Giờ ăn tối.
Lam Sinh cùng La Minh rủ rỉ rù rì, Alice yên lặng ngồi chuyển kênh tivi tới lui, Tử Hữu ghé vào một bên bàn ăn, ngơ ngơ nhìn K ngồi trên salon đang nhìn mình.
“Cậu đi vẫn được, nhưng phải để tôi đi cùng!” K vừa mới nói như vậy phải không? Hay là cậu nghe lộn
“… Hả?” Tử Hữu ngây người nửa ngày sau mới thốt ra được một câu mang ý nghi vấn.
“Đi đến chỗ Lương Tiêu so với bây giờ có thể kiếm được nhiều tiền hơn.” K nhún vai, tỏ ý không sao cả, “Hay là cậu cảm thấy tháng này cậu có thể đóng tiền nhà được?”
“Ể? Cái đó dĩ nhiên là… nhưng mà…”
“Tất nhiên là không thể nào!” Alice lạnh lùng đập tan ảo tưởng của Tử Hữu.
“Nga…” Tử Hữu cau mày, “Được… được rồi! Tôi theo Lương tiên sinh cũng được đi. Nhưng tại sao K tiên sinh lại…”
Tại sao làm phải làm rùm lên giống như kiểu cậu là trẻ vị thành niên cần được giám hộ a?
Mặc dù rất muốn nói một lời như thế, nhưng nhìn đến ánh mắt của K sâm sâm trừng tới, Tử Hữu chỉ có thể cứng rắn nuốt nửa đoạn này vào trong bụng.
Sách! Tưởng mắt to là ngon lắm sao! Mắt tôi cũng to nè! Hung dữ gì chứ?
Tử Hữu khịt khịt mũi, buồn hiu ngồi bên bàn ăn. Chẳng ai nói thêm câu nào nữa, mãi đến lát sau Mễ Tử xuống lầu, mặt mũi đỏ bừng, Tử Hữu mới khó hiểu chớp mắt nhìn Nauy một cái, thấy đối phương ngược lại không có biểu hiện gì đặc biệt, thế nhưng thoạt nhìn tâm tình tựa hồ rất tốt.
Buổi sáng ngày hôm sau trời quang mây tạnh, chim ca hoa nở, Tử Hữu cảm thấy thời tiết rất thích hợp cho nên muốn tản bộ một phen.
Năm phút sau, ý niệm này nhanh chóng tan biến.
“….”
Nhìn nam nhân mặc áo T-shirt quần tây đơn giản trước mặt, khóe miệng Tử Hữu không ngừng trừu rút.
“Tại sao anh lại ở đây a…”
Lương Tiêu tay xách một túi đựng đầy đồ ăn vặt mua từ cửa hàng tiện ích, mỉm cười đáp, “Tản bộ sao? Tôi có thể đi cùng không?”
Không khí buổi sáng rất trong lành, Lương Tiêu cùng Tử Hữu sóng vai tản bộ, mà xung quanh hai nguồi là học sinh cùng người đi làm vội vã tới lui.
Tử Hữu len lén nhìn đến sắc mặt người bên cạnh, mặc dù đối phương đã tận lực khiến cho bản thân trở nên cực kì ôn nhu, nhưng vẫn khiến cho người ta có cảm giác bị áp bách. Lương Tiêu tựa hồ cũng chú ý đến biểu tình khẩn trương của Tử Hữu, từ trong túi thức ăn đào ra một hộp sữa chua đưa tới.
“Uống không?”
“A…” Tử Hữu do dự một chút mới nhận lấy, “Cảm ơn!”
“Đừng khách khí!” Lương Tiêu lễ phép cười đáp lễ.
Sau đó, bầu không khí lại lâm vào trầm mặc như cũ.
Tử Hữu cắn ống hút, ngẩng đầu nhìn bầu trời quang đãng, vài chú chim bồ câu bay vút qua trên đỉnh đầu. Lương Tiêu đi bên cạnh, nhìn đối phương ngẩng đầu nhìn trời, lộ ra cần cổ trắng nõn với đường cong tinh sảo, trái khế khẽ cục cựa, bên trong áo T-shirt mơ hồ nhìn thấy xương quai xanh như ẩn như hiện, cánh tay trắng nõn thon dài, mười ngón tay cầm lấy hộp sữa chua, ánh mắt phảng phất như lộ ra một tia hồng nhạt.
“Tử Hữu tiên sinh có suy nghĩ thêm chút nào chưa?” Lương Tiêu thu hồi ánh mắt, đột nhiên hỏi.
“Khụ! Khụ!” Tử Hữu bị sặc, vội vàng đấm ngực thông khí, lúng túng đáp, “Cái đó…”
Lương Tiêu không nhanh không chậm cắt lời: “Nếu như ký hợp đồng với tôi, tôi có thể đặt cọc trước cho cậu một khoảng tiền, đảm bảo cậu sẽ hài lòng.”
Sẽ… đưa trước tiền sao?
Tử Hữu sửng sốt, quay đầu lại nhìn Lương Tiêu một hồi, “Cái đó… sẽ có… khoảng bao nhiêu?”
Lương Tiêu thoải mái nhìn cậu, “Cậu cần bao nhiêu?”
“Ách…” Cậu cẩn thận đưa lên hai ngón tay.
“20 vạn?” Lương Tiêu nhún vai, “Không thành vấn đề.”
“ Khụ khụ khụ khụ khụ khụ!” Tử Hữu đứng lại, hai tay ôm lấy cột điện kế bên, miệng há to đến mức có nhét hai quả trứng gà vào.
“Không… không phải ý đó… không phải ….”
Cậu muốn nói là hai ngàn! Hai ngàn kia!
“Ít?” Lương Tiêu cau mày, bụng nghĩ, không nhìn ra người này thoạt nhìn thì đơn thuần, cư nhiên lại đòi hỏi nhiều như vậy?
“Không phải không phải không phải không phải!” Tử Hữu lắc đầu như trống bỏi, đưa tay vịnh một bên bả vai Lương Tiêu, “Anh hiểu lầm rồi! Không phải 20 vạn, là hai ngàn!”
“….” Khóe miệng Lương Tiêu khẽ rút, “Hai ngàn?”
“Ưm!” Chỉ cần hắn đưa cho cậu đủ tiền đóng tiền nhà là sống sót rồi.
Lương Tiêu rất muốn cười, nhưng vẫn liều mạng nhịn lại, ngay trước mặt Tử Hữu trực tiếp móc ta hai ngàn từ trong ví tiền, nhét vào trong tay Tử Hữu:“Chỗ này tôi có, cầm đi!”
“….” Tử Hữu há hốc mồm, người này tùy thân mang theo bao nhiêu tiền a? Đem cậu từ trên xuống dưới lột ra cũng chỉ đủ một trăm thôi đó…
Lương Tiêu nhìn Tử Hữu chấn kinh một hồi, cảm thấy rất thú vị, tri kỉ giúp cậu đem hai ngàn bỏ vào trong túi quần, vỗ vỗ: “Tiền cọc tôi trả xong rồi nha!”. Nói xong, nhịn không được nâng lên khóe miệng, tự nhiên lại lượm được một cái tiện nghi.
“Ể?” Tử Hữu lúc này mới hồi thần, “A! Chờ một chút!”
Thế nào đã đem tiền đưa cho cậu rồi? Ể? Khoan đã, bọn họ như thế này là đã bàn giao xong tiền cọc rồi đó hả? Ể??
“Tử Hữu tiên sinh đây là muốn đổi ý sao?” Lương Tiêu nhíu mày, “Thế nhưng tiền ngay trong túi quần cậu rồi a!”
Tử Hữu khó khăn nuốt nước bọt, sau đó liền thấy Lương Tiêu từ trong túi áo rút ra một tờ giấy, thuận tiện lấy ra một cái hộp mực điểm chỉ.
“Ở chỗ này trực tiếp đóng dấu tay luôn đi, nhìn xem, rất tiện lợi đúng không?” Vừa nói, vừa kéo cổ tay Tử Hữu.
Tử Hữu cả kinh, sau đó chợt la lên.
“KKKKKKKKK …. K tiên sinh nhất định phải đi cùng tôi. Nếu không tôi không thể đi!”
Vẫn một mực nắm cổ tay Tử Hữu, vốn tưởng là Lương Tiêu sẽ do dự, lại không nghĩ tới rằng hắn chỉ chậm rãi câu lên khóe miệng, trong mắt thoáng qua một tia sáng.
“Nhất trí!”
…..
Buổi trưa, Tử Hữu quay đầu trở về viện trạch.
Trong tay cậu còn cầm hộp sữa chua, vẻ mặt đờ đẫn, ánh mắt trống rỗng. K đạp dép đi rót nước, nhìn thấy cậu hệt như u linh phiêu phiêu bay qua, liền giơ tay lên túm lấy cổ áo đối phương kéo lại.
“Sao vậy?”
Thanh âm trầm tính vang lên bên tai, Tử Hữu chậm rãi quay đầu, đầu tiên là ngẩn người ra, sau đó oa một tiếng bật khóc, nước mắt chảy dài.
K bị tiếng khóc nghe như tiếng gào khản cả cổ họng của cậu làm cho cả kinh, tay run lên, thiếu chút nước là ném luôn ly nước xuống đất.
“Cậu bị làm sao?” K cau mày nhìn cậu, “Ra đường quên mặc quần lót?”
“A!”
Lam Sinh mới bước vào cửa bị lời K dọa sợ, vấp chân một cái.
“Không phải như vậy a!” Tử Hữu níu ống tay áo K, “Tôi tôi tôi tôi…”
“Có lời nói thẳng!” K có chút nhịn không được, nắm cổ áo đối phương kéo lại gần, hai mắt trợn lên.
“Tôi ký rồi a!” Tử Hữu phun ra một tràn, “Ngay cả chuyện K tiên sinh đi cùng cũng thỏa thuận xong rồi a!”
Lam Sinh vừa mới bò dậy, nghe xong lời này, trực tiếp té ngã lần hai. La Minh mải mê nhìn tư liệu trên tay, vừa bước vào cửa không có nhìn đường, liền một cước đạp trên lưng Lam Sinh.
“……”
“……”
Lam Sinh âm u quay đầu nhìn lại. Mà La Minh từ trước đến giờ vốn rất bình tĩnh đột nhiên co giật cơ mặt.
“Cậu cười?” Lam Sinh nheo mắt lại, “Mới vừa rồi cậu cười?”
“Không có…” La Minh tằng hắng một cái, rút chân về, vòng qua người Lam Sinh, “Cậu nghe lộn rồi.”
“Cậu!”
“Lam Sinh a!”
Lam Sinh còn chưa nói xong, chỉ thấy Tử Hữu chạy ào tới, ôm lấy đầu của hắn, “Làm sao bây giờ a?”
“Ô ô ô ô….” Cả mặt Lam Sinh bị chôn vùi vào bụng Tử Hữu, thiếu chút nữa đã tuyệt khí.
“Vậy ngày mai bắt đầu đến công ty hắn sao?”
K ngược lại không bị sao cả, liếc nhìn Tử Hữu đang hốt hoảng, lại nhìn thấy cái túi cậu đeo lủng lẳng một bên tay, “Cậu cầm cái gì vậy?”
“Hả?” Tử Hữu vẫn còn trong trạng thái mắt đẫm lệ uông uông, bị K nhắc nhở, lúc này mới kịp phản ứng, móc ra một xấp tiền kính đáo đưa cho K, “Đây là tiền thuê nhà tháng này!”
K ngẩn người, đại khái hiểu ra tên nhóc này bị lừa gạt ký hợp đồng như thế nào, bất đắc dĩ nhìn cậu lắc đầu, người gì đâu mà ngốc như thế, chỉ vì hai ngàn mà đem mình bán đi, thật không tìm ra được người thứ hai.
“Được rồi. Tôi nhận.”
K gật đầu, đem tiền bỏ vào trong túi quần. Tử Hữu cười hắc hắc, qua một cái đã quên luôn chuyện ký hợp đồng của mình, lon ton xuống tìm Mộng để ăn bánh ngọt.
Alice từ trên lầu đi xuống, y cũng là ngủ thẳng một giấc đến trưa mới rời giường, nhát thấy Tử Hữu chạy vào phòng bếp, giương mắt nhìn K.
“Ký rồi?”
“Ký rồi!” K cười một tiếng, chỉ chỉ chính mình, “Ký luôn hợp đồng của tôi luôn!”
“….”
Alice không đáp, đi thẳng xuống cầu thang, cầm lấy ly nước trên tay K, vừa chậm chậm uống vừa liếc nhìn hắn, “Em đoán người Lương Tiêu chờ chính là anh!”
“A!” K câu môi cười, “Thiếu gia đây khó được một lần hảo tâm, coi như là bán cho hắn một cái tiện nghi đi!”
Nói xong, ôm đầu rời đi.
Tử Hữu từ trong phòng bếp đi ra, liền nhìn thấy Alice đang dùng cái ly K uống nước hồi nãy, miệng mếu mếu, trong lòng thầm mắng bản thân mắt tiện, vì cái gì cứ luôn thấy mấy cái không nên thấy.
Sờ sờ mũi, đang muốn chạy, lại bị Alice gọi tới.
“Ông chủ mới có nói cho cậu biết công việc ngày mai không?”
“Hả?” Tử Hữu lắc đầu, “Hình như là ra mắt cái gì đó…”
Đối phương hẳn là có nói qua, chẳng qua lúc đó cậu bị lôi kéo in dấu tay, đả kích trầm trọng, cái gì cũng không nghe rõ.
“Hừm….” Alice như có điều suy nghĩ gật đầu, sau đó liếc Tử Hữu một cái, “Bộ dạng cậu thế này, không sớm thì muộn sẽ gây rắc rối cho K.”
“…Gì?” Tử Hữu mờ mịt, cậu có làm cái gì đâu?
Bên kia, Mễ Tử thất tha thất thiểu chạy vào, vừa tới huyền quan đã cởi giày, chạy thẳng vào trong
“Mộng! Bữa trưa của em!”
Mộng trong phòng bếp thò đầu ra hỏi, “Bữa trưa? Mễ Tử thiếu gia, cậu lai quên mang theo nữa rồi a!”
Mễ Tử đỏ mặc lắc đầu, Mộng than thở một câu, ở trong phòng bếp tìm một vòng, kỳ quái hỏi, “Bữa trưa của cậu không có ở đây a! Có khi nào Nauy tiên sinh mang đến trường giúp cậu rồi không?”
“Ể?” Mễ Tử sửng sốt, sắc mặt có chút không được tự nhiên, “Ai mượn anh ấy mang vào cho em đâu…”
Tử Hữu ngạc nhiên, Mễ Tử ít khi nói Nauy như vậy, liền đi qua xoa đầu Mễ Tử, “Làm sao?”
“Không có…” Mễ Tử phồng phồng hai má, hai mắt tròn xoe nhìn, lại nghe bên ngoài cửa có tiếng mấy nam sinh kêu lên.
“Mễ Tử? Còn chưa xong sao?”
Còn có người đang nói, “Đều không cần lấy nữa, tớ mời cậu ăn ngon a!”
Tử Hữu nháy mắt một cái: “Ai vậy?”
“Bạn học trong lớp của em.” Mễ Tử trả lời lại, lại chạy đến cửa sổ hướng ra ngoài kêu, “Lập tức ra a!”
Tử Hữu nhún vai một cái, “Ai yêu, Mễ Tử nhà chúng ta rất được người hoan nghênh nha.”
Mễ Tử bĩu môi, “Mới không có! Chẳng qua là vì ai cũng rất tốt thôi.”
Alice cũng cười, “Có lời này, ai cũng muốn đối tốt với em.”
Tử Hữu nghe xong, đảo mắt nhìn Alice, chỉ thấy trên gương mặt mới vừa tỉnh dậy của y còn chút mơ màng, làn da trắng nõn hơi ửng đỏ, tóc tùy ý cột ở sau ót, áo ngủ màu trắng mơ hồ xuyên thấu. Chẳng qua mấy thứ này cũng không sách được biểu tình vui vẻ hiện tại của Alice, cái kia nhìn thật chói mắt.
“Alice…” Tử Hữu người này có một ưu điểm, chính là cậu không ghi hận bất kì ai, năm phút trước cậu còn bảo là ghét người nào, năm phút sau nhất định sẽ quên mất. Nếu nói nguyên nhân, đại khái là do tính cách của cậu bởi vì ngại phiền toái nên rất ít khi so đo. Mà chuyện càng phiền toái, càng bị đại não tự giác đánh rớt. Cho nên lúc này, cậu bị nụ cười chân thật của Alice làm cho khiếp sợ, hoàn toàn quên mất đối phương trước đó vẫn luôn ôm địch ý với mình.
“….?”
Alice quay đầu lại, chỉ thấy Tử Hữu ngơ ngác nhìn mình, theo bản năng lui về sau mấy bước, “Cậu muốn làm gì?”
“Anh cười lên rất đẹp a.” Tử Hữu trợn to mắt, lộ ra vẻ mặt đơn thuần, “Tại sao lúc ở CLB không cười lên như vậy?”
“…!”
Alice sửng sốt, vui vẻ trên mặt bị thu về, trong mắt thoáng qua thần sắc phức tạp. Y để ly xuống, không thèm để ý đến Tử Hữu nữa, xoay người bỏ đi.
