Thái tử đưa Tang Dung vào cung, đương nhiên chẳng có lòng dạ tốt đẹp gì, cũng chỉ muốn thế cục trong cung ngả về phía Hoàng hậu mà thôi. Nhưng trong mắt Vĩnh Lạc đế, thái tử làm vậy cũng chỉ vì nghĩ cho mình, muốn lấy lòng mình. Cho nên ông ta thật sự cảm thấy có thể tha thứ cho thái tử lần này, đại thần trong triều, mẫu hậu của mình, ai không làm vậy chứ? Dĩ nhiên, không có ai tuyệt tình như thái tử, thậm chí còn dâng thiếp thất của mình cho lão phụ.
()
Nhưng không phải vẫn chưa thành công sao?
()
Lúc đầu Vĩnh Lạc đế còn cảm thấy thái tử cực kỳ ghê tởm, cho rằng thái tử giấu mình quá nhiều chuyện, nhưng sau khi hắn giải thích, biết rõ tất cả mọi chuyện thì lại muốn tha thứ cho thái tử. Quay đầu hỏi Hoàng thái hậu: “Mẫu hậu, người xem......?”
Hoàng thái hậu thở dài, nói: “Tuy thái tử không đúng, nhưng cũng như lời chư vị đại nhân nói, đây không phải là tội ác tày trời gì. Tuy Mặc Tử Hàn kia hơi càn quấy hoang đường, nhưng không gây ra chuyện lớn gì cả, cách chức làm thứ dân coi như xong. Chuyện này chấm dứt ở đây, tiếp tục thẩm án đi.”
()
Thái tử còn đang đợi bị hoạch tội, làm bộ làm tịch chuẩn bị gân cổ lên cãi, nhưng nghe xong chỉ biết nói: “Hoàng tổ mẫu......”
()
Hoàng thái hậu ngắt lời hắn: “Được rồi, đối xử tốt với con gái là được!”
()
Mọi người đều hiểu, Hoàng thái hậu thực sự không thích thái tử, nhưng Vĩnh Lạc đế lại thích đứa con trai này, xem ra Vĩnh Lạc đế và Hoàng thái hậu đúng là mâu thuẫn.
()
Nhưng chuyện này ít nhiều cũng để lại ám ảnh trong lòng Vĩnh Lạc đế. Ngay cả chuyện này thái tử còn dám bày mưu tính kế, còn chuyện gì không dám nữa?
()
Viện thẩm án bao gồm ba gian, gian cuối cùng là chính đường thẩm án. Lúc thẩm án, cánh cổng bên ngoài đóng kín mít, trong sảnh đường này còn có một tấm bình phong ngăn lại. Chuyện đã chấm dứt, Mai phu nhân và Mị Nguyệt được giải đi, Mặc Tử Hàn cũng bị tống vào một phòng riêng canh chừng, cho nên công đường chỉ còn lại ta, Hạ Hầu Thương và thái tử.
()
Đương nhiên ta hiểu rõ, thái tử được Vĩnh Lạc đế tha thứ dễ dàng như vậy cũng chỉ vì hắn đang bị thương, người hắn lợi dụng chỉ có địa vị hèn mọn, không gây hại cho người khác. Nhưng nếu người hắn làm hại không chỉ như vậy thì sao?
()
Đầu gối quỳ trên mặt đá cẩm thạch lạnh cứng vô cùng đau nhức, nhưng sau khi nghe Cổ Mạc Phi chỉ trích Quân phạm “Đã mưu gian gây hại cho nước nhà, còn bắt tay với giặc cướp nước”, ta không hề cảm giác đau đớn nữa. Bao trận chinh chiến, hàng vạn hàng nghìn tướng sĩ thương vong cũng chỉ đổ lại hai câu này. Ta bỗng nhiên tán đồng lời nói của lão phụ. Lão phụ nói mưu kế của ta còn thâm độc hơn cả lão phụ, nhưng cách đối nhân xử thế lại quá mềm dẻo. Liệu có phải chỉ bằng cách “bắt tay với giặc” mới có thể giữ được tính mạng cho Quân gia?
()
Nghe thấy tiếng phiến gỗ đập bàn, ta mới bừng tỉnh, ngẩng đầu lên, Cổ Mạc Phi lạnh lùng nói: “Hoa thị, có muốn Tào đại nhân chứng nhận lần nữa hay không......?”
()
Ta hơi mông lung, hỏi ngược lại: “Chứng nhận gì cơ?”
()
Ông ta giận dữ, cuối cùng cũng có phong cách của quan lớn, nói: “To gan......”
()
Lúc này lại có một tiểu hoàng môn vội vã chạy vào từ cửa hông, tới hiên thì đứng cạnh quản sự, ghé vào tai ông ta nói gì đó. Công công vội vã chạy lên thượng đường, tới bên Vĩnh Lạc đế, khẽ bẩm tấu: “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương giá lâm, đang quỳ ngoài cửa, thỉnh cầu Hoàng thượng tiếp kiến......”
()
“Sao Hoàng hậu lại tới đây?” Vĩnh Lạc đế cau mày, nói, “Rốt cuộc là chuyện gì? Ngay cả Hoàng hậu cũng muốn nhúng tay vào!”
()
Hoàng thái hậu liền nói: “Thôi, cứ để Hoàng hậu vào đi. Thân là mẫu thân, không được gặp con mình, đương nhiên không yên lòng!” Ngừng lại rồi nói, “Chắc hẳn Giang phi không cần phải lo lắng cho con trai mình.”
()
Nói như vậy nhưng lại ẩn chứa ý nghĩa: Trong lòng có quỷ đương nhiên không yên lòng, trong lòng không có quỷ, vậy chắc hẳn sẽ yên tâm.
()
Vĩnh Lạc đế không đáp lời Hoàng thái hậu, nói với công công kia: “Bảo Hoàng hậu vào đi.”
()
Cánh cửa giữa mở rộng, Hoàng hậu được hai cung nữ dìu, bước vào. Bà chưa hành lễ, việc đầu tiên bà làm là đưa mắt nhìn thái tử, thấy hắn vẫn ngồi nghiêm chỉnh thì thở phào nhẹ nhõm. Lúc này bà mới quỳ xuống hành lễ, nhưng khi Hoàng đế cho bà bình thân, bà lại không đứng dậy mà dập đầu hai lần liên tiếp rồi nói: “Hoàng thượng, mẫu hậu, tuy thái tử là cốt nhục của thần thiếp, Mẫn nhi là điệt nữ họ xa của thần thiếp, dù ai chịu uất ức nô tỳ cũng đau lòng. nhưng Khải Như đã đi rồi, thần thiếp van xin mẫu hậu, Hoàng thượng bỏ qua cho thái tử lần này. Người chết cũng đã chết rồi, mẫu hậu......”
()
Lời bà nói khiến mọi người đều như chìm vào mây mù, không biết phải làm sao, còn thái tử lại quýnh lên, vội lên tiếng: “Mẫu hậu nói gì vậy?”
()
Giữa hai người có điều gì đó không bình thường, Hoàng thái hậu thấy vậy thì lạnh lùng hừ một tiếng, đưa mắt thái tử. Thái tử như bị sét đánh, không dám nói gì. Lão thái thái cười cười, nói: “Hoàng hậu được lên chức tổ mẫu rồi đấy. Thái tử đã tìm thấy con gái của mình, cũng phải tám chín tuổi rồi......”
()
Hoàng hậu ngẩng đầu lên, vui vẻ nói: “Mẫu hậu không trách thái tử ư?”
()
Hoàng thái hậu thở dài, nói: “Khải Như đã đi lâu rồi, cũng không để lại cho thái tử đứa con nào. Tuy nói con bé đã qua đời, nhưng cũng vì thái tử...... Hoàng hậu nói thật hay, người chết cũng đã chết rồi, dù gì nó cũng là tôn nhi ruột thịt của ai gia, sao ai gia có thể nhẫn tâm để tằng tôn nữ của mình lang thang đầu đường xó chợ suốt mấy năm ròng, gặp mặt thì đã lớn tướng. Cho con bé này làm con gái dưới danh nghĩa của thái tử phi đã mất có được không?”
()
Hoàng hậu thở phào nhẹ nhõm: “Mẫu hậu, có người phân xử là được rồi, người đừng lo, thần thiếp biết Khải Như là điệt tôn nữ của người mà. Thần thiếp sẽhết lòng an ủi, có người phân xử, chắc họ cũng không dám làm loạn đâu. Chuyện đã xảy ra từ nhiều năm trước, bây giờ dù có bảo họ mở quan tài khám nghiệm tử thi thì cũng tra xét được gì chứ? Họ nói thái tử dùng độc, lời đồn thổi thì có thể chứng minh được gì......? Mẫu hậu, tất nhiên người phải bênh vực cho tôn nhi ruột của mình......”
()
* Tôn nhi: Cháu trai (con trai của con trai). Tằng tôn nữ: Chắt. Điệt tôn nữ: Con gái của cháu trai/cháu gái (con trai/con gái của anh chị em)
()
Mọi người nghe Hoàng hậu nói vậy thì biểu hiện hoàn toàn khác nhau. Vĩnh Lạc đế vô cùng lạnh lùng, còn ẩn chứa suy nghĩ: Người đàn bà ngu xuẩn này, đúng là ngu hết thuốc chữa. Còn mặt thái tử thì trắng bệch xám tro. Nhưng điều khiến ta cảm thấy kỳ lạ chính là tầm mắt của hắn bất giác liếc nhìn Mị Nguyệt. Còn ba vị đại nhân lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào nghiên mực trên bàn.
()
Nghe đến đây, gương mặt của Hoàng thái hậu vừa nãy còn ôn hòa, bây giờ chợt trầm xuống. Thái tử không để ý tới lễ nghi, sẵng giọng quát: “Mẫu hậu, người nói lung tung định đổ tội gì cho con vậy?”
()
Hoàng hậu đang thao thao bất tuyệt không thèm ngẩng mặt lên nhìn, vừa ngẩng lên đã thấy mọi người lạnh lùng nhìn mình như vậy liền biết có chuyện không ổn, hóa ra họa từ miệng mình mà ra.
()
“Hoàng thượng, không phải mọi người đang thẩm tra cái chết của Khải Như sao? Sao lại...... Không phải là......?”
()
Hoàng thái hậu cười lạnh: “Hôm nay ai gia đã được mở rộng tầm mắt. Không ngờ ai gia lại nuôi một đám con cháu ngoan ngoãn thế này!”
Chuyển ngữ: Chjcbjbj