Miệng Độc Thành Đôi

Chương 31



Edit: GàBeta: Vi ViTần Chân nhớ tới Trình Lục Dương vẫn còn ở trên xe, không biết đã say thành dạng gì rồi, chỉ sợ là đang rất khó chịu, cô bèn vẫy tay chào Trần Hàm và Chương Chung Lâm, ba bước làm thành hai bước vội chạy tới bên cạnh xe.

Cô gõ gõ cửa xe, thấy Bạch Lộ đang nhoài mình cố mở cửa kính xe bên chỗ ghế phụ ra, tầm mắt cũng theo đó mà rơi vào người đàn ông đang nhắm mắt dựa vào trên ghế bên này.

Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, đường nét đẹp đẽ mà kiên nghị, âu phục giày da, vẻ mặt kiêu căng…… Khoan đã, ai thế này?

Tần Chân sửng sốt, lại đưa mắt nhìn về hàng ghế sau, thấy trống không, vì thế kinh ngạc hỏi Bạch Lộ: “Người đâu?”

Bạch Lộ cũng giật mình, “Cái gì mà người đâu? Không phải ở chỗ này sao?” Cô chỉ vào người đàn ông ngồi ở bên cạnh.

“Anh ta là ai? Không phải mình bảo cậu đi đón Trình Lục Dương sao?” Sau khi sửng sốt, Tần Chân rốt cục ý thức được Bạch Lộ đã đón nhầm người, nghĩ đến Trình Lục Dương một thân một mình đứng đợi ở quảng trường Vạn Đạt suốt mấy tiếng đồng hồ, cô không khỏi cảm thấy sốt ruột.

Nhưng cô lại không thể trách Bạch Lộ, người ta đêm hôm như vậy lái xe đi đón người giúp cô đã đủ mệt lắm rồi, cô sao có thể oán trách người ta chứ?

“Mình đi qua đấy tìm anh ấy luôn đây!” Tần Chân xoay người đi về phía đoạn đường ngoài bệnh viện, bước chân rất vội vã, muốn nhanh chóng đón xe đến quảng trường Vạn Đạt.

Bạch Lộ vội lái xe đi theo, ấn còi xe, “Lên đi, để mình đưa cậu đi!”

Tần Chân đưa mắt nhìn người đàn ông đang ngồi ở trên ghế phụ, vừa rồi ngửi thấy có mùi rượu thoang thoảng, xem ra cũng là ma men, đành phải nói: “Cậu lo xử lý cái anh chàng mà cậu đón nhầm này đi, tự mình đi đón Trình Lục Dương là được rồi. Đã muộn thế này rồi, chúng ta lại đi xa vội về, sợ là xe cậu không còn đủ dầu.”

Nói xong, cô vẫy tay đón một chiếc taxi, “Khi nào về đến nhà nhớ gọi điện cho mình đấy!”

Bạch Lộ tuyệt vọng ngồi ở đó, nhìn tai họa từ trên trời rơi xuống ở bên cạnh, không ngờ tai họa này lại đột nhiêm mở mắt, nghiêng đầu sang ung dung nhìn chằm chằm cô, khẽ nhếch môi, không nhanh không chậm thốt ra một từ: “Hi?”

Bạch Lộ gian nan nặn ra một nụ cười, “Cái này, ngại quá, tôi đón nhầm người……”

Người đàn ông mỉm cười, “Trước đó tôi đã nói cái gì?”

“……” Cô quên mất tiêu rồi, bởi vì dù anh ta có nói cái gì, cô đều cho là anh ta đang nói nhảm ┭┮﹏┭┮, cô nghe vào tai này là ra tai kia luôn.

Thấy vẻ mặt đau khổ của Bạch Lộ, người đàn ông kia cúi đầu nhìn đồng hồ ở trên tay, ung dung nói: “Giằng co với cô lâu như vậy, cảm giác say bớt đi nhiều. Coi như là để đền bù tốn thất thời gian và tinh thần, phiền cô lái xe chở tôi đến chỗ nào đó ăn khuya, chuyện đêm nay tôi sẽ xem như không có.”

Tác phong và ngữ điệu của anh ta có vẻ không phải dân thường, trong lòng Bạch Lộ cũng thấy xấu hổ, dù sao là mình nhận nhầm người, không đợi người ta giải thích đã túm người ta lên xe, mà người ta có nói cái gì cũng không chịu tin … Cô dứt khoát gật đầu, “Được, đến đâu ăn đây?”

