bánh xe lăn lăn, phía sau kéo theo cậu ta, cậu ta quá muốn níu giữ chiếc xe này nên bị hành hạ đến tả tơi, máu thịt lẫn lộn."
"Mẹ ơi!" Minh Bảo thốt lên đau đớn, đồng tử giãn rộng, không dám tưởng tượng hình ảnh đó trong đầu.
Ôn Hữu Nghi nhìn thẳng vào mắt cô: "Chia tay đi."
"Nhưng anh ấy đã cầu hôn con rồi!" Minh Bảo hoảng loạn nói.
"Con nghĩ hôn nhân là gì? Từ nhỏ, con nghĩ mình sắp chết, kết hôn đối với con là chiếc váy cô dâu xinh đẹp và tấm khăn voan, lớn lên, con nói muốn sống một cuộc đời như của mẹ, nghĩ mẹ là người hạnh phúc nhất trên thế giới. Nhưng con có bao giờ thực sự nghĩ kỹ chưa, rằng hôn nhân mà con khao khát là gì?"
Minh Bảo định trả lời, nhưng Ôn Hữu Nghi nắm tay cô: "Đừng vội trả lời mẹ."
Hôn nhân là gì? Minh Bảo nhận ra mình đang chạy theo nó, như Gatsby chạy theo ánh đèn xanh bên kia bờ đảo. Đó là một ảo ảnh đậm đà và đẹp đẽ do bố mẹ cô dựng nên. Nhưng bên trong ảo ảnh đó là gì, cô chưa từng suy nghĩ kỹ. Cô chỉ xem nó như một danh từ cố định, một sự việc cố định.
Ôn Hữu Nghi: "Hôn nhân chẳng là gì cả, chỉ là một tờ giấy chứng nhận, một văn bản có hiệu lực pháp lý. Điều con khát khao không phải là hôn nhân mà là hai người yêu thương nhau đến bạc đầu, sống chung, cùng hướng đến những lý tưởng. Đó là cuộc sống của hai người, chính điều đó mới làm cho hôn nhân trở nên đầy đặn, nhưng con, Babe, lại xem nó như một mục tiêu phải đạt được trong lễ cưới. Hôn nhân viên mãn là hành trình chứ không phải đích đến, nó chỉ có thể được định đoạt khi ta chết, nhưng cuộc đời con chính là hành trình của nó."
Ôn Hữu Nghi lau xong hai cánh tay và mười ngón tay của Minh Bảo, nói: "Tất nhiên, con nhất định cũng có câu trả lời của riêng mình. Con đã hai mươi lăm tuổi rồi, có thể nộp bài thi cuộc đời rồi. Hãy mạnh mẽ lên, chỉ những ai có can đảm chịu trách nhiệm về quyết định của mình, mới có quyền quyết định và lựa chọn, nếu không sẽ chỉ là hại mình hại người mà thôi."
Đây là một câu nói khá nghiêm khắc, Minh Bảo bỗng nhận ra trái tim mình thật yếu đuối và rỗng tuếch. Từ trước đến nay, ngoài lần cô bất chấp tất cả quay lại Ninh Ba để níu giữ anh, cô chưa bao giờ đưa ra quyết định nào. Cô chỉ buông xuôi, phó mặc, để mọi chuyện theo tự nhiên.
"Mẹ ơi!" Thương Minh Bảo gọi bà, giọng run rẩy, "Mẹ cũng như bố, không đồng ý cho con kết hôn với anh ấy sao?"
"Không liên quan đến cậu ta, bố con chỉ dọa thôi. Nhưng các con cần suy nghĩ kỹ, nếu cứ vội vàng và hấp tấp như vậy, ai đang đuổi theo các con chứ? Những sợi dây bị lệch sẽ dần thắt chặt lại thành nút thắt chết, lúc đó thì đã quá muộn để tháo gỡ."
Ôn Hữu Nghi khép cửa lại, tựa vào cánh cửa thở dài nhẹ nhàng. Bà cũng cảm thấy cay mắt nhưng không biết trách ai.
Ôn Hữu Nghi bảo Thương Minh Bảo suy nghĩ, và cô thực sự đã suy nghĩ. Sáng chiều, đi dạo trong khu vườn của mình, nghĩ về ba năm rực rỡ như pháo hoa và hai năm mệt mỏi nhưng lê thê.
Cô dành một ngày để đến thăm Hướng Liên Kiều.
Hướng Liên Kiều rất vui khi gặp cô, nói: "Phỉ Nhiên nói Tết này sẽ mời cháu đến chơi, giờ đã là Tết chưa, Tiểu Minh Bảo?"
Thương Minh Bảo ở lại với ông cả ngày, mới biết ông đã 82 tuổi mà vẫn phải làm việc trên bàn, "Một giờ, hai giờ Phỉ Nhiên cũng không cho phép, nói ông sẽ mù mất." Hướng Liên Kiều nói đầy tự hào.
Thương Minh Bảo giúp ông sao chép tài liệu, chỉnh sửa bản thảo, thời gian trên núi trôi qua nhanh, cô chưa kịp giữ lại thì màn đêm đã buông xuống.
Mùa hè hoàng hôn là thời điểm lý tưởng nhất để ngắm cảnh núi non. Thương Minh Bảo giúp ông trải lại chiếc khăn trên chân, nhìn màu xanh của cỏ chuyển từ xanh sang vàng,rồi thành màu xám đen.
Cô quen thuộc đến mức như Phương Tùy Ninh năm đó, tìm thấy chìa khóa của phòng mẫu vật dưới chiếc chậu đất ở góc sân. Ở ngăn trên cùng, cô lấy ra cuốn album cũ kỹ, lật thẳng đến năm Hướng Phỉ Nhiên 16 tuổi, khẽ vuốt ve khuôn mặt đầy tự tin của anh.
Lật đến trang cuối cùng, Thương Minh Bảo bắt đầu nhét từng tấm ảnh của họ vào những túi nhựa trắng trống rỗng bị bỏ trống.
Quá nhiều, cô khó mà chọn lọc, nhét vào một tấm, đó là lần đón giao thừa; thêm một tấm, ảnh chụp trên núi tuyết; một tấm khác, ảnh tự chụp dưới cầu Brooklyn lúc hoàng hôn... còn có, nụ hôn trước lều, sự dỗ dành trên ghế trống.
Bức ảnh chụp chung dưới cây thông Noel ở Trung tâm Rockefeller, cô ghép thành một bức tranh ghép, in ra trên giấy ảnh rồi đặt vào trang cuối cùng của sáu năm của họ.
Cô đã đi qua cuộc đời Hướng Phỉ Nhiên.
Có lẽ anh ấy sẽ giống như trước đây, mãi mãi không mở lại cuốn album này, nhưng nếu một ngày nào đó anh ấy mở ra, liệu có thể mỉm cười thay vì đỏ hoe đôi mắt?
Ra khỏi cửa, Thương Minh Bảo đưa ngón tay lên làm dấu hiệu im lặng với dì Lâm. Dì Lâm hiểu ý, gật đầu.
Hướng Liên Kiều ngồi dưới ánh đèn trong phòng khách, bày bàn cờ vây, nghe tiếng bước chân cô, biết cô đến để chào tạm biệt, liền ngẩng đầu mỉm cười: "Đi rồi sao?"
Thương Minh Bảo gật đầu: "Cháu đi rồi."
"Vẫn sẽ đến thăm ông nữa chứ?"
Ông như tự hỏi mình, lại như hỏi ai đó.
Thương Minh Bảo do dự một lúc, Hướng Liên Kiều vẫy tay ra hiệu cho cô ra ngoài: "Không cần trả lời, muốn đến thì đến, núi ở đây, nó đâu có chạy. Đi đi, Minh Bảo."
Cả đời còn dài lắm, đi đi, cứ đi đi.
Cô lại đến ký túc xá của Hướng Phỉ Nhiên ở Viện thực vật học.
Ngồi trong phòng khách, cô yên lặng uống một ly nước. Không biết ai đó mở cửa bước vào: "Thấy Hướng về rồi à?"
Thương Minh Bảo đứng dậy: "Chưa về."
"Ồ, chị dâu." Người đó giơ tay chào.
Đó là một nghiên cứu viên mà cô thấy quen mặt, nhưng ở đây có quá nhiều người, cô không thể phân biệt được đó là ai trong số bảy người năm đó.
Sau vài câu chào hỏi, Thương Minh Bảo cầm lấy túi xách.
"Đi rồi à?"
"Ừ, đi rồi."
Cô được tiễn lịch sự đến cuối hành lang rồi từng bước xuống lầu, bắt chuyến xe ra sân bay.
Chỉ trong bốn ngày ngắn ngủi bay đi bay về, lịch trình sinh học của cô bị rối loạn bởi chênh lệch múi giờ và mệt mỏi từ việc di chuyển. Nghĩ về hai năm qua của Hướng Phỉ Nhiên, Thương Minh Bảo tựa đầu vào cửa sổ máy bay.
Máy bay bay qua đường chia đôi giữa sáng và tối, màu xanh thẫm và cam hồng, một nửa là đêm, một nửa là bình minh.
Ngày hôm sau, tại trụ sở Liên Hợp Quốc ở New York, diễn đàn về lãnh đạo trẻ trong lĩnh vực đa dạng sinh học có bài phát biểu chính lúc 3 giờ chiều.
Đứng trên bục chủ tịch, quay lưng lại với biểu tượng cành ô liu màu xanh của Liên Hợp Quốc, đối diện với hội trường bậc thang hình vòng cung là nhà thực vật học trẻ tuổi người Trung Quốc, Hướng Phỉ Nhiên. Anh có dáng người cao lớn, đứng trên bục phát biểu lại càng nổi bật, bộ vest xanh đen cắt may gọn gàng tôn lên khí chất thanh thoát, thu hút mọi ánh nhìn.
Hướng Phỉ Nhiên coi đó chỉ là một báo cáo học thuật như mọi khi, những lời nói bằng tiếng Trung của anh được dịch đồng thời sang nhiều ngôn ngữ khác nhau, vang lên trong tai của các đại biểu từ khắp nơi trên thế giới và các tổ chức quan sát.
Bình tĩnh, súc tích, tầm nhìn toàn diện.
Trong phần báo cáo và kêu gọi chặt chẽ với chủ đề, anh đặc biệt dừng lại khi nhắc đến một tên, chèn vào câu chuyện về một nhà thực vật học nữ đã đối đầu với băng nhóm khai thác trộm, người mà anh gọi là Nguyệt Thoại.
Bài thuyết trình kéo dài 20 phút kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, Hướng Phỉ Nhiên rời sân khấu, thoải mái cầm lấy chiếc cốc giữ nhiệt màu đen đặt trên bục phát biểu.
Trở lại hội trường, đồng nghiệp bắt tay chúc mừng anh, khen ngợi dáng vẻ điềm tĩnh, không màng danh lợi của anh.
Không ai biết anh đã phải dựa vào melatonin để ngủ suốt hai tháng liền.
Lịch trình tiếp tục còn rất dài, Hướng Phỉ Nhiên ngồi xuống, theo thói quen mở điện thoại ra. Sau hôm ấy, vấn đề vẫn chưa được giải quyết, anh đang đợi tiếng chuông số phận vang lên.
Sau buổi tiệc buffet do ban tổ chức tổ chức, Hướng Phỉ Nhiên rời tòa nhà, đi quanh góc phố và trong đêm sáng rực rỡ với dòng người qua lại, anh nhìn thấy Thương Minh Bảo.
Cô mặc váy dạ hội, chiếc váy hồng tầng tầng lớp lớp, trang điểm và làm tóc chỉnh tề, trông như đang chuẩn bị đi dự tiệc.
Giữa dòng người vội vã, Thương Minh Bảo là người đầu tiên nở nụ cười với anh.
Hướng Phỉ Nhiên cũng nhếch môi, như thể thở phào nhẹ nhõm, anh khẽ cười. Anh dường như nghe thấy tiếng chuông, trang nghiêm và vang vọng.
Thương Minh Bảo nhẹ nâng gấu váy, khung cảnh đêm tựa như đoạn phim quay chậm, màu hồng phấn đến trước mặt anh.
Hướng Phỉ Nhiên khẽ ôm lấy cô như thể sợ cô ngã. Anh chú ý ngay đến miếng băng cá nhân quấn quanh móng tay cái của cô.
"Em bị thương à?" Anh nắm tay cô, miếng băng cá nhân được quấn rất đáng yêu.
"Chuyện nhỏ." Thương Minh Bảo để anh nắm tay, muốn lưu giữ hơi ấm của anh.
"Báo cáo suôn sẻ chứ?" Cô nhìn bộ vest xanh đen, áo sơ mi xanh nhạt và dây nơ xanh đậm của anh. Ánh mắt cô di chuyển từ cổ họng lên cằm, đắm chìm trong ánh nhìn của anh.
Thật là, bao nhiêu năm qua, bao nhiêu ngày tháng, vẫn bị sự đẹp trai của anh làm cho run lên.
"Suôn sẻ." Hướng Phỉ Nhiên đáp, ôm cô vào lòng, lén thở dài nhẹ nhàng sau lưng cô.
"Tối nay có tiệc à?" Anh hỏi.
Thực ra không có, nhưng Thương Minh Bảo vẫn đáp một tiếng "ừ".
Đây là chiếc váy cô đã mặc khi tiến hành phẫu thuật ở bệnh viện Mount Sinai năm ấy, với đuôi váy lớn bằng cánh hoa, khi tháo ra chỉ còn lại một chiếc váy chiffon nhẹ nhàng.
"Váy bị dính bẩn rồi."
Thương Minh Bảo dựa vào anh: "Không sao. Những gì em nói với anh hôm đó..."
"Anh biết em là người như thế." Anh không nói thêm, không đề cập đến việc tha thứ hay không tha thứ.
"Xin lỗi." Thương Minh Bảo vẫn nghiêm túc nói, "Em biết anh không thay đổi, người em yêu vẫn ở trước mắt em."
Trong sự dịu dàng có những khoảng trống của sự im lặng. Hướng Phỉ Nhiên nuốt khan, cảm giác như yết hầu của anh co lại: "Em đã suy nghĩ kỹ chưa?"
"Em đã suy nghĩ kỹ rồi."
Môi anh khẽ mím lại, tạo thành một đường cong nhẹ, đó là thần thái chỉ tự nhiên xuất hiện khi anh đối diện với cô.
Cơ thể dưới tay anh theo từng nhịp thở sâu mà lên xuống.
Thương Minh Bảo nhắm mắt lại, "Anh Phỉ Nhiên, đến đây thôi."
Đây không phải là câu trả lời mà Hướng Phỉ Nhiên muốn nghe.
Không phải là câu trả lời mà anh đã chuẩn bị tâm lý để nghe.
Anh bị bất ngờ, cơ thể cứng đờ, sau đó không thể đợi thêm một giây nào nữa đã siết chặt cánh tay: "Tại sao? Anh không đồng ý."
Anh cách xa cuộc sống của cô đến vậy, hỗn loạn nắm lấy những sợi chỉ duy nhất, "Là vì... em muốn kết hôn với Ngô Bạch Diễn? Cha mẹ em quyết định rồi, em..." Anh nuốt một ngụm nước bọt, đột nhiên cảm thấy chiếc váy trong tay như ngọn lửa, thiêu đốt anh: "Em có ý định... đi dự tiệc cùng cậu ấy không?"
Thương Minh Bảo nhẹ nhàng lắc đầu: "Không liên quan đến cậu ấy, anh Phỉ Nhiên, hãy ra khỏi làn sương mù mà cha em đã tạo ra. Em không yêu cậu ấy."
"Vậy là vì sao?" Hướng Phỉ Nhiên nhíu mày, nghĩ đến một khả năng, trong lòng anh đau đớn hơn cả khi biết cô sắp đính hôn, nhanh chóng làm tê liệt tay chân anh: "Em thực sự không còn yêu anh, phải không?"
Thương Minh Bảo lần này nói rõ ràng: "Yêu, nhưng không còn yêu như trước, anh Phỉ Nhiên, xin lỗi."
Đầu ngón tay của anh run lên trong chốc lát, mười đầu ngón tay liên kết với trái tim, không thể phân biệt đâu là nơi đau đớn.
Người đã từng kiên định nói chỉ cần hai phần là đủ, tự nghĩ hai phần đã đủ để sống.
"Trước đây em đã rất yêu anh, anh không biết em đã yêu anh nhiều đến thế nào."
Là tình cảm đã trải qua hàng nghìn lần kìm nén và gọi anh là chồng khi hòa quyện.
Là chiếc váy cưới đã tưởng tượng và bộ lễ phục đã chọn.
Là vì anh mà đau khổ và vì anh mà tổn thương.
"Nhưng em đã thay đổi, em đã trở nên ích kỷ, nhút nhát, yếu đuối. Em lôi kéo anh, muốn anh chủ động mệt mỏi và chán nản để chủ động nói lời chia tay, em không xứng đáng với tình yêu của anh, em không có bất kỳ can đảm nào, thậm chí không dám nói sự thật với anh."
"Anh không quan tâm, Babe." Hướng Phỉ Nhiên nói với giọng khẩn thiết, muốn thay đổi ý định của cô, "Chỉ cần là thứ anh có thể cho, em muốn gì anh sẽ cung cấp, anh không hối tiếc, cũng không cảm thấy mệt mỏi. Thử lại lần nữa, được không? Em chỉ không còn yêu như trước, không phải... không yêu."
"Chúng ta cần dừng lại một chút, anh Phỉ Nhiên. Những năm qua, nếu không phải em bị quan điểm không kết hôn của anh đè nén, thì là anh bị hạn định của em đuổi theo, chúng ta không có một ngày nào thật sự được thở phào. Mối quan hệ này ngay từ đầu đã không lành mạnh, không phải em thỏa hiệp thì là anh thỏa hiệp. Anh thật sự cảm thấy sẵn sàng bước vào hôn nhân rồi sao? Không phải vì hai năm qua em lạnh nhạt với anh cảm thấy nguy cơ, cũng không phải vì Ngô Bạch Diễn làm anh lo lắng? Anh nói anh luôn nghĩ, em đau lòng, có phải anh muốn hoàn thành bài kiểm tra trước tiếng chuông không?"
Thương Minh Bảo nói với giọng bình tĩnh và nhẹ nhàng.
"Vì em mà từ bỏ di nguyện của mẹ anh, từ bỏ đóa hoa hổ phách kỷ Jura, liệu có lành mạnh không? Anh thông minh như vậy, chỉ cần suy nghĩ là biết em không thiếu vật chất, cũng không cần phải được cung cấp như vậy, nhưng vì yêu em nên cha anh dễ dàng kiểm soát anh, kìm hãm anh. Anh Phỉ Nhiên, hãy rút khỏi công ty đó đi, em biết anh không cùng đường với họ, anh không vui."
"Anh Phỉ Nhiên." Thương Minh Bảo nâng khuôn mặt đang dựa vào ngực anh lên, "Hãy để em nhìn anh thêm lần nữa."
"Lần nữa."
Bao nhiêu từ ngữ chia ly.
Mắt Hướng Phỉ Nhiên đỏ lên, chưa bao giờ thấy anh như vậy, trên gương mặt lạnh lùng sâu sắc có một sự quyết đoán đến đường cùng.
"Đừng buồn." Thương Minh Bảo ngước mặt lên: "Có một điều em luôn không nỡ nói với anh, lý do cha mẹ em nhượng bộ là vì ông nội anh sẽ qua đời. Em đã đi thăm ông hôm đó, em hy vọng ông sống lâu trăm tuổi, có ông ở đây, anh có con đường trở về."
Sau câu đó, Hướng Phỉ Nhiên không thể nói thêm nữa, đôi môi lạnh lẽo khép chặt, ánh mắt không rời khỏi mặt Thương Minh Bảo.
Cũng đến lúc để "thấy cô lần nữa" rồi.
Thương Minh Bảo đưa tay lên, đầu ngón tay chạm vào khuôn mặt nhợt nhạt của anh.
Là một mối quan hệ không lành mạnh mới thu hút nhiều sự dòm ngó và tấn công như vậy. Tình yêu không nên là đuổi bắt, không nên phải cắt xén.
Tình cảm đã lỡ, có thể quay lại sao? Cô không biết. Cô chỉ biết cô không thể thử lại, không thể để anh chờ đợi mãi chỉ vì tình yêu của anh dành cho cô.
"Xin lỗi, em không thể trở nên mạnh mẽ, không thể trưởng thành cùng anh." Thương Minh Bảo tự nhắc nhở mình đừng khóc, vì cô đã luyện tập nhiều lần, trang điểm là kiểu mà cô thích nhất.
"Chào tạm biệt, Hướng Phỉ Nhiên."
Cô lùi lại một bước, cổ tay vẫn như mọi khi bị anh giữ chặt.
"Em thật sự đã quyết định rồi?" Hướng Phỉ Nhiên siết chặt tay, rõ ràng đến từng cơ bắp, ánh mắt sắc bén không có sự hoảng loạn, không vội vàng, chỉ còn lại sự quyết đoán cuối cùng.
Thương Minh Bảo biết đây là lần cuối cùng anh níu kéo.
Cô mỉm cười, cái nhìn bình yên cuối cùng: "Em đã quyết định rồi."
Anh buông tay, nhìn cô lùi lại một bước và quay lưng. Khi cô sắp rời đi, anh vẫn không thể không ôm chặt cô.
"Đừng đi." Anh cố gắng không để hai chữ này run rẩy.
Thương Minh Bảo quay lại, ôm chặt anh, những giọt nước mắt đã bị dồn nén lâu ngày tràn ra trên mặt cô: "Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..."
Cô thật sự rời đi, đẩy anh ra, không ngoái lại, bước vào màn đêm vàng vội vã của Manhattan, váy chiffon xếp lớp của cô phấp phới trong gió.
Hướng Phỉ Nhiên cuối cùng nhận ra chiếc váy của cô là bộ cô đã mặc trước khi phẫu thuật.
Anh như trái tim của cô, bị chia ly trong những năm tháng định mệnh.
Hướng Phỉ Nhiên đột nhiên không nhìn thấy đèn đường, không thấy trăng, không thấy những tòa nhà và các biển hiệu. Trước võng mạc của anh mờ mịt, như một trận tuyết vô tận, khi anh quỳ ngồi trên đất, không biết từ trái tim hay lồng ngực, hay phổi, đã nôn ra một thứ gì đó.
"Sir?"
Có người đến gần, anh không thấy rõ, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào.
Họ hỏi anh có cần gọi xe cấp cứu không.
Hướng Phỉ Nhiên vẫy tay, nói rằng mình không sao.
"Nhưng..."
Dưới ánh đèn đường, xuất hiện vết máu.
Anh không sao.
Chỉ là đột nhiên cảm thấy mọi thứ trước mắt đều là màu đen.
Anh phải chờ đợi cơn sóng đen này rút đi.