Miêu Chủ Tử

Chương 53: Lục Thu bùng nổ



Edit: Tiệm Bánh Sò

Langdon cứ như vậy trơ mắt nhìn Neville cả đoạn đường được Lục Thu lầm rầm quan tâm hỏi han dắt về tòa thành đá. Gã cảm thấy mình cứ như bị nhét đầy mồm thức ăn cho mèo, gần như sắp bị nghẹn chết rồi, giờ gã chỉ là đồ dư thừa thôi.

"Ta... này, mấy người liếc ta một cái thôi cũng được mà? Ta còn ở đây đó!" Gã vừa đi theo sau vừa la theo, nhưng hai kẻ đằng trước gã không hề quay lại liếc gã lấy một cái.

Ngược lại chỉ có Ruth đáp lại gã một câu: "Langdon đại nhân, ngài còn có chuyện gì không? Vết thương trên người ngài không sao chứ, có cần chuẩn bị thêm thuốc cho ngài không?"

"Không cần, đã khỏi rồi."

"Ở, vậy thuốc mọc lông thì sao? Trong nhà đã chuẩn bị rồi."

Langdon ngoài cười nhưng trong không cười: "Cảm ơn mấy người, tri kỷ thiệt đó, xem ra là đã sớm chuẩn bị rồi nhỉ."

Ruth mỉm cười đáp lại: "Đừng khách khí, quen thôi mà, thuốc lần trước ngài dùng còn chưa hết nữa mà."

Langdon cười gằn, có cần phải nói cả câu này khi đang Live không?! Dù hình tượng của gã đã hoàn toàn sụp đổ rồi, nhưng tốt xấu gì cũng để lại cho gã ít sĩ diện chớ, làm thú sao mà tuyệt tình thế chứ!

"Không cần, tự ta có mang!" Gã căn răng nghiến lợi nói.

Ruth giật mình gật đầu: "Hóa ra ngài cũng đã chuẩn bị rồi, vậy là tốt rồi, không cần tôi phải lo nữa, dù sao thì lượng thuốc trong nhà cũng không đủ."

Langdon: "..." Hình như gã bị gài rồi!

"Không, không phải vậy, ta chỉ mang theo đồ dùng chăm sóc lông thôi mà, thời tiết ngày càng nóng nên lông cũng rụng càng nhiều, đâu có ý gì đâu!"

"Tôi hiểu, ngài không cần giải thích." Ruth mỉm cười.

Langdon không nói gì được nữa, cuối cùng gì có thể hừ một tiếng ngậm miệng. Tên quản gia này đúng là hệt như chủ mà, không nói lời nào thì thôi, hễ mở miệng là khiến người ta phát điên lên.

_______________________

Hôm nay trên mạng vô cùng náo nhiệt.

Livestream Langdon bị đánh khiến toàn chúng thú sụp đổ hình tượng xôn xao khắp nơi, một lượng lớn fans hâm mộ của gã đều nhao nhao muốn rời fans. Công ty quản lý của gã ta cúng đang sứt đầu mẻ trán tìm cách xử lý, không ai có thể liên lạc được với Langdon cũng như đè ép ngôn luận xuống cả, động vật đu theo quá nhiều, độ hot mãi vẫn không suy giảm. Nhưng sau khi Langdon xin lỗi thì đám fans hâm mộ không thể nào tiếp thu được sự lừa dối đang phẫn nộ lại bắt đầu đau lòng cho gã. Dù sao đó cũng là thần tượng của mình theo dõi yêu thích suốt mười năm trời, thần tượng áp lực mệt mỏi duy trì hình tượng như vậy, có fans hâm mộ chân ái nào không đau lòng chứ. Thế là bầu không khí mù mịt trên mạng lại dần ổn hơn.

"DonDon đừng buồn, dù anh có như thế nào thì em cũng sẽ trung thành yêu thích anh!"

"Cứ là bản thân đi, đừng xin lỗi chúng ta, anh đã làm tốt lắm rồi!"

"Oaoaoa, đừng khóc, biết là áp lực của anh rất lớn mà, sau này anh muốn làm gì thì cứ làm cái đó, đừng đè nén bản thân, chúng ta càng muốn nhìn thấy anh là chính mình hơn."

"Bảo vệ Langdon!"

Tầng tầng lớp lớp lời an ủi động viên được đăng lên, chủ đề nóng sốt lại thay đổi khiến người đứng ngoài xem cũng mơ hồ theo.

Nhưng khung cảnh cảm động này chỉ kéo dài được một lúc, có sự xuất hiện của Lục Thu, bầu không khí nặng nề lập tức vui vẻ hơn hẳn. Lần đầu tiên, người luôn tỏa sáng thu hút toàn bộ ánh nhìn của chúng thú như Langdon lại bị lơ đẹp, còn bị nhét một bụng thức ăn cho mèo nữa. Nhìn thấy ánh mắt mờ mịt bất đắc dĩ của gã, trên Livestream vừa bình luận đau lòng vừa cười haha, rất nhiều lời khen Lục Thu tuyệt lắm, đau lòng cho tên chó độc thân Langdon.

Livestream lại sôi nổi hẳn lên. Người đã từng là thần tượng một khi hạ phàm, không còn là vị thần cao cao tại thượng không thể chạm đến mà đột nhiên gần gũi hơn, thân thiết hơn, còn khiến không ít người qua đường và antifans chuyển thành fans. Đây cũng là chuyện tốt ngoài ý muốn. Vẫn còn có nhiều kẻ mắng Neville là con mèo tâm cơ, nhưng càng nhiều người xem bị nhét một họng thức ăn cho mèo mà vẫn cam tâm, thậm chí còn muốn xem cảnh yêu đương này thêm nữa kìa.

_______________________

Dắt Neville về lại sân vườn, Lục Thu lập tức gọi bác sĩ người máy ra xem. Nhưng người máy còn chưa xuống thì Neville đã vòng qua người cô, lắc lắc lông trên người, khôi phục tinh thần nói: "Vừa nãy có thể là do không cẩn thận bị đập vào đầu, nghỉ ngơi một lát là được. Không sao, đừng lo lắng cho ta."

Dù rất có tinh thần đấy, nhưng vẫn không được như ngày thường. Lục Thu điều khiển ghế nâng bay cao hơn chút, tay mò mò trán hắn nhẹ nhàng vuốt ve.

"Có thật không sao không?"

"Thật." Neville thân mật trán kề trán với Lục Thu, hơi do dự nhỏ giọng hỏi: "Em ghét ta đánh nhau à?" Giọng điệu vừa thấp thỏm vừa bất an, còn có cả chút xíu chờ mong.

Lục Thu không nghĩ tới hắn sẽ hỏi vấn đề này, mèo đánh nhau không phải là chuyện rất bình thường sao. Thật ra Neville được coi như là một trong số những con mèo cực ít bạo lực luôn ấy, lúc nào cũng ở nhà cùng cô, ban đêm cũng không ra ngoài, có đôi lúc cô còn lo không biết có phải Neville bị bệnh không nữa.

Thấy cô không nói gì cả, Neville ảm đạm rũ mắt. Quả nhiên, cô ấy không thích rồi...

"Không ghét, anh đánh nhau, tôi còn rất vui." Lục Thu cười nói.

Neville kinh ngạc, đôi mắt căng tròn: "Vì sao?"

"Lúc nào anh cũng ở nhà chơi với tôi không chịu ra ngoài, tôi cứ lo có phải anh bị bệnh hay không nữa, giờ thấy anh hoạt bát như vậy tôi an tâm rồi. Lúc anh đánh nhau rất đẹp trai, tôi cũng rất thích, kỳ thật anh không cần bận tâm đến tôi đâu."

Lục Thu chậm chạp giải thích, câu chữ còn hơi vấp, nhưng truyền đến tai Neville tựa như nghe được tiếng trời. Nhưng hắn vẫn giữ được bình tĩnh, tiếp tục cẩn thận hỏi: "Em không cảm thấy ta quá bạo lực sao? Không sợ sao?"

"Tại sao phải sợ? Anh bạo lực chỗ nào chứ?" Vấn đề này hôm qua hắn đã hỏi một lần, giờ lại hỏi lần nữa.

Trong lòng Lục Thu chua xót vô cùng. Rõ ràng là một con mèo vô cùng mạnh mẽ và giỏi giang, vậy mà lại lo lắng những điều này. Chắc chắc là do Langdon đã lắm mồm nói gì rồi, trước khi gã xuất hiện thì Neville đâu có bất an như thế đâu. Cô ôm lấy Neville, nhẹ nhàng dùng ngón tay luồn qua lớp lông vuốt ve, kiên nhẫn giải thích: "Đừng sợ, không có gì phải sợ cả, anh rất tuyệt, trên thế giới này không có chú mèo nào tốt hơn anh cả. Tôi rất thích anh, vô cùng vô cùng vô cùng thích!"

Nội tâm Neville lúc này tựa như sa mạc khô cằn đã lâu đột nhiên được tưới một dòng nước mát, từng hạt chồi mầm nháy mắt mọc rễ nảy mầm sinh sưởng thành đại thụ che trời, hoa tươi nở rộ. Hắn không biết phải hình dung cảm giác lúc này của mình thế nào, nhưng hắn nghe thấy nhịp tim của mình nhanh hơn bao giờ hết, cũng có một loại cảm xúc nào đó đang dâng trào. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của mình, nguồn sống rất căng tràn và đầy hạnh phúc. Bé sủng vật còn nói bên tai hắn: "Mặc kệ anh thế nào tôi cũng thích, ngoại trừ anh thì không thích ai cả. Giờ đã an tâm chưa?"

Hình như Neville cảm giác đầu mình gật mạnh một cái.

"Được rồi, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa nhé."

Lục Thu trấn an Neville xong, chuyển sự chú ý sáng Langdon đang đứng nhìn không xa. Gần trưa rồi, Ruth đã đi chuẩn bị thức ăn, Langdon không lên lầu được, lại lười xem hai bọn họ khoe ân ái, gã chẳng biết làm gì cả. Gã còn đang nghĩ giờ mình có nên về kho đây, đứng đây dư thừa quá mà. Đang tự hỏi đã thấy con khỉ nhỏ vừa dịu dàng dỗ dành Neville kia đột nhiên trừng mắt tức giận nhìn gã. Langdon nhớ đến dáng vẻ cô gái nhỏ hung dữ đánh đập mình lúc này, con mắt vừa khỏi hình như lại đau rồi.

Lục Thu không xông lên nữa, chỉ đứng từ trên nhìn xuống gã, ánh mắt quái dị. Cả người Langdon phát run, đột nhiên hoa cúc xiết chặt. Ánh mắt này, sao mà giống lúc Neville định đánh gã vậy?! Chắc là không đâu, hôm nay Neville còn tốt chán với gã, còn không có ý nhét gã vào thùng thuốc rụng lông nữa mà. Chắc chắn sẽ không, Neville lừa đảo gã một trận như vậy, còn đánh gã thê thảm, bọn hắn đã hòa nhau rồi.

Nghĩ đến đây, Langdon nhe răng cười với Lục Thu, không nói gì với cô cả. Lục Thu đánh giá gã một hồi, cũng cười cười lại. Neville bất mãn giơ vuốt lên muốn che mắt cô lại. Lục Thu hôn một cái lên móng vuốt bự của hắn, ghé bên tai hắn nói một câu. Hai mắt Neville trợn tròn kinh dị nhìn cô, vừa hãi hùng nhìn Langdon. Không hiểu sao Langdon luôn cảm thấy ánh mắt Neville nhìn mình hình như có chút đồng tình.

Mờ mịt đứng ngây ra một hồi, Langdon bất an lại gần, Lục Thu cười cười với gã, còn chủ động chào hỏi nữa: "Anh đi đường vất vả rồi, vào nhà uống nước đi, phải một lát nữa mới đến giờ cơm, anh ăn trước ít thức ăn khô nhé."

Đồ khô ở chỗ Neville mùi vị ngon hơn hàng sản xuất đại trà trong xưởng nhiều, Langdon rất thích ăn, nhưng Neville quá hẹp hòi chẳng bao giờ chia cho gã, không giờ giờ còn có thể được mời. Langdon vui vẻ theo cô vào nhà, bốn người máy bảo vệ ở lại bên ngoài. Neville chần chờ một lát, cũng chầm chậm đi vào theo, quả cầu Livestream bay theo hắn vào phòng.

Mặc dù giờ là giữa trưa nhưng ánh sáng trong sảnh không tốt lắm, phòng khách tối đen như mực. Langdon phải đợi một lát mới có thể thích ứng với bóng tối, sau đó gã nhìn thấy Lục Thu đứng trên ghế nâng khoanh tay nhìn gã, ngoại trừ cái thùng lớn phía sau cô thì căn bản nào có cái gì đồ khô chứ. Langdon vừa thấy cái thùng này liền bứt rứt. Quen quá, nhìn quen quá luôn, không có bất cứ động vật nào hiểu cái thùng này dùng để làm gì hơn gã. Gã quay người muốn chạy, nhưng không hiểu sao trên ămtj đất đột nhiên xuất hiện một sợi dây thừng, gã không chú ý bị trượt chân ngã soài. Bên vách tường có hai người máy cao lớn lao ra, xách buộc gã như heo ném vào thùng.

Ùm một tiếng, tiếng kêu thảm thiết của Langdon cũng vang lên. Gã liều mạng giãy dụa trong thùng nước, kỳ thật nước cũng không sâu, gã vừa được thảy vào thùng thì nước đã văng tung tóe rồi ụp lại hết lên người gã.

"Aaa!!! Hai cái tên này âm hiểm quá đi! Cái tên khốn Neville, tên khốn này! Đồ tiểu nhân âm hiểm hèn hạ vô sỉ, phì phì phì! Oaoaoa, ta giết mấy người!"

Lục Thu đứng trên ghế nâng nhìn xuống Langdon đang giãy dụa. "Anh thật sự xem anh ấy là bạn sao, lừa gạt một lần còn chưa đủ, còn tùy tiện dùng ngôn từ làm tổn thương anh ấy nữa! Lần sau nếu anh còn dám sủa bậy với Neville nữa thì tôi sẽ nhổ từng sợi lông trên người anh luôn!"

Langdon ngây ngẩn. Kỳ thật gã cũng hơi chột dạ, có đôi khi vì để thu hút sự chú ý của Neville mà đúng là lời lẽ của gã hơi quá đáng. Nhưng miệng nào có nghe đại não chỉ huy, khi đối mặt với Neville tinh thần gã lúc nào cũng thả lỏng, bì gã biết, dù có nói gì thì cũng sẽ chẳng mang đến hậu quả nghiêm trọng. Neville sẽ không giết gã, cũng không có thủ đoạn trả thù gì khác. Nhưng quả thật là gã đã hết lần này đến lần khác làm tổn thương Neville, đột nhiên bị Lục Thu chọc trúng, nhất thời Langdon chẳng biết nói gì mới phải. Có lẽ gã thật quá ích kỷ rồi.

Neville vừa đi vào, nghe được câu này của Lục Thu cũng đứng sựng lại. Hành vi của Lục Thu đúng là ngoài dự liệu của hắn. Trong lòng hắn, bé sủng vật lúc nào cũng yếu đuối, thông minh và yên tĩnh, dù là lúc khóc thì tiếng khóc cũng rất nhỏ, không la cũng không quấy, khí lực rất nhỏ. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy mặt uy vũ lúc nãy của cô cả. Chớp chớp mắt, Neville bật cười. Bởi vì tất cả những gì Lục Thu làm đều là vì hắn.

Khán giả đang xem Livestream cũng sợ ngây người. Vậy mà... là thuốc rụng lông! Ra tay độc quá đi! Với Langdon mà cũng có thể ra tay độc như vậy được, thật là đáng sợ, thật sự đáng sợ quá đi! Toàn bộ những động vật có lông nhìn thùng nước kia mà run lẩy bẩy, hình tượng Lục Thu yếu ớt nhỏ nhắn đáng yêu trong lòng bọn họ trong nháy mắt đã biến thành đại ma vương rồi. Tất cả những fans hâm mộ của Lục Thu đều đang hô to ngầu quá đi!

Fans hâm mộ của Langdon một lần nữa xù lông. Sao có thể làm ra chuyện đáng sợ như vậy với thần tượng của bọn họ chứ! Hai con thú này đang làm cái gì vậy, sao lại bắt nạt thần tượng của bọn họ như vậy. Nhưng hôm nay đã có quá nhiều chuyện phá vỡ tam quan của họ, hình tượng của Langdon triệt để sụp đổ, một vài fans hâm mộ lúc này còn chưa lấy lại được tinh thần, làm sao còn có tâm trạng xem Livestream chứ.

Top tìm kiếm trên Lãnh địa lúc này đều bị Langdon, Neville và Lục Thu chiếm hết, không chen nổi một vị trí cho sự kiện và minh tinh khác. Đến giờ số lượt theo dõi kênh của Neville đã hơn hai tỷ, số lượt xem online cũng hơn mười tỷ, còn náo nhiệt hơn cả Live của Langdon nữa.

Langdon bi phẫn leo ra khỏi thùng, liều mạng vung nước thuốc trên người, theo động tác vung vẩy của gã, từng chùm lông cũng lẳng lặng rớt xuống. Langdon quay đầu nhìn mấy chỗ trọc trên đầu mình, móng vuốt run rẩy chỉ Neville đứng ngoài cổng.

"Mi... mi... cô ấy..." Nửa ngày cũng không nói ra được một câu đầy đủ.

Neville ưu nhã đi vào, lơ lửng trên không trung, hắn kéo Lục Thu vào lòng rồi nói một câu: "Làm tốt lắm."

Lục Thu mím môi cười với hắn một cái, kỳ thật trị Langdon xong cô hơi sợ một tí, sợ gây phiền toái cho Neville. Nhưng vừa nãy thực sự là cô quá tức giận! Nhìn Neville rụt rè cẩn thận hỏi cô những câu lúc nãy, trong lòng cô cứ như có miếng sắt gì đó chắn lại, vừa nặng nề vừa khó chịu, đầu mũi chua xót thiếu chút nữa bật khóc. Căn bản Neville không cần phải tự ti để ý những chuyện thế này. Lúc nãy khi Neville và Langdon đánh nhau, cô và Ruth đến muộn như vậy cũng là vì Ruth muốn chuẩn bị thùng thuốc rụng lông này. Nhưng sau khi đánh một trận xong, Neville không cần dùng nữa, ngược lại là Lục Thu phẫn nộ dụ ném Langdon vào.

Nghe Neville khen Lục Thu làm rất tốt, Langdon vừa đi vừa rụng lông căm tức nhìn Neville, thơt hổn hổn không nói nên lời. Bốn người máy bảo vệ lôi ra một bộ quần áo lớn như tấm thảm có trang bị mũ quấn trên người gã, che phủ gã cực kỳ kín. Ầy, bộ đồ này còn rất đáng yêu đó, hoa văn trên đó toàn là dấu móng của gã hết!

Dù chuyện này là Lục Thu làm, nhưng thuốc đều do mình và Ruth chuẩn bị, Neville cũng cảm thấy hơi áy náy, mang theo Lục Thu lại xin lỗi: "Xin lỗi, chuyện này là ta không đúng. Mi đi tắm rửa trước đi, phòng tắm và thuốc kích thích mọc lông đã chuẩn bị xong rồi."

Langdon kinh hãi nhìn hắn: "Mi đang xin lỗi ta sao?"

Neville gật đầu: "Đúng, xin lỗi."

Langdon quăng đuôi, tai dựng lên hỏi lại một lần nữa: "Vừa nãy ta không nghe rõ, mi lặp lại xem."

