[6]
“Vân Thụy! Không được!” Từ Lương hét lớn một tiếng, phi thân đến dùng Kim Ty Đại Hoàn đao chặn lại Kim Ty Long Lân mà Bạch Vân Thụy sắp chém xuống cổ kẻ hung ác.
“Lương Tử ca, kẻ bại hoại làm nhiều việc ác, hại đến chúng sinh này, nay chứng cớ đã đủ, tại sao lúc này không mau giết gã, an ủi linh hồn phụ lão nơi đây?” Bạch Vân Thụy vung tay thu lại Kim Ty Long Lân, nghiến răng căm hận nói, ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn chằm chằm tên ác bá đang run rẩy nằm phục dưới đất, chỉ muốn cho gã phải chết trong đau đớn.
Từ Lương nhíu mày nghiêm mặt nói: “Vân Thụy, chúng ta là Đới Đao Hộ Vệ của Khai Phong phủ, cần tuân theo pháp luật Đại Tống mà hành xử, tuyệt đối không được dùng tư hình, càng không thể chưa đường thẩm đã lén xử quyết phạm nhân!”
“…” Bạch Vân Thụy quay đầu, nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, đến khi mở mắt ra đã khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, “Là tiểu đệ lỗ mãng, mong Lương Tử ca thứ lỗi. Vậy sớm mai chúng ta sẽ dẫn gã về phủ nha, chờ Bao đại nhân thẩm vấn xong sẽ lập tức xử gã.”
Tư hình.
Đường thẩm.
Luật pháp.
Lông mày Bạch Vân Thụy nhíu lại thật sâu.
Cậu chưa từng quên khoảng thời gian tung hoành giang hồ, sảng khoái vô tư. Những trận cười khi gặp gỡ, những hình ảnh nâng chén so kiếm, hiệp danh trừng gian diệt ác, giúp yếu hành thiện năm đó, những tháng ngày chân trời góc bể, phiêu bạt tứ hải, gió mưa thăng trần, từ sau khi vào quan trường, đã dần dần phai màu.
Cậu vẫn nhớ rõ, lúc Triển Chiêu mấy bận vì kháng chỉ hoặc bị vu oan mà bị bắt vào ngục, đã từng than thở với mình ‘Quan trường chìm nổi, từng bước kinh tâm’.
Giang Nam Triển Chiêu một mình một kiếm đấu lại bát sơn cửu trại trên giang hồ đã biến mất, nay chỉ còn một Đại Tống Nhị phẩm Tam Nha Thống Lĩnh Triển Tướng quân.
Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường từng ngạo cười phong lưu thiên hạ một mình ta cũng đã không còn, trong phần mộ Kim Hoa Bạch gia chỉ còn một Tam phẩm Đới Đao Bạch hộ vệ.
Tiểu Ngũ Nghĩa không còn nữa, nay chỉ có Từ Tướng quân, Bạch hộ vệ, Lô tuần giáo, Hàn đao đầu cùng Ngải đao đầu.
Nhiều năm trôi qua, giang hồ đã xa.
*
Một hoàng hôn nọ, Bạch Vân Thụy xong công vụ liền đến Triển phủ. Triển Chiêu đang ở đình viện, giữ cậu ở lại dùng bữa tối.
Ngồi xuống, Triển Chiêu hỏi chuyện xảy ra hôm nay, lại hỏi: “Nghe nói mấy hôm trước, con và Lương Tử xảy ra tranh cãi?”
“Nói tranh cãi hơi quá lời, là Vân Thụy lỗ mãng.” Bạch Vân Thụy cúi đầu cười nhạt, “Không ngờ ở Khai Phong phủ đã lâu, lại vẫn không bỏ được tật xấu giang hồ.”
Triển Chiêu im lặng, cúi đầu uống rượu, một lúc lâu sau lại lên tiếng: “Vân Thụy, nếu cảm thấy bị trói buộc, con từ quan đi.”
“Chiêu thúc…” Bạch Vân Thụy sửng sốt, cậu không ngờ Triển Chiêu sẽ nói như vậy, trong lúc nhất thời liền ngơ ngẩn.
“Nào, hai người chúng ta đêm nay hãy uống cho thật đã.” Triển Chiêu bật cười, cầm bầu rượu lên, “Có câu ‘hiểu con không ai khác ngoài cha’, tuy ta không phải cha con, nhưng cũng là người nhìn con trưởng thành, con suy nghĩ gì, há ta lại không nhìn ra? Tính tình của con rốt cuộc vẫn khác cha con. Tự do tự tại, phóng túng tiêu sái, đã khắc sâu vào người hắn, cả đời cũng không sửa được.”
Bàn tay nâng chén của Bạch Vân Thụy hơi khựng lại: “Vân Thụy cũng biết mình không được thận trọng, chu toàn như Lương Tử ca và Vân Sinh ca, chỉ nghĩ làm hết sức mình, cho nên…”
“Gánh vác công môn, quy tắc trói người. Vân Thụy, một thân võ công của con đã gần đến độ đại thành, nếu trong triều đình không có chốn cho con dụng võ, chi bằng không cần chịu đựng nữa, cũng không cần phải đi theo con đường của cha con năm đó.”
Rượu rót xuống chén sứ trắng trong, hạt ngọc từ chén văng ra, mùi hương thơm ngát xông vào mũi.
“Lê hoa râm này quả đúng là rượu ngon. Đáng tiếc, lại thiếu người biết thưởng thức, dù rượu này được ủ nhiều năm, cũng chẳng có người nhận ra được.”
Khóe miệng nhẹ cong lên, mi mắt hơi nheo lại, đôi con ngươi lộ vẻ hoài niệm.
“Trạch Diễm chỉ thích nữ nhi hồng và lê hoa râm. Năm đó ta cũng từng khuyên hắn, hà cớ gì lại nhất quyết vào chốn quan trường. Quan trường phức tạp, nước bẩn vấy thân, năm tháng trôi qua có khi nào sẽ vấy bẩn bạch y? Hắn chỉ cười. Mà ta sao có thể không hiểu, hắn từ bỏ giang hồ phóng túng, chỉ là vì muốn theo giúp ta.”
Tay cầm chén ngọc, nhẹ nhàng xoay tròn, ngón tay nhịp nhịp, tiếng vang thanh thúy.
“Trạch Diễm đối với ta, là tình thâm ý nặng. Ta vốn muốn sống chết bên nhau, báo đáp thâm tình của hắn…”
Bạch Vân Thụy chăm chú nhìn vẻ mặt không vui không buồn, dịu dàng tưởng niệm của của Triển Chiêu.
“Nếu không phải tại ta… hẳn lúc này Trạch Diễm đang ngao du tứ phương ngũ nhạc, cùng con một nhà hạnh phúc vui vẻ.”
Triển Chiêu đến đây không nói thêm gì nữa, Bạch Vân Thụy lại mơ hồ hiểu được.
Yêu càng đậm, hối tiếc càng sâu.
“Cảnh nhi khỏe không?”
“Mấy hôm trước Cảnh nhi nhiễm phong hàn, giờ vẫn còn ho khan về đêm. Chờ thằng bé khỏe, con sẽ mang nó tới thăm thúc.”
Nói còn chút việc nhà, thấy đèn đã sáng, Bạch Vân Thụy cáo từ Triển Chiêu hồi phủ.
Lập gia ba năm, Cái Phi Hà đã sớm rời giang hồ, không hề hỏi đến chuyện của Cái gia trang, hai người cũng có một đứa con, tên Bạch Cảnh. Bạch Vân Thụy tự biết mình không bằng đám người Từ Lương, Ngải Hổ, lại nghe được những lời tâm tình của Triển Chiêu, liền dứt khoát từ quan. Đúng lúc Lô Phương gửi thư tới, trong thư đề cập đến việc thủy sản mấy năm nay được mùa, đang tính chuyện mở rộng việc buôn bán của Hãm Không đảo. Bạch Vân Thụy, Bạch Vân Sinh và Lô Trân bàn bạc với nhau, sau nói rõ nguyên do với Bao đại nhân, rồi theo Bao đại nhân diện thánh, từ chức Ngự Tiền Tứ Phẩm Đới Đao Hộ Vệ.
Sau khi biết chuyện Bạch Vân Thụy từ quan, Triển Chiêu cười nói: “Cũng tốt, làm tốt việc buôn bán của Hãm Không đảo, cuộc sống của con, Phi Hà và Cảnh nhi cũng sẽ sung túc hơn.”
“Vâng. Việc ở Bạch gia Kim Hoa cũng cần người xử lý, bằng không để mình đường tẩu thu xếp, khó tránh khỏi xảy ra sơ sót.” Bạch Vân Thụy thấy Triển Chiêu không nói gì thêm, chỉ tỏ ra thấu hiểu, vén áo quỳ xuống trước mặt nghĩa phụ của mình. “Chiêu thúc, Vân Thụy may mắn được thúc dạy bảo nhiều năm nay, lần này từ quan về quê, sau này không thể ngày ngày ở bên phụng dưỡng. Vân Thụy bất hiếu…”
Cậu gập người, trán chạm đất lạnh.
“Vân Thụy chỉ hy vọng, từ nay về sau, Chiêu thúc có thể sống tự do tự tại hơn, không còn cảm thấy đau khổ vì chuyện trước đây nữa…”
Lại dập đầu. Gió thu tháng chín thổi qua bàn đá xanh, lá đào trong đình viện bị gió thổi không ngừng lay động.
“Nay Vân Thụy đã thành gia lập nghiệp, Chiêu thúc, thúc… đổi về lam sam đi…”
Dập đầu lần thứ ba. Có giọt nước từ trên nhỏ xuống, tung tóe, vỡ vụn, tựa một đóa hoa.
“Sau này, mỗi ngày Tết, Vân Thụy sẽ cùng Phi Hà và Cảnh nhi trở về Thượng Kinh thăm người.”
Triển Chiêu hai tay nâng Bạch Vân Thụy dậy, mỉm cười nhìn cậu, gật đầu: “Được rồi. Năm đó, ta luôn ân hận đã kéo Trạch Diễm vào công môn, bây giờ con có thể bình an từ quan trở ra, ta cũng có thể an tâm rồi.”
Trên mặt Triển Chiêu gần như không có dấu vết của năm tháng, nhưng Bạch Vân Thụy lại nhìn ra được, tóc mai của y đã điểm hoa sương.
Sao có thể không điểm được chứ?
Trùng Tiêu đã qua mười lăm năm. Tương Dương vương phủ năm đó đã theo việc tự vẫn của Triệu Giác mà bị dân chúng địa phương thiêu rụi.
Kim Giai Bạch Ngọc Đường ngày trước, nay chỉ còn một nấm mồ xanh.