Người đàn ông kia mỉm cười, “Cô quyết định đi.”

Trong đôi mắt lưu chuyển chút ánh sáng nhẹ nhàng, đầy hàm ý.

Mà Bạch Lộ vừa lái xe, vừa nói thầm, “Rõ ràng là đã làm theo lời dặn của cậu ấy, túm lấy anh nào đẹp trai nhất đi tới……xxx!” xxx nhất định là một chữ nhạy cảm nào đó gây ảnh hưởng tới sự hài hòa.

Cô chỉ lo chuyên tâm lái xe, không phát hiện trên môi người đàn ông bên cạnh chậm rãi nở nụ cười.

Lúc Tần Chân chạy tới quảng trường Vạn Đạt, những người đến đây nhảy múa đã tan từ lâu, các cửa hàng và quán ăn đã sớm đóng cửa, bầu trời quảng trường to rộng như vậy mà hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn màn hình LED ở trên tầng ba là vẫn còn sáng lập lòe.

Thời tiết dường như trở nên oi hơn, đến lúc cô bước ra khỏi taxi, đã cảm thấy có mấy hạt mưa phất vào mặt, gió cũng thổi mạnh hơn, những người đi đường đều ra chiều vội vàng, gấp gáp.

Cô không khỏi đứng ở giữa quảng trường đưa mắt nhìn khắp các hướng, nương theo ánh đèn đường để tìm kiếm bóng dáng Trình Lục Dương. Cơn mưa này tới thật nhanh, từ vài hạt mưa lất phất đã thành những hạt mưa dày nặng hạt, nước mưa lộp độp táp vào người cô.

Cô bước không mục đích về phía trước, lo lắng nhìn khắp xung quanh, trong lúc quay đầu mới giật mình phát hiện ra bóng dáng của người đó.

Dưới ngọn đèn đường mờ nhạt, Trình Lục Dương ngồi nghiêm chỉnh sừng sững không động đậy ở trên ghế dài, để mặc cho những hạt mưa thấm ướt quần áo. Anh chỉ mặt một chiếc áo phông màu trắng, chiếc quần vải màu xám thoải mái, thoạt nhìn chỉ như một thiếu niên đang ở trong nhà.

Cả quảng trường chỉ có vài bóng người vội vã lướt nhanh qua, riêng anh lại thật buồn cười, cứ ngồi ngay ngắn ở đó, ngốc nghếch đến ngay cả trốn mưa cũng không biết.

Lòng cô thắt lại, bước chân theo đó cũng khững lại, sau một lát, rốt cục mới chạy về phía ngọn đèn đường kia.

Quần áo và tóc cô đều bị nước mưa làm ướt, nhưng người trước mặt còn nhếch nhác hơn cô, sợi tóc đen nhánh mềm mại ướt đẫm dán trên mặt, áo phông trắng đã ướt nhẹp, còn có giọt nước từ trên cằm men theo đường ngực chảy xuống dưới.

Thấy cô đến đây, Trình Lục Dương bỗng cười rộ lên giống như một đứa trẻ, ánh mắt lấp lánh nhìn cô, “Cô đến rồi sao?”

Hai gò má đỏ rực, trong lúc nói chuyện vẫn còn có vẻ ngà ngà say, có trời mới biết rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu rượu! Uống rượu chưa tính, lại còn ngồi ở đây dầm mưa?

Tần Chân tức giận mắng: “Anh có bệnh à? Trời mưa to thế mà không đi trú mưa lại còn ngồi ở đây làm cái gì?”

Trình Lục Dương bất an đứng lên, tay chân không biết nên để chỗ nào, ngập ngừng nói: “Tôi, tôi sợ cô tìm không thấy tôi…… Vậy cô sẽ, sẽ bị mắc mưa……”

Tần Chân ngây người, hoàn toàn không ngờ anh sẽ nói như vậy. Trước giờ cô chưa từng thấy con ma men nào mà còn tỉnh táo thế, trong tình trạng uống say đến không biết cái gì mà vẫn còn biết suy nghĩ cho người khác như vậy.

Trình Lục Dương vẫn đang mất tự nhiên nhìn cô, đôi con ngươi đen láy, nước mưa lóng lánh đọng lại trên mi, bởi vì mưa quá to mà nhỏ từng giọt xuống dưới, cả người giống như một đứa trẻ trơ trọi đơn độc.

Không hiểu sao Tần Chân thấy lòng mình chua xót, cô không tra hỏi nữa, mà kéo tay anh đi kiếm chỗ trú mưa. Nhận thấy Trình Lục Dương bước đi lảo đảo, cô dừng bước, đỡ bờ vai anh, “Có đi được không?”

Dường như nhớ tới lời nói hung hăng của cô lúc nói chuyện điện thoại, Trình Lục Dương nói thầm một câu: “Nếu tôi nói là không đi được, có phải cô sẽ xử lý tôi?”

Vẻ mặt cùng giọng nói dè dặt như vậy khiến cho người ta mềm lòng khó tả.

Không hiểu sao Tần Chân lại đột nhiên cảm thấy áy náy, chỉ có thể hung ác lấy tay không nặng không nhẹ đấm vào ngực anh, “Ai bảo anh hơn nửa đêm rồi còn uống say thành thế này! Ai bảo anh trời mưa mà không biết tìm chỗ nào mà tránh! Ai bảo anh lớn như vậy rồi mà còn làm người ta phải lo lắng! Anh cứ chờ đấy, xem tôi xử anh như thế nào!”

Nói thì hùng hổ như vậy, nhưng trên thực tế lại xuống tay rất nhẹ.

Trình Lục Dương được cô giúp đỡ chạy loạn không đầu không cuối, cuối cùng được cô kéo vào trốn ở một buồng điện thoại ven đường.

Trong không gian chật hẹp như vậy, hai người không tránh khỏi có sự tiếp xúc gần gũi. Tần Chân có thể ngửi được mùi rượu nồng đậm trên người anh, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt trong suốt đơn thuần từ trong đôi mắt đen láy như bảo thạch của đối phương.

Trình Lục Dương có chút bất an cúi đầu nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Tôi cứ nghĩ, cứ nghĩ cô sẽ không đến đây…… Tôi đã chờ rất lâu, vừa lạnh vừa khó chịu……”

Giọng nói dần trở nên cực kỳ tủi thân, lại bởi vì nhiễm men say, từng tiếng từng tiếng đều có vẻ mơ hồ mà mềm mại.

Tần Chân đột nhiên không biết nên nói cái gì, chỉ đành phải nói một câu giống như an ủi: “Sao có thể chứ? Không phải tôi đã đến rồi sao?”

Cũng không biết là đang an ủi anh, hay là đang an ủi chính mình.

Trên lông mi Trình Lục Dương có giọt nước lăn xuống, chảy vào trong mắt rất khó chịu, anh không khỏi giơ tay lên xoa xoa mắt, mơ hồ nói một câu: “Trước kia bà ấy nói sẽ đến tìm tôi, nhưng tôi đợi thật lâu mà bà ấy vẫn chưa đến, năm nào cũng đợi như vậy……” Anh thả tay xuống, hai mắt không biết vì cái gì mà trở nên hồng hồng, là vì mưa hay là vì gì khác? Tần Chân không biết.

“Bà ấy là ai?” Tần Chân kinh ngạc hỏi anh.

“Lục Thư Nguyệt.” Trình Lục Dương tức giận nói, sau một lát lại chán nản cụp mắt, “Bọn họ đều là đồ lừa đảo, nói là sẽ tới đón tôi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa tới……”

Lúc này trông anh chỉ như đứa trẻ, thất vọng, suy sụp, đau lòng, tùy hứng…… Còn bị tổn thương nữa. Tần Chân bối rối nhìn anh, lại thấy anh đột nhiên cười rộ lên, đưa tay đặt ở thắt lưng cô, bất ngờ ôm lấy cô.

Tần Chân vô cùng sợ hãi, còn tưởng rằng anh say rượu làm bậy, đang muốn giãy ra, lại nghe anh vui mừng nói: “May mà cô đã đến, tôi biết cô sẽ không bỏ rơi tôi mà!”

Giọng điệu như thế này, từ trước tới giờ cô chưa từng được nghe từ chính miệng anh, ít nhất trong lúc tỉnh táo anh sẽ không bao giờ nói như vậy, vui mừng khôn xiết như vậy, cảm động vạn phần như vậy, chân thật giản đơn như vậy.

Tay cô đã đặt ở trước ngực anh, lại không nỡ đẩy ra, ngược lại dần buông lỏng, vòng ra sau lưng anh, rồi nhẹ nhàng vỗ về.

Cô nói: “Ừ, tất nhiên là không, sẽ không bao giờ bỏ lại anh một mình.”

Vì vậy Trình Lục Dương rất nhanh lại nở nụ cười, cuối cùng ngồi trong buồng điện thoại cùng với cô, chờ cho cơn mưa qua đi. Do uống say, anh dựa vào cửa kính nhanh chóng ngủ thiếp đi, chỉ còn lại Tần Chân vẫn không nhúc nhích nhìn anh, nhìn mái tóc và lông mi ướt sũng, rồi lồng ngực hơi hơi phập phồng của anh.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng bề ngoài của tên độc mồm độc miệng, da mặt dày như bê tông, tính cách xấu xa này quả thật là rất dễ nhìn. Ở một cự ly không gần không xa, cô dùng đầu ngón tay phác họa từng đường nét khuôn mặt anh trong không trung, từ đôi mắt đến chóp mũi, từ môi đến cằm.

Giống như núi tuyết vào mùa đông, có được ánh sáng rực rỡ lấp lánh của mặt trời chiếu rọi.

Giống như tùng bách trên vách núi cao, mặc dù trơ trọi lẻ loi không dễ tiếp cận, lại lấy tư thái hiên ngang kiên cường đứng lặng giữa không trung, khiến cho con mắt người khác phải đui mù.

Cô lẳng lặng nhìn anh, nghe tiếng mưa rơi lộp độp thưa thớt bên ngoài, lại bất chợt có cảm giác thư thái trước nay chưa từng có.

Ở tại nơi này, trong buồng điện thoại chật hẹp bí bách, bản thân cô cũng cảm thấy khó hiểu, vì sao tâm trạng của mình lại có thể thư thái giống như đang ngồi nhâm nhi một ly cà phê buổi chiều vậy.

Giống như mọi áp lực và phiền não đều không cánh mà bay, cô chỉ cần ngồi ở nơi này, nhìn toàn bộ chiếc mặt nạ của người đàn ông bị bóc ra từng mảng một, phơi bày vẻ yếu ớt nhất trước mặt cô.

Nghĩ như vậy, tay cô khẽ động, dừng lại vài giây giữa không trung, sau đó đưa lại gần, thật cẩn thận chạm vào lông mi anh.

Ướt đẫm, giống như giọt sương buổi sớm.

Cô nảy ra ý xấu trượt từ lông mi anh dọc xuống dưới…… Wow, da đẹp thật đấy, cái mũi cũng rất thẳng, đẹp cứ như tranh vẽ vậy!

Chỉ là một hành động trong vô thức, giống như là lòng tò mò trỗi dậy, vì thế sẽ theo ý muốn của mình mà tùy ý làm bậy, dù sao Trình Lục Dương cũng đang say rượu, sẽ không so đo với cô đâu.

Nhưng khi ngón tay lướt đến môi anh thì hình như anh đột nhiên thấy buồn buồn, vì thế túm lấy cổ tay cô, mơ mơ màng màng kéo vào người, Tần Chân cứ thế ngã nhào lên người anh mà không kịp phòng bị.

Cánh tay chống trên hai bên sườn anh, ngực lại áp sát với ngực anh…. Cô vô cùng sợ hãi ngẩng đầu lên, thấy Trình Lục Dương chỉ ngây ngốc mở mắt ra, dùng ánh mắt tin cậy không hề phòng bị nhìn cô, sau đó vừa sợ vừa hoảng hỏi cô: “Làm sao vậy?”

Giống như không hiểu vì sao cô lại đột nhiên chạy đến trên người mình.

Tần Chân ngây người mất ba giây, sau đó nhanh chóng bò dậy, mặt đỏ tai hồng nói: “Mưa ngớt rồi! Đi mau, chúng ta ra ngoài bắt xe!”

Sau đó cô không hề nhìn Trình Lục Dương mà vội vội vàng vàng kéo tay anh chạy ra bên ngoài, vẫy tay, lên xe, toàn bộ hành động đều liền mạch lưu loát. Mà buồng điện thoại ở phía sau hai người dần dần biến thành cái chấm nhỏ, rồi cuối cùng biến mất không thấy.

Trình Lục Dương im lặng ngồi ở bên cạnh cô, giống như một đứa bé ngoan ngoãn, cái gì cũng không hỏi. Mà nơi nào đó trong lòng Tần Chân có lẽ đã biết vì sao trong ba giây thất thần vừa rồi, cô lại không kịp đẩy anh ra.

Bởi vì lúc đó cô đang nghĩ, đôi mắt xinh đẹp như vậy, nếu nhẹ nhàng mà hôn lên, thì sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv