Miêu Ái Xuyên Không

Chương 45: Cơ hội trở về



Hứa Thanh uể oải thức dậy, mọi việc cho tới giờ khiến cô có cảm giác thực tại. Làm sao một người bình thường có thể tiếp tục tục sống không khi mà chỉ như 2s là xuyên qua thời gian.

Được rồi nàng đã làm gì nào, chưa từng xúc phạm đến ai hay có thù oán sâu đậm với ai, tất cả những gì nàng muốn chỉ là một cuộc sống bình thường, kết hôn sau 30 tuổi và mỉm cười hạnh phúc đến cuối đời. Nàng vì cứu một con mèo mà ngã từ tầng mười xuống, ok, coi như nàng xui xẻo. Xuyên không, xem như một vớt vát nhưng tại sao nàng lại phải chịu đựng tên vương gia biến thái này. May mắn sao nàng đã cố sống đến ngày trở về.

Khi mà nàng bắt đầu hạnh phúc khi quay về với cuộc sống thì bùm, một cái vấp ngã bình thường khiến nàng xuyên không, vô lý hơn vừa xuyên không đã ngã từ trên vực xuống. Thật tình cờ và thật bất ngờ khi lại được một tên vương gia lãnh khốc đỡ được, rồi một cái tát, rồi 5 phút sau hắn ngủ chung giường như thể là chuyện thường ngày…

Ôi không nàng điên mất rồi, tại sao anh nàng không bỏ vòa trong cái vali đó thuốc trợ tim hay thuốc hỗn hợp thần kinh cái khỉ gì đó. Đáng sợ hơn, người đàn ông này còn chung chắn gối với nàng như vợ chồng nữa, nhưng thực chất thì thân phận của nàng có khi còn chẳng bằng một nô tỳ. Hứa Thanh tự an ủi chính mình may mà hắn còn vẻ tuấn mỹ kéo lại chút đỉnh… Nàng thật sắp phát điên rồi mà.

" Ngươi đang nghĩ gì vậy?"

Hứa Thanh giật mình quay người lại

" Ngươi làm gì ở đây, ta nghĩ ngươi phải vào triều rồi mới đúng."

" Đất nước đang rất yên bình, ta có vào triều hay không cũng chẳng có hậu quả gì." Hắn quên chưa nói với nàng, Chiến Cơ đã cho phép hắn từ ngày đầu tiên Hứa Thanh mất tích không phải vào triều, chính hoàng thượng chẳng phải cũng mong tìm lại nàng sao, Hàn Tuấn Phong nở nụ cười cay đắng.

Hứa Thanh nhỏn người dậy nhưng liền bị hắn kéo xuống

" Ngươi còn chưa giải thích việc làm sao ngươi còn sống khi nhảy xuống hẻm vực đó. Ngươi làm sao sống sót, ngươi đã ở đâu suốt thời gian qua, ngươi làm cách nào lại rơi ngay giữa lưng chừng vực đấy.."

" Wow…Chậm lại đi. Thứ nhất ta không nhảy xuống vực, là do bị trượt chân. Thứ hai, ngươi không thể chỉ phớt lờ chuyện này đi được à?"

" Không"

" Haizz" Hứa Thanh thở dài nàng biết giải thích thế nào cho hắn bây giờ

" Ta được thần tiên cứu sống đó."

" Vũ Hứa Thanh đừng nói chuyện thánh thần ở đây."

" Được, vậy ta hỏi ngươi trước, ta phải nói thế nào để ngươi thấy hợp lý, phải nói thể nào để ngươi tin. Trả lời đi, ngươi trả lời câu hỏi của ta, ta liền trả lời câu hỏi của ngươi."

" Vũ Hứa Thanh!…"

" Cộc! Cộc!". Tiếng cửa bật mở, cả Hứa Thanh lẫn Hàn Tuấn Phong đều hướng ánh nhìn về phía cửa. Yến Tử cầm trên tay chậu nước bước vào

" Thanh tỷ, à không, vương phi, muội thấy hai người tỉnh rồi nên mang nước vào cho người rửa mặt. Vương phi, người đại nạn không chết nhất định có hậu phúc. Phong huynh, chúc mừng huynh tìm lại được vương phi."

