Cho nên ta mang đi lương thực trong doanh của y và cả thứ tốt gia tộc y đưa đến, từ đó về sau, y không dám dẫn người đi cướp lương thực nữa.
Từ đó về sau, phàm là y có kế nào thì ta liền đánh bất ngờ dùng thủ đoạn đè y xuống, bị y ngấm ngầm mắng vô số lần “bàng môn tả đạo, hạ lưu hèn hạ”, nhưng trên mặt lại xem ra lại thân mật như hai huynh đệ.
Bọn họ luôn luôn bị ta dùng thủ đoạn vô lại chèn ép, hôm nay vị thiên hoàng quý tộc đến từ kinh thành mang theo không ít kỳ nhân dị sĩ, khiến bọn họ thoáng cái có người tâm phúc, tất nhiên muốn nịnh bợ thật hay để đối kháng với sự vô lại của ta đây.
Cách doanh trại trung quân có một trại tội nô, thu nhận hết tất cả phạm nhân bị định tội lưu vong biên cảnh. Ngày thường giặt quần áo cho binh sĩ, sửa chữa binh khí, chế tạo ra vật phẩm cho doanh trại vân vân…. Đều là một số phạm nhân bình thường. Nhưng có một vài nữ tử bị sung làm doanh kỹ, tự mình sống ở một doanh riêng trong trại. Đa số những nữ tử này đều là nữ nhi thê thiếp nhà quan lại, trước khi bị định tội thường sống trong nhung lụa mỹ vị, dung mạo khá xuất sắc. Lão phụ luôn nghiêm cẩn trị quân, lại càng không đồng ý tướng sĩ dùng thủ đoạn ép bức. Cho nên quy định nếu muốn đến doanh kỹ tầm hoan thì phải trả tiền, hơn nữa mỗi lần đi đều phải được ký sự quan ghi lại trong danh sách… Vụng trộm tầm hoan ai cũng muốn, nhưng nếu bị bắt được thì mọi người đều biết sẽ tổn hại thể diện. Quan binh bọn họ tuy là người thô lỗ, nhưng đều cần thể diện, ai cũng không muốn sau này giải ngũ cưới vợ hay lúc về nhà gặp thê tử nữ nhi, trước mặt người nhà vinh quang chờ lính bảo an địa phương đến tuyên đọc: “Người này anh dũng thiện chiến, liên tiếp lập kỳ công, được tướng quân tưởng thưởng vô số…. Vào doanh kỹ chơi gái mười lần, trao cho trăm lượng bạc”…. Cho nên doanh kỹ kia làm ăn cũng không được tốt lắm.
Người ở doanh cung nỏ có liên lạc trăm mối với giới quan lại, đương nhiên cũng có chút nghĩ muốn nhổ cỏ tận gốc, hoặc sai người đến nhổ cỏ tận gốc. Lão phụ làm như thế lại mơ hồ bảo vệ thân thuộc của những tội nhân kia, hiển nhiên khiến cho nhiều người trong doanh cung nỏ bất mãn.
Năm đó tể tướng Lý Sĩ Nguyên sau khi bị định tội vì chuyện mỏ vàng, trong kinh thành không ngừng có đại thần dâng tấu chương vạch tội Lý Sĩ Nguyên nhận hối lội phạm pháp, chứng cứ thu nhận hối lộ là đống châu báu vàng bạc tìm ra trong nhà ông chất đầy mười chiếc xe ngựa, còn bị người ta kê biên tài sản và chỉ ra ông có qua lại với thân vương Tây Di, muốn dẫn quân Tây Di nhập quan, thu lợi từ tăng cường quân bị, bị người ta gọi đại tặc quốc gia. Ông đã bệnh chết, thân đã chôn dưới huyệt, hoàng đế triều đại nhân từ cũng không bạo ngược quật lên, có điều là gia quyến bị vạ lây là điều tất nhiên. Gia tộc họ thân thuộc của họ Lý có ba tộc và bao gồm hơn ngàn người gia đinh đầy tớ sinh sống đều bị lưu vong tứ tán. Hai trăm người lưu vong đến Tây Cương, trong đó có Lý Mộc Hủy – cháu gái ruột duy nhất của Lý Sĩ Nguyên, bị định tội trở thành doanh kỹ. Bởi vì tội tổ phụ quá lớn, nửa bên mặt của nàng cũng bị dùng mực hình (1), nhưng dù cho vậy cũng không giấu đi được vẻ diễm lệ tuyệt vời của nàng. Huống chi một số nam tử lại càng đặc biệt thích kiểu này? Huống chi còn có một doanh cung nỏ sợ thiên hạ không loạn chứ?
(1) Mực hình: giống như xăm mình ngày nay
Mà thời điểm Lý Sĩ Nguyên còn là tể tướng rất có tác phong thanh liêm, đắc tội rất nhiều người, cháu gái của ông rơi vào kết quả này tất nhiên có người muốn đến làm nhục nàng.
Lần này Tào thống lĩnh đã có kinh nghiệm, y không ra mặt trực tiếp mà là chuyển chiêu bài Ninh Vương. Lúc tự mình dẫn người vào doanh cướp doanh kỹ, nói với quản doanh nương là y muốn mang Lý Mộc Hủy giao cho Ninh Vương làm thị thiếp, bảo bà lập tức thả người.
Người bình thường không thể độc bá con gái của tội thần, nhưng đất trong thiên hạ ở đâu chẳng phải của hoàng thất, con cháu hoàng thất cũng có quyền lợi này. Cho nên lý do của y khiến không ai có thể cự tuyệt.
Nhưng sau khi y nghe được lời của quản doanh nương thì con mắt cũng sắp trợn lọt ra ngoài. Bởi vì khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của quản doạnh nương ửng đỏ nói cho y biết: “Xin lỗi Tào thống lĩnh, mọi việc đều có thứ tự trước sau. Lần này đến có cả đám háo sắc, Thất hiệu úy vì ủy lạo thuộc hạ của ngài nên dẫn toàn bộ binh trong đội đang hưởng dụng ở bên trong. Ngài đòi nàng cho Ninh Vương cũng phải chờ bọn họ làm việc xong được không?”
Tiểu Thất luôn luôn nổi tiếng chính trực không nói cười cẩu thả trong toàn quân, xưa nay không gần nữ sắc, sao lại gây ra cuộc chiến lớn như vậy? Còn nữa, doanh kỹ đã bị hưởng dụng, Ninh Vương còn muốn hay sao?
Y nóng nảy: “Bọn họ đi vào đã bao lâu?”
Quản doanh nương cho rằng y gấp gáp liền thầm mắng nam nhân đều là tính tình như vậy, bĩu môi nói: “Lâu lắm rồi, ngài nhìn xem, đội xếp hàng cũng ra đến bên ngoài rồi.”
Quả là có mấy người lính quèn xếp thành một hàng đứng đó mang theo gương mặt khát khao.
Cách một lát trong doanh có một cuộn khói dầy đặc bốc lên, Tào thống lĩnh đang định hỏi thăm liền có người tự xông về phía y hồi báo. Lý Mộc Hủy kia không chịu được bị khinh nhờn liền cắn lưỡi tự vận, Thất hiệu úy giận dữ xối dầu hỏa lên thi thể của nàng châm lửa đốt. Đến khi Tào thống lĩnh không để đến quản doanh nương ngăn cản dẫn người xông đến thì thi thể đã bị thiêu cháy rúm, phân biệt không được là người hay là heo.
Nghi điểm trong chuyện này tất nhiên là có nhiều vô cùng, thật sự bắt người quan trọng đi nhưng cũng chẳng bắt được gì, người là do chính mình muốn tìm cái chết, hằng năm doanh kỹ tự sát không có một trăm cũng có vài chục, tất nhiên không đổ tội lên đầu Tiểu Thất được. Chỉ có điều cuối cùng Tiểu Thất vẫn là chịu hai mươi quân trượng tại nơi thống soái để trị tội quấy nhiễu quân doanh.
Đương nhiên Tào thống lĩnh không tìm được tung tích của Lý Mộc Hủy. Tuy biết được cái thứ cháy rúm kia là một con heo lớn vừa bị giết trong quân doanh cách hai ngày trước, nhưng y không có chứng cớ, cho nên buổi tối hôm đó khi ta dẫn theo người đến doanh của y mượn chút thịt để đãi huynh đệ một bữa thì y cũng dám hỏi ta: Không phải ngày hôm trước doanh các người vừa giết một đầu heo lớn sao? Sao lại không có thịt?
Có điều khi Tiểu Thất đưa Lý Mộc Hủy trốn ở thôn núi xa thì nửa đường bị một đám bịt mặt có võ công cao cường cướp đi, khiến tính toán của bọn ta trở thành vô ích, ta không thể nào cứ mãi vướng víu chuyện này, người lại không thấy cứu được nên cũng chỉ có dừng tay.
Sau đó Tiểu Thất hoài nghi chỉ e chuyện này là Ninh Vương ra tay, nhưng bọn ta cũng không có chứng cớ giống vậy, chỉ đành phải gạt qua một bên.
Có điều là bên phía Tào Đức Bảo thì một phen gay go. Trong quân doanh phát tán lời đồn đãi nói Thất hiệu úy quả thật lớn gan, ngay cả người Ninh Vương điện hạ nhìn trúng mà cũng dám ra tay hưởng dụng trước.
Sau này vô số chuyện lớn nhỏ xảy ra, tất nhiên là ngươi nhìn ta không vừa mắt, ta nhìn ngươi cũng không thuận mắt.
Tiểu Thất và y không phải cùng cấp bậc, ta miễn cưỡng thăng cho Tiểu Thất một cấp, cho nên y liền trút giận việc Tiểu Thất lên người của ta. Mấy năm cay đắng chua xót đó thật sự rất dài.
Năm đó ta cũng xa xa ngắm được Lý Mộc Hủy kia một cái. Khi đó nửa gương mặt của nàng bị xăm đen, thêm tóc đen quất vào mặt, tất nhiên không nhìn thấy rõ. Nhưng phong vận trên gương mặt kia cũng thật không sao chống đỡ được, giống như Mai Phu Nhân bây giờ.