Tử Hữu nháy mắt mấy cái, có chút khó hiểu, bất quá không muốn tìm hiểu nguyên do. Nâng lên khuôn mặt tươi cười, cậu quay đầu lại nhìn Mễ Tử, “Còn không đi mai? Bạn học chờ đến nóng nảy bây giờ.”
“A!” Mễ Tử lúc này mới gật đầu, vội vã chạy đi mang giày, ra cửa.
Dưới ánh mặt trời, Tử Hữu đứng bên cửa sổ nhìn Mễ Tử cùng mấy nam sinh cười nói rời đi. Trong đám nhóc, chỉ mình Mễ Tử dáng dấp thấp bé nhất, nhưng cũng là khả ái nhất. Mấy nam sinh vây quanh nhóc nói nói gì đó, đem Mễ Tử chọc cho cười haha, thậm chí có đứa còn đưa tay kéo tay Mễ Tử.
Tử Hữu chép miệng một cái, ngày thường cậu đụng Mễ Tử một cái thôi cũng đã bị Nauy kéo ra, mấy đứa nhóc này may mắn không có bị Nauy bắt gặp a…
Trong đầu vừa nghĩ, Tử Hữu chợt trợn tròn mắt. Chỉ thấy cách đó không xa, một chiếc mô tô ầm ầm chạy tới, đuổi đám nam sinh chạy quanh. Đến khi Mễ Tử kêu to tên Nauy, đối phương mới đừng lại, tháo nón bảo hiểm xuống, lộ ra gương mặt anh khí bức người, khoen tai màu bạc lấp lánh, mái tóc nhuộm vàng dựng thẳng, hé mắt nhìn Mễ Tử, hiển nhiên rất bất mãn.
“Ai nha ai nha.”
Lam Sinh không biết đến bên cạnh cậu lúc nào, lắc đầu: “Mễ Tử lần này thảm rồi. À không… hay là nên nói là đám nam sinh kia thảm nhỉ?”
Tử Hữu dở khóc dở cười. Tính tình Lam Sinh chính là thích nhìn mấy chuyện hả hê.
“Nauy cùng Mễ Tử tình cảm rất tốt nga?”
“Ừ!” Lam Sinh chống cằm, có chúy suy tư, “Gọi là gì ta?”
“Hả?” Tử Hữu không hiểu cho lắm.
“Đại khái như là… quản gia, đúng không?” Lam Sinh cười rộ lên, giơ tay chỉ trỏ Nauy, “Không cảm thấy rất giống sao?”
“A!” Tử Hữu chợt hiểu ra, gật đầu cười, “Đúng nha!”
“Bất quá làm bà quản gia cũng còn may.” Lam Sinh như có điều suy nghĩ, huých cù chỏ vào Tử Hữu, ý bảo cậu nhìn đến La Minh đang vùi đầu xem tài liệu trên bàn ăn, “Người kia mới khiến cho người ta đau đầu.”
“Tại sao?” Tử Hữu chớp mắt. Mặc dù cậu cảm thấy La Minh ít khi nói chuyện vui vẻ, hơn nữa sở thích cũng rất kỳ quặc, nhưng mà vẫn khiến cho người ta có cảm giác La Minh trầm ổn, thông minh a…
“Sách!” La Minh lắc lắc đầu, cũng không bàn cãi nữa, “Dù sao chính là nhìn nháo tâm!”
Nhìn nháo tâm?
Tử Hữu nghệch đầu suy nghĩ một hồi, không biết “nháo tâm” nghĩa là gì… bất quá… cậu cũng lười nghĩ.
………..
Sáng sớm hôm sau, Thường Lập lái xe đến trước viện trạch của K, nhấn chuông mấy cái.
K cùng Tử Hữu cơ hồ là bị Mộng và những người khác vui vui vẻ vẻ mà đẩy lên xe. Chỉ có Alice đứng trên ban công lầu hai, nhìn không ra biểu tình gì, đợi đến khi xe đã rời đi một hồi, y vẫn đứng hóng gió thêm chập nữa, nhìn xuống đồng hồ, mới tám giờ rưỡi.
Ừm…. Alice duỗi người, tựa hồ quyết định trở về ngủ tiếp.
Mà Lam Sinh đang đứng dưới lầu quan sát nãy giờ, quay đầu lại hỏi La Minh, “Alice Bữa nay bị sao vậy?”
“Cái gì?” La Minh miễn cưỡng liếc hắn một cái.
“Đổi lại là bình thường, tâm tình không phải nên là… ừm…. kích động một chút? Không muốn một chút? Kháng nghị một chút? Nhẩm tính một chút….”
Lam Sinh nâng càm suy nghĩ một đống, sau đó nháy mắt, “Các loại linh tinh?”
La Minh lắc đầu một cái, đẩy mắt kính trên sống mũi, “Mỗi chuyện K cũng muốn đi làm minh tinh, đã thấy bất thường rồi!”
Lam Sinh sửng sốt, “Đúng ha? Tại sao ha?”
La Minh thở dài một hơi, có lúc không biết nên đánh giá Lam Sinh như thế nào, nói y ngốc thì thấy so với người khác thông minh hơn, nhưng nếu nói hắn thông minh, lại so với người khác đần hơn một bậc.
Lam Sinh thấy La Minh lắc đầu bỏ về phòng, khó hiểu hỏi, “Cậu cái người này, có lời thì nói a, cái gì cũng giấu, coi chừng có bữa chết nghẹn đó!”
…..
Bên trong xe, Thường Lập nhìn hai người ngồi đằng sau một chút, ánh mắt đầu tiên là rơi trên gương mặt của K.
“Không nghĩ đến K tiên sinh cũng hứng thú với mấy chuyện như thế này!”
“Ừ! Chỉ cần đừng để cho tôi ở không là được.”
K vẫn là một bộ dáng hai tay ôm đầu. Tử Hữu nhìn hai người một chút, hỏi, “Lương tiên sinh… tại sao lại đáp ứng cho K tiên sinh cùng ký hợp đồng?”
Alice không phải từng nói là bọn họ bất hòa sao?
Thường Lập từ gương chiếu hậu nhìn cậu một hồi, biểu tình nghiêm túc tám trăm năm như một.
“Ông chủ tự có suy nghĩ của ông chủ.”
“Nga…” Tử Hữu gật đầu, lùi sâu vào trong ghế, quay đầu nhìn đến, chỉ thấy K đang nhắm mặt dưỡng thần.
Tử Hữu khó có dịp được tỉ mỉ quan sát gương mặt K như lúc này. Cậu nếu không phải là trốn hắn, thì cũng là bị hắn khi dễ. Trong xe hiếm thấy an tĩnh, tâm tình cũng an tĩnh, Tử Hữu đang nhàm chán, liền lấy dùng ánh mắt chăm chú quan sát người nọ.
Đôi gò má tinh tế, đầu tóc cùng chủ nhân một bộ dạng không chỉnh tề, mày kiếm mắt sáng, rõ ràng rất là tuấn lãng, thế nhưng tính tình lại vô cùng hung hăng. Chân mày dày đậm, hoành mi thụ nhãn. Ngữ khí nếu không phải là lạnh nhạt thì cũng là không ý để đến ai, rất khó để nói chuyện cùng.
Anh mặc một thân áo đen, tay áo sắn lên để lộ làn da mạch sắc khỏe mạnh. Tử Hữu biết, cánh tay ấy có cơ bắp hữu lực, ngực cũng săn chắc, thời điểm cậu chạm tới cảm thấy rất có phân lượng, khiến cho người ta có cảm giác không thể tránh thoát. Cậu cũng biết đối phương mỗi một động tác đều tiêu sái lưu loát, lúc khoang ngực để lộ, nhìn vào không muốn dời mắt. Cũng khó trách anh được gọi là tiểu Hắc báo, còn không phải là một tiểu Hắc báo xinh đẹp hay sao, chỉ có điều nguyên hình hơi nhỏ một chút thôi.
Nghĩ đến đây, Tử Hữu nhịn không được cong cong khóe miệng, trong đầu không ngừng đem hình ảnh của K cùng tiểu hắc báo đặt chung một chỗ, kia một lớn một nhỏ thật khiến cho người ta cảm thấy thú vị.
“Cười cái gì đó?”
Thanh âm của K đột nhiên vang lên, Tử Hữu sửng sốt, chỉ thấy đối phương đã mở mắt, con ngươi màu xám tro đang bình tĩnh nhìn mình.
“Ách…” Tử Hữu vội vàng thu hồi tầm mắt, lúng túng đáp, “Không có gì.”
“….”
Ánh mắt K dừng ở đôi gò má đỏ ủng của Tử Hữu một hồi, lại lần nữa ngửa đầu, nhắm mắt lại.
Chỉ chốc sau, xe dừng ở trước một tòa cao ốc. Thường Lập tháo dây an toàn ra, bảo:
“Hai vị, chúng ta đến rồi!”