Áp giải phạm nhân vào nhà lao phủ Khai Phong xong, Bạch Ngọc Đường tự tay đem kiếm giao cho Bao Chửng, sau đó bẩm báo một lượt toàn bộ những gì Xuân Diễm cung khai, cùng quá trình tróc nã phạm nhân đơn giản kể một lượt.
Bao Chửng nghe xong mừng rỡ, để tránh đêm dài lắm mộng, quyết định thăng đường ngay trong đêm.
Bạch Ngọc Đường mặc dù thể xác cùng tinh thần đều thực sự mệt mỏi, nhưng vừa nghĩ tới Triển Chiêu trong lòng liền bất an, Bao Chửng nhìn ra Bạch Ngọc Đường thể lực chống đỡ hết nổi, liền mạnh mẽ hạ lệnh bắt y phải về phòng nghỉ ngơi.
Bạch Ngọc Đường vô lực đấu tranh, đành phải thuận theo ý của Bao Chửng, theo Mã Hán trở về.
Bạch Ngọc Đường trở lại phòng của Triển Chiêu – với y mà nói, phòng của Triển Chiêu từ lúc nào đã trở thành phòng của bản thân – lập tức bảo Mã Hán quay về chỗ Bao đại nhân, mà y tự động đẩy cửa vào.
Vừa bước vào phòng, đứng lại, Bạch Ngọc Đường nghe thấy tiếng thở đều đều trầm ổn truyền đến từ trong phòng.
Bạch Ngọc Đường trong lòng thầm mắng. Thối miêu, tử miêu! Hừ! Rốt cuộc cũng dám trở về? Lúc trước ngay cả mặt cũng không dám lộ, còn dám kêu người khác tới nói dối … Triển Chiêu a Triển Chiêu, có bản lĩnh ngươi thử cả đời nói dối xem xem!
Bạch Ngọc Đường trong lòng phẫn nộ, nhưng vẫn từng từng bước sờ soạng đi tới bên giường, một bàn tay nhẹ nhàng chạm lên trên gương mặt người vẫn còn đang say ngủ. Xúc cảm dưới da có một chút thô ráp, có một chút khô hanh, nhẹ nhàng vuốt theo từng đường nét trên gương mặt, cảm giác này khiến Bạch Ngọc Đường có chút đau lòng.
Mấy năm trước khi miêu thử đấu, người này tuấn lãng như thế nào, ôn nhu như thế nào, nhưng gần đây công cán sự vụ quá nhiều khiến hắn có chút già đi, tính hắn là vậy, chỉ cần đuổi bắt tội phạm liền không ăn không ngủ mấy ngày mấy đêm truy bắt bằng được mấy thôi, sau đó còn cùng y thưởng rượu ngắm trăng, thậm chí, hắn cũng sẽ chẳng vì bị y bầy trò đùa mà trừng mắt hay sinh khí.
Bạch Ngọc Đường thất thần suy nghĩ, không nghĩ đến là Triển Chiêu tỉnh. Triển Chiêu hắn có mệt tới đâu cũng nào có thể ngủ say mà không biết là có người vào phòng mình được cơ chứ. Từ lúc Bạch Ngọc Đường bước vào hắn đã tỉnh chỉ là nằm yên một chỗ không lên tiếng mà thôi.
Hắn thầm nghĩ, thế nào con chuột cũng lại sinh khí rồi mắng hắn cho coi. Nhưng Bạch Ngọc Đường chỉ là nhẹ nhàng chạm vào hắn, bàn tay mang một chút lạnh nhẹ nhàng chạm lên mặt hắn, vuốt ve, hắn khẽ mở mắt một chút, trong phòng dù tối hắn vẫn có thể mờ mờ nhìn thấy gương mặt của y, một chút tức giận, một cái cau mày, một cái mím môi, hắn biết cho dù Bạch Ngọc Đường không bao giờ nói ra … y đau lòng … vì hắn …
Đưa tay bắt được bàn tay của y, theo cái trán kéo xuống, đặt ở bên môi khẽ hôn.
Một cảm giác khác thường kéo theo một luồng tê dại chạy dọc lan tỏa từ bàn tay thẳng lên não rồi tràn ra khắp cơ thể, làm cho Bạch Ngọc Đường không khỏi cứng ngắc toàn thân, ngay cả mình họ gì cũng quên mất.
“ Triển … Triển tiểu miêu “ Bạch Ngọc Đường khẩn trương, không khỏi luống cuống, nói “ Ta cho ngươi biết, mặc kệ ngươi làm cái gì, ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi! “ Cư nhiên dám giấu diếm cả ta, ngươi chán sống!
Con chuột xuống giọng uy hiếp, Triển Chiêu chỉ mỉm cười.