Hứa Thanh nhìn Yến Tử mà lòng không khỏi xót xa, nàng thật không muốn chuyện này xảy ra, làm tan nát trái tim Yến Tử

" Yến Tử, muội đừng khách sáo vậy, việc bưng nước muội đừng làm làm gì, còn nữa, đừng gọi ta là vương phi, ta và hắn vốn không có quan hệ gì đâu."

Yến Tử khẽ nhún người, ánh mắt mang theo tia buồn rấu. Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com

" Vũ Hứa Thanh, ngươi nói cái gì mà không quan hệ?"

" Gì nào, ta và ngươi đâu có trải qua bất cứ lễ nghĩa hay hình thức kết hôn nào đâu? Ít ra cũng phải lạy được một lạy trên tổng số ba lạy. Đằng này nói thật nhá, ngươi còn chưa nắm được tay ta trong lễ đường chứ đừng nói…"

" Hừm, ngươi vừa nhắc ta chưa xử phạt tội của ngươi đấy nhỉ…"

Hứa Thanh nói không ra tiếng, đứng đó nhìn đất, tránh ánh nhìn của hắn

" Ta…ta… đâu …có…"

Có tiếng nhạc vang lên, ba người nghi ngại liếc nhìn xung quanh, riêng Hứa Thanh vì quá ngỡ ngàng, đến lúc có tiếng hát cất lên mới xác định rõ được nguồn gốc của âm thanh ấy

How can i decide whats right?

When your clouding up my mind,

I cant win your losing fight,

All the time.

Hứa Thanh vội vàng lôi từ trong túi ra chiếc Black Berry, màn hình hiển thị cuộc gọi từ số máy lạ… Hứa Thanh đơ người, làm cái quái mà ở đây lại có sóng điện thoại và đẻ đâu ra một cuộc gọi, Hứa Thanh chần chừ nhưng rồi cũng bấm máy

" Alo..?"

" Thiên địa ơi, Tiểu Thanh, là Tiểu Thanh có phải không?" Trong điện thoại thoáng nghe một giọng đàn ông, thanh âm dồn dập

" Cha..già..?"

" Ôi trời đúng là ta đây. Tiểu Thanh đừng nói nhiều nữa, con đang ở đâu? Máy dò tín hiệu đưa ta đến cổng ..cái..gì.. mà …vương… phủ…gì gì đấy, ta không biết chữ cổ nhiều lắm. Tiểu Thanh à, con đang ở đâu, con có an toàn không… Ôi chúa ơi, mọi việc… tút tút… Alo? Tiểu Thanh con có đó không? Alo? Tiểu Thanh"

Hứa Thanh quay mặt lại thì bắt gặp gương mặt khó hiểu của Hàn Tuấn Phong và Yến Tử. Nàng đưa tay lên xuống điều hòa nhịp thở, và 2s sau chạy vụt ra khỏi cửa

" Hứa Thanh" cả Hàn Tuấn Phong lẫn Yến Tử đồng thanh rồi chay theo nàng, lẽ nào nàng còn muốn trốn…

Hứa Thanh vừa bật tung cổng thì hai tên lính đứng gần đó vội giữ nàng lại

" Cha già!"

Cha già quay mặt lại

" Tiểu Thanh!"

Ông chạy đến gần nhưng bị hai tên lính ngoài cửa chặn lại nốt. " Tiểu Thanh, thả tar a hai thằng oát này. Tiểu Thanh!"

Hứa Thanh vội vàng quay lại nhìn Tuấn Phong, ánh mắt van lơn " Đó là cha ta, ta…"

Hàn Tuấn Phong thoáng do dự một giây rồi ra hiệu cho hai tên lính lùi lại. Triệu Thế Hiên vội chạy lấy ôm chầm lấy Hứa Thanh

" Ôi Tiểu Thanh của ta, tội nghiệp bé con. Ta đến đây rồi đừng sợ, đừng sợ, chúng ta cùng về nhà thôi…"

Hứa Thanh trong lòng cha già không hiểu sao nước mắt không cầm được khóc thét lên, là nàng vì điều gì mà khóc? Vì hạnh phúc thấy cha già, vì hạnh phúc khi biết mình có thể trở về, hay nàng đang ngồi tự giễu mình, bản thân nàng điên loạn rồi sao, nếu không thì những điều này từ đâu đến….


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv