Ta biết nếu cử động, vết thương sẽ phải chịu thêm lực ép, càng dễ dàng bị rách ra, đành phải gục trên lồng ngực của y. Ngước mắt lên, thấy y nhẹ nhàng gỡ chiếc thoa của ta xuống, da đầu nhẹ hẳn đi, tóc xõa ra dán lên mặt. Trên chiếc thoa có mấy sợi tóc đen nhánh còn quấn quanh, y muốn kéo mấy sợi tóc đen nhánh đó ra, nhưng lực quá lớn nên đứt đoạn, mấy sợi tóc còn vương lại trên chiếc thoa tử ngọc quấn quanh nhành hoa.
Phiền toái vừa giải quyết, ta bèn ngọ ngoạy định ngồi dậy, nhưng không ngờ y lại thuận tay nhét chiếc thoa xuống dưới gối, hai tay giữ chặt lấy bờ vai của ta, nói: “Trên người nàng có hương hoa mộc đàn.”
Lời này của y hơi kỳ lạ, ta ngẩng đầu nhìn y, lại thấy đáy mắt y phảng phất ngọn lửa khó hiểu, sâu kín âm trầm. Ta lấy làm kinh hãi, nhưng y lại tung mình, đặt ta ở phía dưới, môi đưa tới khẽ cắn cổ ta.
Lúc này, nếu ta còn không hiểu y muốn làm gì, vậy ta chính là đầu heo rồi.
“Vương gia, vương gia, ngài vừa mới bị thương, thân thể không khỏe…”
“Không quan trọng…” Y nói không rõ tiếng, đôi môi lại thuận thế lướt lên, đi tới khóe miệng của ta. Nhưng cũng không đến gần, chỉ dùng đầu lưỡi khẽ liếm. Cảm giác ngưa ngứa này khiến ta sởn gai ốc. Thuốc của ta đâu rồi, thuốc đâu?
Đúng rồi, cất trong ngực. Sao ta có thể sơ ý như vậy? Bình thương ta hay để trong tay áo, nhưng ta cho rằng hôm nay trên người Hạ Hầu Thương có thương tích, sẽ không nghĩ tới phương diện đó. Thế là không hề cảnh giác, cất thuốc vào trong ngực. Bây giờ thân thể ta bị y bao phủ, tay thì bị y kéo cao lên, đừng nói là lấy đồ từ trong ngực, nhúc nhích thôi cũng khó lắm rồi.
Y liếm khóe miệng bên này, rồi liếm khóe miệng bên kia, vô cùng chậm rãi. Còn dùng một tay cố định hai tay của ta trên đỉnh đầu, tay kia lần xuống thăm dò, vuốt ve thắt lưng ta. Ta cảm thấy bên hông đột nhiên lạnh toát, y phục bị y giật ra, bàn tay nóng hổi vuốt ve. Gai ốc trên người ta càng sởn mãnh liệt.
Không được, sao ta có thể để cho y muốn làm gì thì làm như vậy? Ta cũng không tin, bị đâm một nhát vừa mới băng bó xong, y làm gì có hăng hái như vậy!
Ta nghĩ tới chỗ bị đâm của y, phải làm thế nào để khiến vết thương của y đau xót, đau đến mức không còn để ý đến chuyện khác nữa?
Nhưng ta bị y đè chặt, hai tay bị kéo lên cao, không có cách nào để tiếp xúc với vết thương của y. Chuyện này khiến ta rất đau đầu.
Y thấy ta không có phản kháng, liền nhẹ nhàng hôn ta, nâng người dậy, buông lỏng tay ta ra, bắt đầu cởi bỏ y phục của mình. Đây vốn là cơ hội phản kháng của ta, nhưng y chỉ mặc một chiếc áo trong, vừa cởi ra đã để lộ làn da khỏe mạnh màu mạch. Băng vải màu trắng quấn từ vai trái đến dưới nách, lưng rộng eo nhỏ. Ta vốn đã nhìn quen thân thể trần truồng của nam tử, nhưng y lại khác hẳn. Làn da khỏe mạnh như ôn ngọc, ta vừa thấy đã choáng váng. Chỉ ngẩn ra một lúc, y đã phủ người xuống, bấy giờ ta mới giật mình tỉnh táo. Cố gắng nâng người dậy, ra vẻ luống cuống tay chân đẩy y ra. Thật ra tay ta nhắm vào vết thương của y, nhưng còn chưa chạm tới y đã cầm lấy tay của ta.
Võ công của y cao như vậy, nguy hiểm cận kề liền cảm thấy được ngay. Cũng giống như ta hồi trước, trong phạm vi mười thước, nguy cơ không thể đến gần, sao y lại có thể để ta dễ dàng đắc thủ được?
Nhưng hôm nay, ngoài cách này ra, ta không thể nghĩ ra cách nào khác.
“Vương gia, nếu Giang Phi nương nương biết được thiếp và ngài thế này, nương nương sẽ không tha cho thiếp, vương gia...”
“Không đâu, mẫu phi sẽ thích nàng...” Y túm hai tay ta ra sau, lưng ta tựa vào cạnh giường, hoa văn chạm trổ cứng đờ làm lưng ta đau. Y khiến ta không động đậy nổi, đôi môi hôn lên ngực ta. Y kiên nhẫn gặm cắn khiến ta run rẩy, cảm giác tê dại từ trước ngực truyền thẳng tới tứ chi. Ta chỉ muốn thoát khỏi sự khống chế của y, thế nhưng y lại giữ lấy cổ tay ta với lực vừa đủ, khiến ta như cá sa vào lưới, dù giãy dụa thế nào cũng chỉ tốn công.
Giờ ta mới hiểu được, thân thể không có võ công này yếu ớt đến mức nào. Thì ra những chuyện như ân oán rành rọt, tay như dao sắc, chân đạp được đá không bao giờ có thể làm được nữa, chỉ có thể mặc cho người hiếp đáp, ngay cả mạng sống cũng không nằm trong tầm tay của bản thân! Bao lâu rồi ta chưa thực sự rơi nước mắt? Ta không nhớ rõ nữa, ngay cả những ngày máu tươi thấm đẫm cỏ xanh, ta cũng không rơi một giọt lệ. Nhưng bây giờ, lòng ta tràn đầy tuyệt vọng, hốc mắt cay cay, lần đầu tiên cảm thấy thiên hạ này không còn thứ gì ta có thể khống chế được nữa, một người ngay cả bản thân cũng không thể bảo vệ, còn có thể có thể thực hiện được mong ước xa xôi không thể chạm tới này sao?
Ta không cảm thấy giọt lệ lăn trên má mình, nhưng lại cảm thấy ngón tay y nhẹ nhàng lau khóe mắt ta, bàn tay nắm cổ tay ta buông lỏng, thân thể áp trên người cũng nâng lên.
Một chiếc áo khoác phủ lên người ta, chất vải mềm mại che kín làn da trần trụi của ta. Ta ngước mắt, trong tầm mắt mơ hồ, trong hình ảnh mù sương, y đứng trước giường, đưa lưng về phía ta, khẽ nói: “Ta vốn nghĩ.... Bổn vương chưa từng ép bức bất cứ ai, huống chi... Nàng... Mặc y phục vào đi.”
Y thuận tay cầm y phục vắt trên ghế, choàng lên người, kéo cửa phòng rồi đi ra ngoài.
Ta trừng mắt nhìn, kiên quyết dằn lại giọt lệ trong hốc mắt rồi mới chậm rãi xuống giường mặc y phục. Một lúc lâu sau mới có thị tỳ vào dọn dẹp, thấy giường chiếu lộn xộn, xiêm y của ta rách nát, đầu tóc rối tung cũng không nói gì. Nhưng lại đỏ ửng mặt đưa y phục mới cho ta, lại có người tiến lên vấn tóc cho ta. Dưới ánh mắt ám muội ngầm hiểu của các nàng, ta đành phải cố gắng mỉm cười, đứng dậy chuẩn bị trở về tiểu viện. Có điều màn đấu tranh kịch liệt vừa nãy khiến tay chân ta bủn rủn, đành phải kêu Oanh Nhi Mị Nguyệt tới, nhờ các nàng đỡ lên kiệu nhỏ mới về tiểu viện được.
Đêm đó, lúc Oanh Nhi hầu hạ ta đi ngủ, thấy dấu đỏ trên cổ tay ta thì lấy một lọ thuốc mỡ cho ta, khóe mắt đậm nét cười: “Chủ tử, đây là vương gia sai người đưa tới cho người. Chủ tử, vương gia tập võ từ nhỏ, đôi khi có mỹ nhân mới tới còn không chịu nổi, người như vậy cũng coi là tốt rồi...”
Tất nhiên ta không đáp lời nàng, trong lòng biết thừa nàng ta đang nghĩ gì. Tình trạng ta như vậy, ai ai cũng sẽ nghĩ Hạ Hầu Thương vừa mới làm gì, ta giải thích thế nào cũng vô dụng. Huống chi, ta cần giải thích sao?
Nhớ tới vẻ luống cuống khi rơi vào lòng bàn tay y lúc nãy, ta hơi nản lòng thoái chí, nói: “Không cần hầu hạ nữa, lui ra đi.”
Nàng ta chỉ cho rằng ta bị Hạ Hầu Thương làm cho mệt mỏi, hé miệng cười một tiếng, gọi Mị Nguyệt đang liếc mắt ngơ ngác chẳng hiểu gì hết cùng đi ra ngoài.