Editor: Chjcbjbj
Nếu Tiểu Thất vẫn không thể liên lạc với ta, dùng nội lực đả thông kinh mạch cho ta, ta chỉ có thể tiếp tục chịu đựng, chết cũng không chết được, Lãnh Hương hoàn của Tiểu Thất còn có thể bảo vệ ta thêm nửa năm nữa!
Sau khi bị giam lỏng thế này, nếu ban ngày có ánh mặt trời, ta sẽ sai người chuyển sập ra sân, nhắm mắt nằm phơi nắng. Đám thị tỳ cho rằng ta đã nản lòng thoái chí, tuy không kêu ca gì nhưng cũng không cố ý thân cận. Có khi trong ngoài căn viện có hơn mười người, nhưng vẫn vắng vẻ như cái hang không người ở.
Trước kia, ta là người rất thích náo nhiệt, nếu nửa khắc không có ai bên cạnh để bày trò nói nhảm ta liền thấy ngứa ngáy khó chịu. Nhưng mấy năm nay lại cảm thấy chỉ có một mình cũng không có gì không tốt, sự quạnh quẽ sau màn náo nhiệt càng khiến con người khó có thể chịu đựng.
Gió nhẹ thổi qua, có bông hoa màu hồng theo gió vương lên vạt áo, hòa vào những bông hoa xanh biếc thêu dọc trên vạt áo. Ta dùng hai ngón tay nhặt đóa hoa như được dệt từ tơ này. Bởi vì gió thổi cây lay, ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây rắc ánh sáng vụn vỡ rơi lên mí mắt ta, khiến mắt ta tràn đầy ánh vàng. Không kịp nhìn loài hoa đó, lại cảm thấy trong góc sân nơi cành trúc lay động có ánh mắt không rõ hướng về phía này. Ta giật mình, vội đặt tay xuống nhìn về phía đó, một bóng dáng màu tím lao về phía ta: “Tiểu cô nương, ngươi đang làm gì đấy?”
Ta ngẩn ra, thứ đầu tiên đập vào mi mắt là mái tóc trắng tinh, hắn tới làm gì?
Không kịp né tránh, hắn đã đoạt lấy bông hoa màu hồng trong tay ta: “Cái này từ đâu ra vậy? Hoa trúc đào có thể có độc đấy!”
Ta vội đứng dậy hành lễ với hắn: “Thiếp thân bái kiến An Dật vương. Vương gia, sao ngài lại rảnh rỗi…?”
An Dật vương cười tươi rói, ánh mặt trời mạ một lớp vàng mỏng trên mái đầu trắng của hắn, đôi mắt màu đen êm dịu như bầu trời trong xanh: “Tới thăm ngươi đó. Ta vừa nghiên cứu được một loại rượu mới, tìm ngươi thử rượu!”
“Ồ? Ngài có thể vào đây ư?”
“Sao lại không? Phủ Ninh vương là đầm rồng hang hổ sao?” Hắn thả hoa trúc đào vào lòng bàn tay, “Tiểu cô nương, sao ở đây lại có thứ này? Loài hoa này có hàn độc, không thể lấy ra chơi đâu.”
Hắn không hề hay biết, cũng không bị ảnh hưởng bởi gió giục mây vần ngoài kia. Sự quan tâm của hắn đơn giản mà trực tiếp, khiến ta cảm thấy ấm áp, cười nói: “Sao có thể trúng độc dễ dàng như vậy, chỉ là một đóa hoa bay theo gió mà thôi.”
Ta quay đầu nhìn về góc sân vừa nãy, vốn cảm thấy ánh nhìn nơi bóng cây lay động đó không phải của An Dật vương, nhưng nơi đó không có một bóng người, chỉ có cành trúc thanh tao ưu nhã.
“Tiểu cô nương, giúp ta thử đi, xem chai rượu này có gì khác với rượu lần trước không?” Cuối cùng An Dật vương cũng nhớ ra mục đích mình tới đây, vô cùng cẩn thận lấy một bình bích ngọc khảm tơ vàng từ trong ngực ra. Bình rất nhỏ, giống bình đựng dầu thơm của cung nhân, nhưng lại trong suốt, có chất lỏng màu hổ phách xao động bên trong. Ta ngạc nhiên nói: “Đây là rượu ư?”
“Đương nhiên, ta phải lên men, ủ, chưng cất bao nhiêu lâu mới được chút rượu thế này đó. Tiểu cô nương, nếm thử đi?”
Hắn mở nút, mùi hương thơm ngát như đồng cỏ xanh bị thiết kị băng qua tràn ra khỏi bình rượu. Không giải thích nhiều, hắn đưa bình rượu đến bên môi ta. Người này, ngươi mà giảng giải lễ nghi cho hắn thì đúng là phí công, ta đành phải há miệng uống một hớp. Rượu này khác hẳn rượu lần trước, vào miệng thoáng lạnh, xen lẫn hương bạc hà, như sương trên ngọn cỏ ở sa mạc buổi sớm, khiến người ta không tự chủ được mà muốn uống thêm.
“Thế nào? Thế nào?” An Dật vương trợn tròn hai mắt, nhìn ta đầy tha thiết.
Ta gật đầu: “Không giống rượu lần trước, thiếp không đoán được thành phần trong đó. Rượu này có tên là gì?”
Hắn vui vẻ híp mắt lại: “Vậy hả? Vậy hả? Không đoán ra được sao? Thật ra rượu này được làm từ… Bổn vương không nói cho ngươi đâu… Tên à? Gọi là Thanh Tắc Hỗn Đốn… Chờ một lát ngươi sẽ biết sự lợi hại của nó ngay!”
Ta khinh thường: “Vương gia, thật ra thì tài nghệ cất rượu của ngài biến hóa trăm kiểu, nam ủ bắc chưng, ngay cả thiếp thân cũng không thể không bội phục.”
Nếu như là người khác, chắc hẳn sẽ biết ta lại giở tính xấu hay nghi ngờ, biết ta đang ám chỉ rượu này e rằng không phải do hắn ủ.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, lại thấy ánh mắt mang vẻ hơi xấu hổ, nói: “Có phải ta tự ủ đâu, chẳng qua bổn vương thích thu thập phương rượu. Ví dụ như rượu Thanh Giới này, bổn vương cũng thu thập được từ Lưu Cầu, bảo thợ trong phủ ủ… Bổn vương à, chỉ là đại sư cất rượu biết khua môi múa mép mà thôi.”
Lòng nghi ngờ của ta nguôi dần. Nghĩ thầm, điều này cũng rõ quá rồi. Ta rất giỏi suy luận lòng người, nhưng không biết tại sao, chỉ có lúc đối mặt với hắn sẽ bất giác sinh lòng tin tưởng. Cũng bởi tâm tư hắn đơn thuần như nước trong, ai cũng có thể đoán được.
Bất tri bất giác, ta uống thêm hai hớp rượu, lơ đãng hỏi: “Vương gia, ngài tới vương phủ, không có ai ngăn cản sao?”
An Dật vương nghi ngờ hỏi ngược lại: “Sao lại ngăn? Vương phủ đã xảy ra chuyện gì sao?”
Ta thấy buồn cười, vị vương gia này mặc dù sống trong hoàng cung đầy quyền lực âm mưu, nhưng lại coi nơi này là thâm sơn ngoại thế, rời khỏi núi đã ngót nghìn năm.
Nếu như có thể sống như hắn, chắc rất thư thái nhỉ?
Hắn gãi đầu: “Thảo nào nghe ta tới, Hoàng điệt của ta kiếm cớ bảo ta thưởng thức điểm tâm đến từ phương nam, còn bảo ta dâng điểm tâm cho mẫu hậu, suýt nữa bị nó sắp xếp cho hồi cung rồi… A, sao ngươi uống hết rồi?”
“Cái bình bé xíu, ngài định để dành tới sang năm sao?” Ta cười cười, ném trả bình rượu cho hắn, định hỏi thăm tin tức trong ngoài cung, nhưng nhớ tới tính cách thuần khiết của hắn, không thể nói được điều gì, liền bỏ qua ý nghĩ này. Chỉ nói, “Chỉ sợ mấy ngày nữa thiếp thân không có duyên phẩm rượu cho vương gia nữa rồi.”
“Ngươi muốn đi đâu?” Hắn giật mình trừng lớn hai mắt, tròng mắt đen nhiều trắng ít như viên bảo thạch đen tròn xoe, cặp mắt chỉ hợp với gương mặt trẻ con ba bốn tuổi, càng nổi bật giữa mái đầu trắng, ấm áp và dễ thương không nói nên lời.
Không biết vì sao khi thấy dáng vẻ của hắn, nỗi buồn ở đáy lòng ta chợt nguôi ngoai, hơi lạnh quanh người cũng giảm đi phần nào, nói: “Đương nhiên… là tới nơi cần đến.”
Hắn lại trợn to mắt hơn nữa: “Không hiểu… Ta chẳng hiểu các ngươi làm sao nữa, một chuyện đơn giản lại cứ làm cho phức tạp lên, nói tiếng người có được không?”
Nói chuyện với hắn, ta chỉ cảm thấy không còn gánh nặng, cười nói: “Vương gia, nếu ngài còn muốn tìm thiếp thử rượu, nên nhanh lên chút.”
Hắn đột nhiên cười một tiếng, đưa mắt nhìn ta: “Có phải ngươi đang lo chuyện tiểu tử Hạ Hầu Thương kia nạp phi không? Đúng vậy, nó tam hỉ lâm môn, không, suýt nữa thành tứ hỉ lâm môn rồi, đúng là chuyện vui. Nhưng yên tâm, ta thấy nó không phải là người có mới nới cũ đâu.”
“Ồ? Không biết chủ mẫu của phủ Ninh vương sẽ là vị nào đây?”
“Đương nhiên là…” An Dật vương đột nhiên che miệng lại, “Không, không thể nói cho ngươi biết, nói cho ngươi, mẫu hậu sẽ lại cấm túc ta.”