Dưới niềm vui thì lỗi lầm không đáng kể gì.
Khi trống đánh bị hụt một nhịp, không ai chú ý.
Mọi người chỉ thấy người đàn ông ngồi cuối sân khấu luôn im lặng và điềm tĩnh, người đã giữ nhịp cho buổi biểu diễn tối nay, bất chấp nó có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Khi ánh mắt anh ấy băng qua chiếc chập chõa và ngẩng lên, ánh mắt và hành động của anh ấy – hoặc có thể nói là toàn bộ con người anh ấy – đều khựng lại.
Tay cầm dùi trống không tự chủ mà do dự, mũi chân vốn dĩ đang định đạp xuống đáy trống cũng đứng yên, chần chừ quên mất phải đạp xuống, như thể đang nghi ngờ về sự thực tại của thế giới ở thời điểm này.
Người mà anh nghĩ phải mất thêm một tuần nữa mới có thể gặp lại đột nhiên xuất hiện từ giấc mơ đêm qua của anh, trong khung cảnh mờ ảo và lãng mạn, giống như một bông hoa duyên dáng, chỉ nở rộ để đón ánh nhìn của anh.
Hai giây sau khi bất ngờ, khóe môi Hướng Phỉ Nhiên chậm rãi nhếch lên, ánh mắt của anh và cô lặng lẽ giao nhau trên tầng khán giả.
Thương Minh Bảo không vẫy tay với anh, chỉ hơi nghiêng đầu, hai tay cầm túi xách dạ hội đan chặt vào nhau trước ngực. Chiếc váy sườn xám để lộ bờ vai gầy guộc của cô, khi cô hít sâu, phần hõm xương vai lộ rõ, ánh lên như một vũng nước lấp lánh vì được đánh highlight.
"Bây giờ có thể vào ngồi được chưa?" Thương Minh Trác trêu cô.
Cả hai theo sự hướng dẫn của phục vụ đi đến khu vực ăn uống. Sau khi gọi hai ly rượu và một ít đồ ăn nhẹ, Thương Minh Bảo đặt mười tờ 100 đô la vào thực đơn và bảo phục vụ: "Giúp tôi gửi một bó hoa cho tay trống, phần còn lại chúc anh năm mới vui vẻ."
Người phục vụ khó khăn trong việc kiềm chế ánh nhìn và khóe miệng của mình, cảm thấy tối nay thật vui vẻ... Có lẽ đây là món quà bất ngờ từ trên trời rơi xuống.
Thương Minh Trác chống cằm, ngón tay gõ nhẹ lên má: "Ừ... Quả thật là một con cáo thành tinh đúng nghĩa."
Bị chị chọc ghẹo, Thương Minh Bảo không tránh khỏi đỏ mặt, cố tỏ ra bình tĩnh: "Đẹp trai chỉ là ưu điểm không đáng kể nhất của anh ấy."
Thương Minh Trác nhìn cô đầy thích thú, nhẹ nhàng "chậc" một tiếng.
"Anh ấy đang đóng vai người câm ở đây, lát nữa chị đừng nói chuyện với anh ấy." Thương Minh Bảo nhắc nhở.
Thương Minh Trác sặc một cái: "À?"
"Như vậy anh ấy có thể không nói chuyện." Thương Minh Bảo giải thích nghiêm túc: "Anh ấy ít nói, có thể không nói thì sẽ không nói."
"Với em cũng ít nói?"
"..."
Nhiều lắm.
Thương Minh Trác mím môi, cố tình nói: "Nghe có vẻ như ở bên anh ấy rất nhàm chán."
Thương Minh Bảo tức giận phủ nhận: "Không hề."
"Vậy thì thú vị ở chỗ nào?" Thương Minh Trác nghiêng người tới trước: "Chị hỏi này, Hướng Phỉ Nhiên có nói lời ngọt ngào không?"
Thương Minh Bảo cắn môi, không trả lời, nhưng đôi tai đeo ngọc trai của cô đã đỏ lên rất nhiều.
Thương Minh Trác nhướng mày: "Ồ... Có vẻ không chỉ nói mà còn nói rất giỏi."
Thương Minh Bảo nhìn chị hai cầu xin: "Chị hai..."
Thương Minh Trác cảm thấy nếu nói thêm nữa cô có thể sẽ giận, vì vậy cô ấy chỉ cười mà không nói gì thêm.
Cô ấy từ nhỏ đã thích chọc Thương Minh Bảo vì Thương Minh Bảo giống như một món đồ chơi phát âm dễ thương, chỉ cần bạn nhấn một cái là sẽ có những phản ứng thú vị. Khóc, cười, tức giận, ngượng ngùng, bối rối, suy nghĩ, ngạc nhiên đều rất trực quan. Thương Minh Trác có phòng thí nghiệm riêng ở Deep Water Bay, từ trung học đã thích làm thí nghiệm. Thông thường, cô ấy không cần khán giả nhưng Thương Minh Bảo là một ngoại lệ.
Mỗi khi nhìn thấy phản ứng hóa học đầy màu sắc, bắn tóe và sủi bọt, Thương Minh Bảo đều "wow———".
Thương Minh Trác đã nghiêm túc suy nghĩ về bài phát biểu nhận giải Nobel khi mới 13 tuổi: "Cuối cùng tôi muốn cảm ơn em gái nhỏ của tôi, Babe, vì những phản ứng dễ thương của em ấy đã khiến tôi cảm thấy mình như một nhà ảo thuật..."
Cũng không phải là chưa từng có vụ nổ. Thương Minh Bảo bị ám khói đen trên mặt, mái tóc dựng đứng vì tĩnh điện giống như một con nhím biển, cô vẫn còn vừa ngơ ngác vừa sáng mắt: "Wow... chị hai thật là tài năng, Babe, đây có phải là kết quả thí nghiệm hôm nay không?"
Nhớ lại chuyện đó, Thương Minh Trác mở điện thoại và lấy ra một bức ảnh từ iCloud: "Này, đây là bức ảnh của em khi mới năm tuổi, giống hệt một con nhím biển."
Thương Minh Bảo: "!!!"
"Đưa cho Hướng Phỉ Nhiên—"
"Nếu chị đưa thì em đập đầu chết ngay lập tức!"
Thương Minh Trác đập nhẹ điện thoại xuống, cười đến nỗi vai run lên.
Sau khi kết thúc một bài hát, giọng ca chính giao lưu với khán giả, Hướng Phỉ Nhiên mở chai nước khoáng, vừa uống vừa nhìn hai người họ. Thương Minh Trác và Thương Minh Bảo không giống nhau, Hướng Phỉ Nhiên nghĩ cô là bạn của Thương Minh Bảo.
Bạn gái của anh hôm nay mặc bộ đồ quá nổi bật, chiếc sườn xám tím ôm sát cơ thể, mái tóc dài thẳng màu hạt dẻ mượt mà như lụa được ngoan ngoãn buộc gọn sau tai, để lộ chiếc khuyên tai ngọc trai.
Hướng Phỉ Nhiên nhìn đến mê mẩn, không nhận ra có một nhân viên phục vụ đi lên sân khấu, ôm trong tay một bó hoa rực rỡ.
Bước chân của người phục vụ dừng lại trước mặt Hướng Phỉ Nhiên, cúi xuống, trao bó hoa cho anh và nói: "Felix, có một vị khách tặng anh hoa."
Phản ứng đầu tiên của Hướng Phỉ Nhiên là từ chối. Trước đây cũng từng có khách mời anh uống một ly hoặc tặng hoa cho anh, nhưng không ngoại lệ, anh đều từ chối, huống chi hôm nay Thương Minh Bảo đang ngồi dưới khán đài.
Anh ra hiệu tay, hơi nhướng cằm về phía giọng ca chính, ý là hãy gửi hoa đó cho giọng ca chính hoặc tay guitar.
"E rằng không được." Người phục vụ nhẹ nhàng nói.
Anh ta không thể nói cho Hướng Phỉ Nhiên biết ai đã gửi hoa, vì người phụ nữ đó đặc biệt dặn dò phải giữ bí mật.
Bó hoa quá nổi bật, nhanh chóng trở thành tâm điểm, với với sự đẩy đưa của giọng ca chính, cả khán phòng bắt đầu huýt sáo và reo hò.
Hướng Phỉ Nhiên theo bản năng nhìn về phía Thương Minh Bảo, cô quả nhiên có chút giận dỗi.
Hướng Phỉ Nhiên: "..."
Tiến thoái lưỡng nan. Anh lấy điện thoại từ hộp đồ gần đó, gõ một dòng chữ rồi nhận lấy bó hoa từ người phục vụ, sau đó bước về phía giọng ca chính, nhờ anh ấy đọc.
"Ừm... các bạn, cậu ấy nói..." Giọng ca chính nâng micro, liếc nhìn anh một cái rồi đằng hắng: "Cậu ấy cảm ơn người đã tặng hoa, nhưng bạn gái của cậu ấy đang ngồi dưới khán đài, cậu ấy hy vọng có thể bình an vượt qua vài giờ còn lại của tối nay... Vậy được rồi, được rồi." Giọng ca chính ngừng lại, nhận bó hoa, "Tôi thì đang độc thân, tôi sẽ nhận nó."
Khán giả dưới sân khấu hiểu ý cười lớn, sau khi thoát khỏi bó hoa nóng phỏng tay này, Hướng Phỉ Nhiên không có bất kỳ động tác dư thừa nào, anh chỉ trở lại sau bộ trống của mình, như thể ánh mắt, tiếng huýt sáo và tiếng cười đùa không liên quan gì đến anh.
Thương Minh Bảo: "..."
Thương Minh Trác đã cười đến nỗi không thể ngồi thẳng lưng, nhìn Thương Minh Bảo giận dữ gõ phím.
Cách cô gõ phím dù cách mười mét cũng làm Hướng Phỉ Nhiên cảm nhận được sự giận dữ. Anh cảm thấy có gì đó không ổn, cau mày mở WhatsApp.
Thương Minh Bảo: 【Đó là em tặng!!!】
Một cơn ho dữ dội khiến cả bốn thành viên còn lại của ban nhạc đều quay đầu lại, dưới sự chú ý của tất cả mọi người, Hướng Phỉ Nhiên bóp bẹp chai nước khoáng, sau đó không chút biểu cảm đặt điện thoại xuống, bước đến trước mặt giọng ca chính, lấy lại bó hoa từ tay anh ta rồi trở lại chỗ ngồi của mình.
Ban nhạc: "..."
Giọng ca chính bật micro trêu đùa: "Thấy chưa, tôi đã nói làm người câm tốt lắm, bạn không cần phải giải thích bất cứ điều gì, chỉ cần giả vờ như không có gì xảy ra."
Thương Minh Bảo nằm gục xuống bàn, hai tay đan vào nhau, che mặt và ánh mắt. Mặc dù không ai biết người tặng hoa là cô, nhưng trong cơ thể cô vẫn không thể ngăn được mồ hôi nóng toát ra, tai đỏ rực dưới ánh ngọc trai trông vô cùng rõ ràng.
Buổi biểu diễn bắt đầu, Hướng Phỉ Nhiên gõ xong một dòng chữ, cân nhắc một lúc không biết có nên gửi hay không, cuối cùng đành đặt điện thoại xuống.
Thực lòng mà nói, anh chỉ cảm thấy vừa rồi rất ồn ào, sau khi tách rời ngôn từ và ý nghĩa thực tế của tiếng cười, nó chỉ đơn thuần là một tiếng ồn. Khi yên tĩnh, anh nghĩ mình ở cực địa, khi ồn ào, anh tưởng mình đang trong mưa. Chỉ cần thế thôi. Chỉ cần như thế, phiền muộn có thể giảm đi chín mươi phần trăm để chỉ còn thấy lòng mình.
Thời gian biểu diễn quá dài, ai cũng không chịu nổi, vì vậy đến 11 giờ sẽ có một khoảng thời gian nghỉ.
Trước bài hát cuối cùng, Hướng Phỉ Nhiên đã gửi cho Thương Minh Bảo một tin nhắn.
Ba chữ ngắn gọn: 【Đến hậu trường.】
Thương Minh Bảo xem tin nhắn rồi mím môi, ánh mắt hạ xuống dưới hàng mi dày.
Thương Minh Trác nhìn thoáng qua đã đoán ra ngay: "Anh ấy gọi em rồi?"
Thương Minh Bảo đặt tay lên đầu gối, không dám nhìn thẳng vào chị hai, chỉ gật đầu như một học sinh tiểu học.
Thương Minh Trác nhếch miệng cười, giọng đầy khích lệ: "Vậy sao còn ngồi đây lãng phí thời gian?"
Thật thú vị, cô vừa đứng dậy đi, tiếng trống trên sân khấu suốt đêm nay ổn định cũng trở nên lộn xộn.
Khi bài hát cuối cùng kết thúc, tiếng vỗ tay vừa vang lên, giọng ca chính vẫn còn đang tháo guitar thì tay trống phía sau đã biến mất.
Cùng biến mất còn có bó hoa ấy.
Thương Minh Bảo đã đến trước. Theo sự dẫn dắt của người phục vụ, cô đi qua lối đi yên tĩnh, không ai để ý mà chờ đợi ở trước cửa phòng nghỉ hậu trường.
Khi nghe tiếng nhạc ở phía trước dừng lại, tim cô đập nhanh hơn bao giờ hết.
Âm vang của nhạc vẫn còn rung lên trong màng nhĩ, nhưng cô lại nghe rõ tiếng tim mình, trong hơi ấm ngập tràn, hòa cùng hơi thở ẩm ướt của cô.
Nhịp thở của cô như là đếm ngược, chưa đến giây thứ mười, trong tầm nhìn thấp thoáng của cô đã xuất hiện một đôi giày Vans màu đen trắng.
Hai giây sau, chân trái mang đôi giày đó không ngại ngần tiến vào giữa hai chiếc bốt dài của cô, ép cô vào cánh cửa.
Nếu là người câm thì việc trực tiếp hôn thẳng cũng hoàn toàn hợp lý.
Hướng Phỉ Nhiên cúi xuống hôn cô, đồng thời vặn mở cửa phòng nghỉ đẩy cô vào trong.
Bó hoa quá lớn, theo động tác vào phòng của anh mà quét qua khung cửa, rơi nhẹ vài cánh hoa rực rỡ.
Cánh hoa còn chưa kịp chạm đất, cánh cửa đã bị Hướng Phỉ Nhiên dùng đầu ngón chân đá để đóng lại, rồi không ngần ngại khóa trái.
Vừa hôn, anh vừa tháo tai nghe giảm tiếng ồn màu đen ra khỏi tai.
Biểu diễn liên tục hai giờ liền, anh không kiểm soát được lực tay – Thương Minh Bảo "hừ" lên một tiếng vì bị anh bóp đau.
Cánh hoa đã rơi rụng đầy đất.
Nghe thấy tiếng rên của cô, Hướng Phỉ Nhiên giảm lực, đổi sang giữ chặt đôi chân của cô. Cánh tay rắn chắc của anh hiện rõ gân xanh, ép chặt chiếc sườn xám của cô tạo thành những nếp nhăn, làm đôi chân cô bị ép vào nhau chặt đến mức nơi giao nhau giữa hai chân bỗng trở nên mềm nhũn.
Thương Minh Bảo quàng tay qua cổ anh, thả một tay, lấy bó hoa mà cô đã tặng nhưng giờ lại thấy vướng víu từ trong vòng tay anh rồi ném đi.
Cô muốn Hướng Phỉ Nhiên dùng cả hai tay để ôm cô.
Tay còn lại của anh cũng không làm điều gì tốt, lách qua chiếc sườn xám để mở khóa bên trong của cô, sau đó chuyển lên phía trước, đẩy tấm mút lên.
Vì lực quá mạnh khiến Thương Minh Bảo rơi nước mắt, sau khi trao nhau vài nụ hôn, cô phải ngừng lại thở hổn hển.
Mái tóc ướt mồ hôi của Hướng Phỉ Nhiên rủ xuống che đôi mắt gần sát của anh.
Ánh mắt anh lạnh nhạt nhưng sâu thẳm. Thương Minh Bảo bị ánh mắt không chớp của anh nhìn chăm chú, cô đầu hàng trước, tay dọc theo gân xanh trên cánh tay anh, trượt xuống, đan chặt tay anh.
Bàn tay còn lại của Hướng Phỉ Nhiên áp lên mặt cô, ánh mắt từ cơn dục vọng dần dần trở nên rõ ràng, anh bật cười: "Ai cho em vứt bó hoa của anh?"
Đây là lần đầu tiên anh nhận hoa của người khác – dòng chữ mà anh đã viết trong điện thoại nhưng không biết có nên gửi hay không chính là câu này.
Lần cuối nhận hoa có lẽ là khi đoạt huy chương vàng trong cuộc thi Olympic, phóng viên đến phỏng vấn, tặng hoa vì nói rằng lên hình sẽ đẹp.
Hướng Phỉ Nhiên nhìn Thương Minh Bảo một lúc, cuối cùng không nói cho cô biết.
Đây chỉ là một chuyện nhỏ, nếu điều này cũng được xem là một "lần đầu tiên" để nghiêm túc đề cập thì trong tương lai sẽ có rất nhiều lần đầu như vậy. Anh sợ sẽ không kịp nhớ hết.
Khi bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Thương Minh Bảo đang quỳ gối trên người anh, vài chiếc nút của chiếc sườn xám đã được mở để lộ làn da trắng ngọc không nên phơi dưới ánh đèn.
Một tay của anh lục lọi trên chiếc ghế dài trước tủ quần áo, cuối cùng mới mò được chiếc điện thoại đang rung dữ dội.
Trong nhóm trò chuyện, mọi người đều tag anh, gửi những dấu chấm hỏi.
Hướng Phỉ Nhiên tranh thủ gõ bốn chữ cái: 【wait】
Người bên ngoài đáp: wait? Wait mấy phút thì nói đi!
Nhiệt độ trong phòng đủ ấm, Thương Minh Bảo toát mồ hôi, không còn chút sức lực nào, tựa vào lòng Hướng Phỉ Nhiên, khẽ hỏi: "Cách âm có tốt không?"
"Không tốt."
Thương Minh Bảo liền đưa tay bịt miệng anh lại, cảm thấy mình như tòng phạm: "Vậy thì anh đừng nói gì nữa."
Hướng Phỉ Nhiên cười một cái, nâng cổ tay cô lên rồi ghé môi lại gần: "Dùng cách này hiệu quả hơn."
Nụ hôn của anh chậm lại, không còn sự xâm chiếm mãnh liệt như lúc đầu mà chỉ nhẹ nhàng mút lấy đôi môi của cô, cùng cô quấn quýt bên tai.
Bên ngoài yên tĩnh lại, vài thành viên của ban nhạc đã quay trở lại phía trước, tham gia vào đội ngũ uống rượu.
"Sao em lại đột ngột đến đây?" Hướng Phỉ Nhiên vừa mơ hồ xoa vành tai và dái tai cô vừa hỏi.
"Nhớ anh." Thương Minh Bảo nói, "Không muốn để anh đón năm mới một mình."
"Lặp lại lần nữa."
"Hả?"
Hướng Phỉ Nhiên chỉ vào tai: "Nghe không rõ."
Thương Minh Bảo nghi ngờ nhíu mày: "Anh đang lừa em."
"Thật mà." Hướng Phỉ Nhiên giữ nguyên vẻ mặt, nhìn thẳng vào mắt cô không chút nao núng: "Đánh trống suốt ba tiếng, tai tạm thời bị điếc rồi."
Anh lừa cô nhưng cũng không hẳn là lừa. Sau khi đánh trống, thính lực thực sự sẽ giảm, nhưng câu vừa rồi anh nghe rất rõ.
Anh chỉ muốn nghe lại một lần nữa.
Thương Minh Bảo liền lặp lại: "Vì nhớ anh, không muốn để anh đón năm mới một mình."
Vẻ mặt Hướng Phỉ Nhiên không thay đổi, Thương Minh Bảo tưởng anh vẫn chưa nghe rõ, đôi mắt sáng ngời ngẩn ra một lúc rồi áp môi sát tai anh, nói từng chữ một: "Vì nhớ anh, muốn cùng anh đón năm mới."
Nói xong, cô dừng lại một chút, chân thành hỏi: "Lần này nghe rõ rồi chứ—"
Câu hỏi của cô bị ngắt ngang bởi cái ôm chặt của Hướng Phỉ Nhiên.
Anh ôm cô thật chặt, ép sát vào lưng cô, vòng chặt quanh eo cô, mặt áp sát vào cổ cô như muốn hòa tan cô vào cơ thể mình.
Đón năm mới một mình không có gì to tát, nhưng vì có cô điều đó mới trở nên vĩ đại.
Thương Minh Bảo không nói gì thêm. Thính lực của cô lúc này tốt hơn anh, cô nghe rõ tiếng tim anh đập mạnh mẽ từ lồng ngực truyền ra, đều đặn, vững chắc, hòa cùng nhịp đập của cô, dần dần đan xen vào nhau, khó mà phân biệt ai nhanh hơn.
Trong những hơi thở dài và nóng bỏng, Hướng Phỉ Nhiên buột miệng nói một câu đầy mất kiểm soát: "Tối nay đừng đi."
Anh biết điều đó là không thể, nhưng dường như anh chỉ muốn nói ra để thỏa mãn cảm xúc của mình lúc này.
"Không được đâu..." Thương Minh Bảo do dự, giọng nói mềm mại từ chối.
Hướng Phỉ Nhiên nhếch môi cười: "Biết rồi. Ở lại đến nửa đêm, được không?"
Đây nên coi là bước lùi hay là được voi đòi tiên?
Là được voi đòi tiên.
Trước khi cô xuất hiện, trong lòng anh đã cầu nguyện liệu có phép màu nào xảy ra không, để anh có thể nhìn thấy cô một giây vào cuối năm nay. Giống như cách mà cô đã quay trở lại cuộc đời anh sau ba năm.
Có ai biết không, từ khi gặp cô đến khi hôn cô, anh chỉ mất năm ngày và đã chờ đợi một nghìn một trăm tám mươi lăm ngày.
Thương Minh Bảo gật đầu: "Đến nửa đêm cũng không vội, anh Phỉ Nhiên." cô nghiêm túc nói: "Chúng ta cùng đón năm mới. Lúc đếm ngược, anh hãy nhìn em, được không?"
Cảm giác gần như cô đang yêu cầu tình yêu từ anh khiến Hướng Phỉ Nhiên nghẹn thở, tim anh thắt lại.
Được người khác cần đến tình yêu của mình. Một tình yêu không vô ích.
Thời gian đã gần đến, tiếng guitar điện khởi động vang lên.
Hướng Phỉ Nhiên giúp cô cài lại khóa, nắm lấy hai tay cô hỏi: "Ở lại đến sáng về, bố mẹ không lo sao?"
Thương Minh Bảo vùi mặt vào vai anh, giọng ngại ngùng: "Không lo, hôm nay chị hai đi cùng em, họ biết chị hai sẽ không làm bậy."
Hướng Phỉ Nhiên: "..."
Anh dừng tay: "Chị hai?"
"Ừm." Thương Minh Bảo trả lời như lẽ đương nhiên: "Người ngồi đối diện em đó, lần trước em có nhắc anh rồi, người học ở Harvard."
Hướng Phỉ Nhiên không nói gì, kiểm tra lại hai lần xem khóa áo có bị lệch không rồi nắm lấy tay cô, chỉnh cô ngay ngắn trước mặt mình, nhìn cô thật kỹ ba lần.
Môi sưng.
Trang điểm mắt hơi lem.
Quần áo cũng có dấu hiệu xộc xệch.
...
Tốt rồi, lần gặp đầu tiên đã bị trừ điểm.
Mặc dù anh không cần phải vượt qua vòng cuối cùng, nhưng việc tạo dựng hình ảnh tốt đẹp trước mặt gia đình cô để chứng minh cô là một cô gái có mắt nhìn đúng đắn cũng là trách nhiệm của anh.
Hướng Phỉ Nhiên xoa nhẹ đôi môi sưng của Thương Minh Bảo, cười hỏi: "Làm sao đây?"
Rất hiếm khi anh lộ ra vẻ bất lực như vậy, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, có vẻ như không có cách nào để khắc phục.
Thương Minh Bảo cảm thấy tai mình như bị thiêu đốt, nhỏ giọng nói: "Không sao, đã ra ngoài gần nửa tiếng rồi, không ai nghĩ chúng ta chỉ đang nói chuyện đâu."
Hướng Phỉ Nhiên: "..."
Cô vừa an ủi, sao anh lại cảm thấy như tội của mình càng nặng hơn?
Cuối cùng anh làm rõ: "Nửa tiếng là không đủ, lần trước em đã thử rồi."
Sau khi trở lại chỗ ngồi, Thương Minh Bảo giả vờ như không có chuyện gì, nhấp một ngụm rượu rồi dùng khăn giấy lau môi. Cô biết mình không thể giấu được chị hai, toàn bộ hành động của cô đều có vẻ như muốn che giấu điều gì đó.
Nhưng Thương Minh Trác hoàn toàn không để ý đến những chi tiết này, thay vào đó, cô ấy cau mày như đang suy nghĩ sâu sắc về điều gì đó.
Thương Minh Bảo không thể không đưa tay, búng một cái trước mặt cô ấy: "Chị hai?"
Thương Minh Trác bừng tỉnh: "Ồ, em về rồi à?" Cô ấy nhìn đồng hồ: "Nhanh vậy?"
Thương Minh Bảo: "... Nửa tiếng rồi, đã lâu lắm rồi!"
Thương Minh Trác: "Nửa tiếng là lâu sao?"
Thương Minh Bảo đỏ mặt, sắp tức phát khóc: "Em không hiểu chị đang nói gì!"
Thương Minh Trác: "Hẹn hò mà."
Thương Minh Bảo: "..."
Thương Minh Trác gõ ngón tay lên bàn: "Chị vừa chợt nghĩ đến một điều—chị vừa được phương pháp nghiên cứu của Tiến sĩ Hướng khai sáng—"
"Hả?" Ánh mắt Thương Minh Bảo đầy kinh ngạc.
Gì chứ, chị ấy đã nhanh chóng đọc hết tài liệu của anh ấy, hiểu được ý tưởng của anh ấy và áp dụng vào lĩnh vực chuyên môn của mình sao? Đây là thế giới của Tiến sĩ sao?
"Khi chị già rồi, nếu có gặp phải một hội nghị học thuật nào mà không muốn tham gia, chị sẽ giả vờ mắc chứng mất trí nhớ tuổi già." Thương Minh Trác nói với vẻ mặt nghiêm túc.
"..." Thương Minh Bảo cuối cùng không chịu nổi: "Chị hai!"