Neville: "..."

Hắn bật dậy quát bên tai Langdon: "Ta nói! Xin lỗi! Xin lỗi! Nghe chưa hả!"

Langdon nhấc chân lắc lắc quang não của mình: "Ta ghi âm lại hết rồi đó, mỗi ngày phải bật nghe mười lần mới được!"

Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy Neville xin lỗi người khác. Mặc kệ mọi thứ, giờ khắc này gã chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần vô cùng thư sướng. Biểu cảm này khiến người xem và fans hâm mộ muốn xấu hổ muốn che mặt. Hóa ra tính cách thật của Langdon là vậy sao, dù có lộ bản tính thì cũng quá bộc trực rồi, trần trụi hoàn toàn luôn, gần như cởi hết quần lót ra nhảy múa luôn rồi. Nhưng ngược lại rất chân thực, còn khôi hài nữa.

Neville liếc gã một cái, cõng Lục Thu ra ngoài: "Ngây thơ."

Đắc chí xong, Langdon thu lại nụ cười: "Neville, xin lỗi, tôi muốn giải thích với cậu, Thu Thu mắng rất đúng, là do ta hết lần này đến lần khác làm cậu tổn thương. Thật xin lỗi."

Neville ngẩn người, quay ra ngoài: "Nghe rồi. Ta tiếp nhận, nhanh đi tắm rửa đi rồi ăn trưa."

Langdon lại nói tiếp với Lục Thu: "Cũng cảm ơn cô nữa, cảm ơn cô đã mắng cho tôi tỉnh ra. Neville có cô thật là tốt quá."

Lục Thu vuốt tóc: "Không cần, lúc nãy tôi cũng quá xúc động, anh không giận là được rồi."

Cứ như biến thành đại hội xin lỗi vậy, nhưng bầu không khí hòa hợp hơn trước nhiều.

Langdon giơ vuốt cười cười: "Tôi là thần tượng có đến chục tỷ fans hâm mộ đó, thần tượng sẽ không giận đâu!"

Nói rồi quen cửa quen nẻo để người máy đi chuẩn bị thuốc, mang theo trang bị đi ra bờ sông tắm. Gã rất quen thuộc nơi này, đồ đạc chuẩn bị cũng đầy đủ, trừ bồn tắm lớn lắp ráp thì còn có cả thuốc chăm sóc lông, thuốc làm mượt... Dùng thuốc rụng lông không tốt, nhưng nếu chăm sóc tốt thì lông mọc ra lần sau sẽ càng dày mượt hơn nhiều. Neville cho quả cầu Livestream đi theo Langdon, người xem chắc sẽ thích xem thần tượng tắm rửa.

Đợi Langdon đi rồi, Lục Thu lại nói xin lỗi với Neville: "Xin lỗi, lúc nãy cũng do tôi quá nóng nảy."

Neville lắc đầu, dù mới xin lỗi Langdon xong nhưng nụ cười trên mặt hắn vẫn không dứt, tâm trạng vô cùng tốt. Cảm giác vui sưởng này, tất cả đều là Lục Thu mang cho hắn.

"Không sao đâu. Ta rất vui." Hắn không hề che giấu biểu đạt tâm tình của mình.

Lục Thu sờ sờ một bên ria bị thiếu của hắn, trong lòng vẫn chua xót như cũ, nhưng đã không còn xoắn xuýt chuyện đó nữa.

"Tôi cũng rất vui." Cô đổi đề tài: "Ria mép của anh rụng rồi, tôi cắt lông cho anh nhé, xem như đổi tạo hình mới luôn."

"Được."

_______________________

Đợi đến khi Langdon tắm rửa chăm sóc lông xong quay về, đã hơn một giờ rồi. Gã tahy quần áo mới, bộ quần áo này bao trùm cơ thể gã còn kỹ hơn, chỉ lộ ra gương mặt và bốn chân, ngay cả phần đuôi cũng được che kín. Toàn thân trên dưới gã giờ sạch bóng không một cọng lông, dù không có lông nhưng phối với bộ quần áo này và gương mặt thì cũng không xấu tí nào, còn là một chú chó không lông đẹp trai.