Không phải là hắn muốn nói dối y, thật sự là hắn không dám. Chỉ tại lúc trước hắn bị thương lại không hảo hảo nghỉ ngơi, rồi vụ án lại rơi vào bế tắc, sau đó Bạch Ngọc Đường lại mất tích, đây đối với hắn không khác gì sấm sét giữa trời quang.
Thân thể của chính mình tính là cái gì? Chỉ có Ngọc Đường, hắn bảo hộ thân thể của chính mình mới tính chân chính có ý nghĩa! Vì thế tình huống liên tiếp chuyển biến xấu, phát triển cho tới tình cảnh như bây giờ …
Triển Chiêu thật lâu không đáp lại, Bạch Ngọc Đường cau mày buồn bực.
“ Triển Chiêu, ngươi nếu không nói rõ cho ta biết tường tận sự việc, thân thể của ngươi rốt cuộc là làm sao vậy? Nếu đáp án không làm cho bổn đại gia hài lòng, hiện tại ta đây liền cường bạo ngươi! “ ( Lee: Lăn lăn, =)) ôi cái miệng của ta ngoác ko khép lại được)
Triển Chiêu nhịn không được mà bật cười thành tiếng, Con chuột nổi trận lôi đình xốc chăn lên, một đôi thử trảo liền sục vào trong, tại ngực hắn bắt đầu loạn động. ( Lee: nói đúng ra là kéo, dựt, cho bõ tức) Triển Chiêu vẫn là cười, cười không nín nổi. Bạch Ngọc Đường trên mặt đỏ bừng, tiếp tục công việc trên tay.
“ Ngươi không tin? Ta đây liền cường bạo cho ngươi xem! Không cần trốn! Để cho đại gia ta cởi a! “
Tay Bạch Ngọc Đường xuy xuy vài tiếng lật bung cả chăn, nắm chặt vạt áo trước ngực của Triển Chiêu xả xuống. Triển Chiêu thầm nghĩ, con chuột này thẹn quá hóa giận mà tính làm thiệt thì … hắn không khỏi hoảng hốt, kéo chăn trốn.
“ Ngọc Đường … Ngọc Đường, ngươi hãy nghe ta nói …”
“ Bổn đại gia cường bạo xong liền nghe ngươi nói! “
Vậy chậm! Triển Chiêu thực là dở khóc dở cười.
Thật là, con chuột lúc này so với bình thường lại càng không giảng đạo lý, hắn tại sao lúc đó lại đi chêu chọc y cơ chứ …
“ Hảo hảo hảo, Ngọc Đường, ta cho ngươi biết, ta cái gì cũng nói cho ngươi biết … Uy, không cần sờ nơi đó …” Tái tiếp tục đi xuống hắn không động tình không được, nhưng hiện tại, hiện tại …
Con chuột cả người đã nằm đè trên người hắn, hai tay chống hai bên đầu hắn, đắc ý nói: “ Tốt lắm, nói, nếu có nửa lời gian dối, hiện tại ta liền cường bạo ngươi! “ ( Lee: Phụt * phun nước miếng vào màn hình)
Triển Chiêu không còn gì để nói, chỉ có thể lắc đầu cười khổ, này con chuột rõ ràng là hy vọng hắn nói dối, sau đó y liền có thể trước O O sau x x …. Dù sao hiện giờ hắn nào có phải đối thủ của con chuột. ( Lee: Triển huynh thực đen tối nha ~)
“ Ách … Kỳ thật là như vậy, ngày đó sau khi ta trở về cảm thấy thực không thoải mái, liền tới chỗ Công Tôn tiên sinh để ngài ấy xem cho, Công Tôn tiên sinh cấp cho ta nhất tề dược, đại khái là dược thuốc rất mạnh, khi ta vừa ăn vô liền hộc máu, ta sợ ngươi biết sẽ vì vậy mà lo lắng, nên mới không dám nói cho ngươi biết.”
Một nửa nói thật, một nửa là nói dối, chân chân giả giả, thế nghe mới thật.
Con chuột quả nhiên nghi hoặc.
“ Ngươi nói là sự thật? Công Tôn tiên sinh như thế nào lại cho người dùng dược mạnh như vậy? “
“ Đúng vậy, cơ thể của ta có chút vất vả lâu ngày thành bệnh, bên trong tích huyết, không dùng dược mạnh không đẩy ra được, huyết mạnh cũng không thể thông.”
Nói bậy! Này một câu hoàn toàn đều là nói càn không hề có căn cứ!
Nhưng Triển Chiêu nói ra, thanh âm lại thực thành khẩn, hơn nữa con chuột nghĩ uy hiếp của mình thực đủ, nhưng vẫn có chút bán tín bán nghi.
“ Thật sự? Ngươi cũng không nên gạt ta, chờ ta hỏi Công Tôn tiên sinh, nếu hắn cùng ngươi trả lời không giống nhau, ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi! “ Bạch Ngọc Đường để tăng thêm uy hiếp, nắm lấy cổ áo Triển Chiêu nói.
Triển Chiêu miệng đầy đáp ứng, “ Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên rồi, đến lúc đó tùy tiện Bạch ngũ gia đem Triển mỗ xử trí! “
Thông cung … Loại chuyện này còn không dễ làm sao?
Ở công đường Khai Phong phủ, hắn cùng Công Tôn tiến inh, Bao đại nhân cho tới bây giờ đều là hợp tác thực ăn ý, chỉ cần một cái ám chỉ là có thể đem tam hoàng xướng đắc đinh đương hưởng, huống chi là đối phó với con chuột nhìn không thấy …
Nghĩ đến Bạch Ngọc Đường hai mắt bị mù, Triển Chiêu trong lòng lại đau xót. Hắn tự nhiên sẽ không thỏa hiệp, nhưng là … Bát hiền vương a bát hiền vương, người ôn hòa đến đâu, nhưng nếu bức ép người ta quá mức, Hắn cũng sẽ vì tiểu bạch thử mà phát cuồng.
Bạch Ngọc Đường nằm trên người hắn, rõ ràng cảm giác được hắn buộc chặt cùng trầm mặc.
“ Triển Chiêu? “
Triển Chiêu vòng tay ôm chặt lấy người Bạch Ngọc Đường, gắt gao ôm lấy y giữ chặt y trong lòng mình.
“ Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu thực hận không thể cùng ngươi chưa bao giờ quen biết … “
Nếu là chưa bao giờ quen biết, ngươi sẽ không phải vì ta mà bị cuốn vào hết nguy hiểm này hiểm cảnh khác, sẽ không bị kẻ khác đả thương, sẽ không phải chịu khổ.
Bạch Ngọc Đường gần như cuồng nộ, hắn làm sao dám nghĩ như vậy! Hắn làm sao dám nghĩ … khó khăn lắm hai người mới có thể như bây giờ lưỡng tình tương duyệt! Vây mà hắn … hắn đem Bạch Ngọc Đường y coi là gì!
Bất quá, y cũng không tức giận lâu, rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.
Triển Chiêu không phải không yêu, trái lại, là vì hắn dụng tình trí thâm, ái cực sinh thống nên bản thân mới không biết làm thế nào cho phải, vạy y phải trách Triển Chiêu hắn như thế nào đây? Chẳng lẽ trách hắn hắn yêu quá sâu đậm sao?
“ Ngươi từng nói, Triển Chiêu kiếp này chỉ đối Bạch Ngọc Đường nhất nhân chi thủ, vĩnh bất vi thệ.” Bạch Ngọc Đường mệt mỏi nói “ Triển Chiêu, ngươi hiện tại nếu muốn vi thệ cũng chưa muộn, ta sẽ không truy cứu.”
Bạch Ngọc Đường đối với tình yêu, quan trọng chính là sự thẳng thắn đối diện lẫn nhau. Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, thấy như thế nào, Bạch Ngọc Đường trước sau sẽ tuyệt không chấp nhận người yêu của hắn có gì do dự, không cho phép người đó bên trong dao động, cũng không cho phép người đó có chút gì ái muội không rõ ràng, khi Triển Chiêu cùng Đinh Nguyệt Hoa đính hôn, y đã tự vạch ra cho mình một khoảng cách giữa y và hắn.
Thế nhưng, khi hắn thâm tình nói những lời kia, thì Bạch Ngọc Đường đã tự nói với bản thân, chỉ cần hắn thực tâm thực lòng, sẽ tuyệt không vì cản trở gì mà buông y ra thì y dù có phải trả giá như thế nào cũng quyết cùng hắn đối diện mọi sóng gió. Nhưng nếu hắn lưỡng lự, …. Bạch Ngọc Đường y sẽ từ bỏ, thực sự từ bỏ …
Triển Chiêu đưa tay chạm lên mái tóc của y, nhẹ nhàng nhu nhu đầu y, thật sâu hít một hơi, chậm rãi nói: “ Nếu như có thể buông tay, ta làm sao phải khổ sở chờ cho tới bây giờ …”
Đau dài không bằng đau ngắn, nếu như hắn có thể buông người này ra, thì hắn đã sớm cùng Đinh Nguyệt Hoa kia thanh hôn, nhất đao lưỡng đoạt, cần gì phải kéo dài để hai người cùng thống khổ?
Bạch Ngọc Đường tựa đầu vào ngực hắn, cũng thở dài một tiếng.
Triển Chiêu ôm chặt lấy Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường cũng không dãy ra, hai người cứ nằm trên giường ôm chặt lấy nhau. Cảm giác ấm áp này hai người đều muốn giữ lấy. Triển Chiêu đưa tay với lấy tấm chăn, phủ kín lên cả hai người.