Như một quả bóng bay, phiêu phiêu đãng đãng lo lắng đề phòng, không biết lúc nào sẽ vỡ tung. Cậu bị động để K dắt đi, mỗi lần chạm đến chỗ mấu chốt, lại cố ý trốn tránh, không muốn truy ra, cảm thấy bản thân được chăng hay chớ là đã tốt lắm rồi.
Mình rốt cuộc nghĩ cái gì, rốt cuộc nghĩ cái gì vậy…
Tử Hữu nhìn K, ánh mắt mờ mịt, ngơ ngác, ủy khuất có, khổ sở có. K giật mình, đưa tay sờ trán cậu.
“Làm sao vậy? Không khỏe à?” Nhưng mà thân nhiệt bình thường a. Lại khó hiểu nhìn cậu, “Tử Hữu, sao vậy?”
“Không sao….” Có lẽ bị Mễ Tử quấy một trận, cũng có thể vì đang miên man nghĩ đột nhiên hoàn hồn trở lại, cậu có chút choáng váng, mặt cũng hơi biến sắc, bèn đứng dậy muốn rời đi.
“Tử Hữu?” K kéo tay cậu lại, Mễ Tử trốn sang một bên. K một mực không cho phép cậu cự tuyệt, mắt thì chăm chú nhìn, tay lại nhanh chóng ôm lấy eo cậu, kéo lại gần, “Sắc mặt không tốt lắm, hôm nay muốn xin nghỉ không?”
Tử Hữu lắc đầu, muốn đẩy tay K ra. K chau mày, tay lại càng ra sức giữ chặt hơn, “Cậu rốt cuộc…”
“Đừng đụng tôi!” Tử Hữu bất ngờ đẩy K ra, khiến hắn không hề phòng bị bị đẩy lùi mấy bước, “Anh…”
Tử Hữu ngây ngẩn cả người, ngón tay có hơi run rẩy. Lồng ngực chất chứa uất ức cùng khổ sở, nhưng lại không có chỗ để phát tiết, lại thêm không phục, không cam lòng. Tại sao đến cuối cùng tôi lại bị người khác nắm mũi dắt đi, tại sao rõ ràng tôi không thích, lại bắt ép tôi phải miễn cưỡng chính mình!
Tử Hữu cau mày, cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch. K cũng nhíu mi, “Bị gì? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
“Anh…” Tử Hữu hít sâu một hơi, trong lòng đã âm thầm quyết định, bèn chậm rãi mở miệng, “Anh cùng Alice… rốt cuộc có quan hệ gì?”
“Gì?”
“Anh cùng anh ấy… Anh cùng anh ấy ngay từ đầu đã ở cùng một chỗ, không phải sao?”
Tử Hữu đột nhiên cảm thấy chán ghét bản thân ghê gớm. Giờ phút này cậu hệt như một oán phụ vặn hỏi K đủ điều, thế nhưng cậu không ngừng lại được, cái miệng mọc trên người giống như là của người khác chứ không còn là của cậu nữa.
“Ngay từ đầu tôi đã biết chuyện của hai người, tôi cũng không biết tại sao lại như vậy. Đêm hôm đó… tôi tình cờ nghe thấy… Nếu như nói mấy ngày này chỉ là anh muốn đùa giỡn một chút cho vui thì thôi vậy… nhưng anh nhìn xem, rốt cuộc bây giờ là như thế nào? Anh… anh tại sao lại làm như vậy với tôi… những chuyện đó… giống như… giống như những chuyện mà tình nhân làm với nhau. Anh…rốt cuộc đang nghĩ gì?”
“….”
K cũng ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm Tử Hữu hồi lâu, thở dài. Đang muốn mở miệng, Alice đột nhiên từ trong phòng chạy ra, ‘K! Bọn họ tới!”
K nhíu mày, Alice lớn tiếng như vậy, những người khác cũng đều thức giấc. Lam Sinh kéo cửa phòng ra, dùng ánh mắt ngái ngủ nhìn xuống dưới lầu.
…….
Sáng sớm trên đường lớn, cửa hàng còn chưa mở, buổi sớm mùa hè mang theo chút gió nhẹ nhàng khoan khoái, làm cho lòng người không khỏi cảm thấy phấn chấn một chút.
Bất quá những người trong viện trạch bây giờ tựa hồ không có tâm tư đi chú ý những chuyện này.
K đứng ở cửa chính, ánh mắt lạnh lùng nhìn trước cửa nhà mình bị một đám “người” vây quanh.
“Tao còn tưởng là ai.” K câu khóe miệng, cười lạnh, tay siết chặt quả đấm cửa, “Đây không phải là đám quạ thối sao?”
Một đám người vô thanh vô tức xuất hiện trước cửa viện trạch, đồng bộ một thân đen, vóc người thon dài, mặt mũi xa cách. Dẫn đầu đám người là một tên tóc đen dài cột nhỏng sau đầu, thoạt nhìn có chút buồn cười.
Gã kia liếc nhìn K, phát ra âm thanh eo éo, “K! Tụi tao nhìn mày không vừa mắt lâu rồi. Hôm nay tụi tao đến phân cao thấp với mày!”
“Ha!”
Một tiếng cười trào phúng vang lên, La Minh đứng sau lưng K lúc này mới bước ra. Hắn đẩy mắt kính trên sống mũi một cái, buồn cười nhìn đám người, “Tù Tháng, mày mang theo một đám ngưởi đến tận nhà người ta kiếm chuyện, cái này mà gọi là phân cao thấp sao?”
“Cái này gọi là ỷ thế hiếp người.” Lam Sinh đứng ở ban công lầu hai, nhìn đám người bên dưới, cười híp mắt, trong ánh mắt thoáng qua tia lạnh lẽo, “Bất quá đám ngu học này không biết chữ, có nói mấy cũng nghe không hiểu.”
Người tên Tù Tháng vừa nghe, sắc mặt liền đanh lại, một tay xé cởi áo khoác đen trên người, lộ ra sơ mi cũng đen nốt, sắn tay áo lên nói: “Tao với K đấu một mình. Thế nào? Không có ý kiến chứ?”
Nghe vậy, Nauy đang ôm Mễ Tử đứng bên cạnh Lam Sinh liền nhíu mày, hạ thấp giọng: “Sao cảm thấy có vấn đề?”
“Tôi cũng thấy vậy!” Alice cũng đi tới, cau mày, “Đám này bình thường không bao giờ dám tìm K gây chuyện.”
Lam Sinh không lên tiếng, sờ sờ cằm. Dưới lầu, La Minh đưa tay ngăn K lại, trầm giọng hỏi Tù Tháng.
“Lão đại của tụi mày… cũng làm luật sư đúng không?” La Minh nói, “Mấy ngày trước tao mới gặp hắn, tên kia biết tụi bây làm như thế này sao?”
Tù Tháng vừa nghe nhắc đến lão đại, khí thế nhất thời xẹp xuống một ít, có chút ấp úng đứng lên. Bên cạnh, một thằng ra dáng tiểu đệ chạy đến nói nhỏ vào tai Tù Tháng: “Anh! Chuyện này không thể để cho lão đại biết. Nếu không chúng ta đến cả lông cũng sẽ bị lột sạch.”
Tù Tháng trợn mắt nhìn hắn một cái, “Không lẽ tao không biết sao! Sách… Tao quên mất trong nhà này còn thằng mọt sách La Minh ở a!”
La Minh thấy hai người nọ to to nhỏ nhỏ, ý thức được đám người này là lén lão đại đến nhà bọn họ, bèn làm bộ muốn gọi điện thoại.
“Không bằng bây giờ tao điện thoại hỏi thăm lão đại tụi bây? Nghe nói lúc hắn mới rời giường tâm tình không tốt lắm nhỉ?”
“Ê khoan đã!” Tù Tháng vội vàng giơ tay ngăn cản, nhìn K, “Không phải chứ K, thế nào bây giờ muốn đánh nhau cũng phải dài dòng như vậy? Hay là… mày không mạnh như xưa nữa?”
“Thối lắm!” K hung hăng trợn mắt nhìn Tù Tháng, “Thiếu gia đây vừa lúc muốn trút giận mà không có chỗ phát tiết. Tụi bây lên hết đây, một mình tao đánh mi mắt cũng không thèm nhăn một cái đâu.”
“A…” Lam Sinh húyt gió một cái, quay đầu cười, “Không hổ là lão đại khu Đông ha?”
Mễ Tử dùng sức gật đầu, chỉ kém mỗi không có vỗ tay đồng tình.
Tù Tháng vừa nghe K nói xong, chỉ cười cười, nhìn La Minh, “Ê mọt sách, tao với lão đại tụi bây đấu tay đôi, tuyệt đối không đánh lén nha. Nếu như tao thắng, coi như không có chuyện gì phát sinh nữa, cũng không méc với lão đại tụi tao, thế nào?”
La Minh để điện thoại xuống, K nhướng mi nhìn y, ý bảo tôi còn có thể thua nó sao.
La Minh bất đắc dĩ, chỉ đành phải phải gật đầu, nhìn Tù Tháng, “Nếu như mày thua thì sao?”
“Tao thua thì không quấy rầy tụi bây nữa.” Tù Tháng đào đào lỗ tai, “Ân oán trước kia xóa hết, dĩ nhiên, nếu như mày muốn mật báo lão đại, tao cũng không cản.”
“Được!” La Minh cảm thấy giao dịch này thỏa đáng, trước đến nay mèo với chim kéo theo nhiều ân oán phức tạp, bọn họ đã sớm thấy phiền.
Thỏa thuận xong, đám người Tù Tháng liền dịch sang một bên. Trên đường lớn vắng tanh, chỉ có K cùng Tù Tháng hai người đối diện. K thả lỏng bả vai, đưa một ngón tay hướng về phía Tù Tháng ngoắc ngoắc.
Khóe miệng Tù Tháng khẽ nhếch, trên người bỗng hiện ra một lớp lông đen nhánh. Lúc K còn đang sửng sốt, người trước mắt chợt lóe một cái, đá một cước hiểm lên bụng K.
K khó khăn lắm mới tránh thoát được, lật người lui ra sau nhìn Tù Tháng, “Mày chơi chiêu!”
“Tao cũng không có nói không thể sử dụng năng lực của bản thân à!” Tù Tháng phát ra tiếng cười chói tay, “Lấy tốc độ của loài chim tụi tao, so với động vật bốn chân của tụi bây, mày đoán xem… có thể đánh tháng tao được không?”
Lời còn chưa dứt, thân hình của gã lại lóe lên lần nữa, tốc độ rất nhanh, mơ hồ chỉ thấy được một tàn ảnh đen sắc.
Ánh mắt K nheo lại, con ngươi đen nhánh nhạt màu bớt, giữa hai chân mày hiện lên sát khí, hắn lộn ngược ra sau tránh thoát tập kích của Tù Tháng, sau cú nhảy nhún người, hắn chặn lại Tù Tháng bằng một quả đấm.
“Đây chính là tự mày nói….” K cười lạnh một tiếng, vẻ mặt hung hãn khiến cho Tù Tháng cả kinh. Gã chỉ thấy K liếm khóe môi một cái, móng tay trên ngón trỏ đột nhiên nhọn dài ra, hai bên khóe miệng nhếch lên lộ ra hai cái răng nanh bén nhọn, “Nếu mày muốn dùng năng lực để đánh, thì cũng đừng trách tao không biết điểm dừng…”
Nói xong, móng vuốt quơ tới, Tù Tháng thu tay không kịp, trên cánh tay nhất thời bị cào ra một đường máu.
Mễ Tử đứng trên lầu, wow một tiếng thật to, “K thật là đẹp trai!”
Nauy sờ sờ đầu nhóc một cái, bên cạnh, Alice lộ ra ánh mắt si mê.
Không sai! Đây mới chính là K – hung ác, lãnh khốc, khát máu, cùng K ở chung với Tử Hữu bấy lâu nay, không cùng một người.
Alice biết K sẽ không bao giờ lộ ra nụ cười rực rỡ như vậy, cũng sẽ không bào giờ lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ cùng ôn nhu.
Vừa nghĩ tới, lồng ngực Alice liền lan tràn một tâm tình kích động không khống chế được, nhìn một loạt động tác sạch sẽ lưu loát của K bên dưới, cảm thấy toàn thân huyết dịch sôi trào. K chính là vị thần của hắn, là vị thần không ai có thể thay thế, chỉ cần K muốn, không có gì không làm được, là duy ngã độc tôn, là kiêu ngạo, khiến cho không người nào có thể nhìn thẳng, lại làm cho hắn trở nên say mê, cam tâm từ bỏ tất cả.
K thả lỏng người, tránh thoát được hết những lần tập kích của Tù Tháng, bởi vì tốc độ theo không kịp, hắn liền đứng tại chỗ chờ Tù Tháng tự đưa mình tới cửa, động cũng lười động.
Tù Tháng lúc này đã thở hồng hộc, K lại là thản nhiên tự đắc, tên người không có bất kì thương tổn nào. Lông vũ Tù Tháng rơi rụng đầy trên đất, mặt cùng tay đầy những vết máu.
“Chim muốn cùng mèo đấu, đợi thêm một trăm năm nữa đi!” K hừ lạnh một tiếng, “Như thế nào? Bây giờ nhận thua còn kịp đó!”
“….” Tù Tháng liếm liếm miệng vết thương, sắc mặt có chút khó coi. Gã dĩ nhiên không muốn để cho K thắng mình dễ dàng như vậy, ánh mắt lặng lẽ hướng phía sau lưng K liếc mắt. Nhận được ám thị, liền có một kẻ gật đầu, lặng lẽ li khai khỏi đám người đang quan sát.
Lam Sinh nhàm chán nhìn động tĩnh bên dưới, còn muốn nói đây căn bản không cần đánh nữa, lần này Tù Tháng thua là cái chắc, dư quang bỗng liếc thấy có người từ trong đám người li khai, đi vòng ra sau viện trạch.
Lam Sinh chống cằm, hơi nhíu mày, tự hỏi ra đằng sau để làm gì? Sân sau có gì à?
“….A!”
Lam Sinh đột nhiên quát to một tiếng, nhìn K kêu to, “K! Mục tiêu của mấy người này không phải là cậu!”
“?” K hơi nghiêng đầu, trước mặt liền nhoáng tới một đấm, Tù Tháng cũng chỉa móng vuốt ra, lần này gò má của K bị rạch một đường máu.
Ánh mắt Alice khẽ biến, vừa muốn nhảy qua khỏi lan can xuống, liền nghe K rống to một tiếng, “Alice! Đi đến phòng Tử Hữu!”
K cũng ý thức được, cho dù mới chỉ là suy đoán, nhưng bọn quạ đen này bình thường không bao giờ đến kiếm chuyện, bây giờ đột nhiên xuất hiện, còn gạt lão đại của bọn chúng mà đến, nhất định là có vấn đề.