Ruth bày một cái bàn dài trong sân, trên bàn có nguyên một tảng thịt bò tươi thượng đẳng, thịt sấy, thịt muối, xương lớn, bên cạnh còn điểm xuyến một ít rua dưa hoa quả, sắc hương vị đều đủ cả, vừa xa hoa vừa ngon lành. Biết Lục Thu thích ăn cơm, Ruth cũng đặc biệt chuẩn bị cho cô một phần cơm và nửa trái bắp.

Dù đã xé bỏ lớp vỏ bọc bên ngoài, nhưng những thói quen khắc trong xương từ nhỏ vẫn còn, giáo dục từ nhỏ đến lớn khiến tướng ăn của Langdon tương đối ưu nhã, dù có gặm xương thì động tác cũng không hề thô lỗ, ngược lại còn rất ý vị.

"Thịt sấy ngon quá đi, ta muốn mang về một ít." Gã vừa ăn vừa nói.

Neville lạng một miếng thịt bò thật mỏng bỏ vào chén Lục Thu, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Tùy cậu, tìm Ruth là được, ở đây còn có một con trâu còn tươi, để sấy cho cậu mang về."

"Được, cảm ơn nhé, tôi cũng mang quà cho cậu nữa, bị cậu chọc giận thiếu chút nữa quên lấy ra rồi. Đúng rồi, lực công kích của Thu yếu quá đi, có muốn cải tiến răng và móng vuốt cho cô ấy không? Tôi có thể giới thiệu một chỗ, kỹ thuật tốt mà giá cả còn phải chăng nữa."

Neville tưởng tượng thử dáng vẻ Lục Thu có răng nanh và vuốt nhọn, nhịp tim hơi hẫng. Hình như, đáng, đáng yêu quá!

Ngược lại Lục Thu vô cùng kinh ngạc, cái này cũng có thể mài nhọn hả? Răng thì thôi đi, còn chưa căn chết con mồi thì chỉ sợ đã làm loét khoang miệng mình trước rồi. Còn móng, ngón tay con người rất linh hoạt, móng tay dài đôi khi lại rất vướng víu. Thế là cô lắc đầu từ chối lời đề nghị này.

"Cảm ơn, tôi không cần, Neville có thể bảo vệ tôi." Nói rồi, cô cười ngọt ngào với Langdon: "Huống chi, dù không có móng nhọn và răng nanh thì không phải tôi cũng có thể đánh gục anh sao?"

Langdon: "..."

Langdon: "???" Cơm này không ăn nổi rồi!

"Lúc nãy là do ngoài ý muốn thôi! Cô chơi ám chiêu, thử một lần nữa không dùng người máy hỗ trợ xem!" Langdon bất mãn hừ hừ.

Lục Thu gặm một miếng bắp, ăn một miếng thịt, ăn đến quên cả trời đất, một lát sau mới đáp lại gã: "Có công cụ hỗ trợ sai tôi lại phải tự lên chứ?" Nói rồi lại nhìn gã như thể nhìn một tên thiểu năng.

Langdon câm nín, gã một lần nữa mê mang. Trước giờ về khoản mồm miệng cãi đạo lí thì gần như không có động vật nào qua nổi gã, nhưng hôm nay gã đã thua rồi, còn thua dưới một con thú nhỏ nom yếu ớt, chỉ một vuốt là có thể đánh bay nữa.

Hạ Langdon xong, Lục Thu lại vuốt vuốt chân Neville, khi hắn cúi đầu đút thịt cho mình thì gãi gãi lỗ tai của hắn, nói: "Đừng sợ, có tôi ở đây, sau này nếu hắn lại nói anh thì tôi sẽ hạ hắn."

Rõ ràng trông rất nhỏ yếu, lại còn muốn bảo vệ hắn. Neville nhẹ nhàng gật đầu: "Được rồi, toàn bộ nhờ vào em hết."

Lục Thu tự tin cười một tiếng: "Yên tâm đi."

Đánh thì cô đánh không lại rồi, nhưng mắng người thì cô tuyệt đối không rơi vào thế hạ phong đâu. Chỉ là đáng tiếc, vốn từ của cô còn chưa phong phú, lúc mắng mồm miệng không lưu loát, cứ cảm thấy yếu thế hẳn đi. Phải luyện nói nhiều hơn nữa mới được.

Một tên thì dùng vũ lực áp chế mình, một tên thì dùng lời lẽ đè ép mình. Langdon không còn biết nói gì cả, phát tiết hết thảy phiền muộn lên đồ ăn, liều mạng điên cuồng ăn. Gã cũng cắt đứt ý nghĩ đến đây ăn ké thường xuyên luôn. Đối diện hai con thú này, gã ăn cũng không ngon. Gã không muốn thừa nhận mình rất ghen tị Neville, lúc nào hắn cũng gặp được động vật đối xử chân tình với hắn, dù là Ruth hay là Lục Thu.

Ăn xong, Langdon lôi kéo Neville và Lục Thu nói chuyện trên Live. Gần như đều là fans hâm mộ của Neville đặt câu hỏi và đề nghị, hy vọng hắn và Lục Thu có thể mở tài khoản Lãnh địa, có thể mở Live nhiều hơn, hoặc là thường xuyên đăng tải hình ảnh video của Lục Thu cũng được. Neville đồng ý trực tiếp tạo tài khoản, trong quang não của hắn có rất nhiều ảnh và video của Lục Thu, hắn tải lên đấy một ít. Lục Thu tò mò nhìn giao diện Lãnh địa, nghiên cứu một hồi, giao diện này rất giống Weibo. Neville không mở tài khoản riêng cho cô, động vật trên mạng đa dạng đủ loại, cũng có không ít con tính tình âm u, nếu Lục Thu muốn xem thì hắn có thể lọc qua rồi cho cô xem sau. Lục Thu không có ý kiến gì, mặc dù hiếu kỳ nhưng quyết định của Neville cô sẽ không phản bác.

Phần bình luận trong Livestream bị hạn chế dữ dội nên không có bao nhiêu lời lẽ cả, hậu quả kinh thiên động địa của Livestream hôm nay tạm thời vẫn chưa lan tới. Langdon vẫn không dám mở quang não của mình lên, chỉ sợ nhìn thấy nhiều lời mắng chửi gã. Đến giờ gã mới thả lỏng một chút. Đóng Livestream lại, gã mang quà chồng chất trong sân, tâm tình phức tạp tạm biệt Neville.

"Sau này chúng ta xem như là bạn thật rồi nhỉ?" Trước khi đi, gã hỏi.

Neville gật đầu: "Phải."

"Được." Rốt cuộc Langdon cũng yên tâm cười vui vẻ. Sau đó gã trừng mắt nhìn Lục Thu từ đầu đến giờ không chào đón mình: "Tôi có quà đặc biệt cho cô, nhất định cô sẽ rát thích, sau khi xem xong thì phải có thái độ tốt hơn đó, nếu vậy thì tôi sẽ cân nhắc cho cô thêm một ít."

Lục Thu không hiểu gì hết, thứ gì mà khiến mà khiến gã tự tin vậy chứ?

Langdon cười xấu xa, trước khi leo lên phi thuyền, gã lại nói một câu cuối cùng: "Hình thể hai người chênh lệch lớn như thế, kiếm chế chút nhé, đừng có để bị thương đó. Cũng phải cẩn thận bảo vệ bé Thu một tí, nếu cần thuốc ấy thì có thể tìm tôi, tôi để giá hữu nghị giảm hai mươi phần trăm cho, bảo đảm hạnh phúc thăng thiên!" Nói rồi không đợi Neville đuổi đánh liền chạy bay vào phi thuyền phóng đi.

Neville híp mắt nhìn trời, sau đó yên lặng nhấc móng che kín lỗ tai Lục Thu.

LụcThu: "...???" Là ý cô đang nghĩ hả?!!!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv