“Không phải, anh cũng không giỏi an ủi người khác, ông nội anh, cũng thường hay mắng anh.”
“Thật?”
“Tại sao ta lại có đứa cháu vô dụng như ngươi vậy, thân là cháu đích tôn, ngươi ngu xuẩn cho ai xem......”
Cừu Dục Chân vừa nói vừa làm bộ như sờ sờ râu.
“Phốc, ông nội anh thật thẳng thắn.”
“Ha ha...... Anh cũng cảm thấy vậy, khi nào nhìn thấy anh, ông liền lập tức thuyết giáo.”
Hạ Uyển nhìn đến, tuy rằng anh kêu ca oán giận, thế nhưng trên mặt lại là cực kỳ vui vẻ.
“Hiện tại sau khi anh trở về, ông nội cũng rất ít mắng anh, làm anh có chútkhông quen, đến bây giờ anh còn rất hoài niệm mỗi khi bị ông nội mắng,thật muốn ngài mắng thêm vài lần.”
Cừu Dục Chân có chút cảm khái nói.
“......”
Hạ Uyển không nói gì đáp lại, cô chưa từng thấy qua ai lại thích bị mắng như vậy.
“Cho nên a! nghe được những lời em vừa nói, anh còn cho rằng nhìn thấy bản thân lúc trước.”
Hạ Uyển nghi hoặc nói,“ Bản thân lúc trước?”
“Người luôn là sẽ thay đổi theo thời gian, cũng muốn chậm rãi học được gì đó khi trước không nghĩ học, bất quá......”
Cừu Dục Chân vươn tay xoa xoa tóc Hạ Uyển, nói tiếp.
“Tiểu hài tử cần giống tiểu hài tử, đừng nghĩ quá nhiều, cẩn thận tóc trắng.”
Hạ Uyển nhướn mày, phản bác nói,“Ai, em đều mười tám tuổi, đã là người lớn, nhìn anh cũng không lớn hơn em bao nhiêu đâu.”
“Anh hai mươi chín, so em chỉnh chỉnh lớn mười một tuổi đấy! Hóa ra nhìn anh trẻ tuổi vậy sao?”
Cừu Dục Chân có chút tự kỷ sờ sờ cằm bản thân, đối với Hạ Uyển trát dưới mắt trái.
“Ách......”
Hạ Uyển không tự chủ được đánh rùng mình.
“Mấy đứa nhà anh có một nửa như em liền tốt.”
“Anh Chân, anh cùng người nhà ở chung không tốt sao?”
“Bình thường đi, đều là chút không bớt lo, ngay cả cái gọi là em gái ruột của anh, cũng không phải cái gì đèn cạn dầu.”
Cừu Dục Chân trực tiếp nói.
“Đừng nói về anh, đều không thú vị, nói về em đi!”
......
Liền như thế, trong chuyến lữ hành ngắn ngủi......
Ở trong mắt người ngoài, hai người giống như thân nhân lâu ngày gặp lại, vừa cười vừa nói chuyện phiếm!
Một chút cũng không giống người xa lạ vừa mới nhận thức không bao lâu.
Lữ khách bằng hữu: Bạn ôn nhu nhạc khúc, chúng ta đem cùng nhau vượt quasau giờ ngọ lữ đồ thời gian. Xe lửa tiền phương đến trạm nhà ga PhongHoài, thời gian tới nhà ga Phong Hoài là 13 giờ 02 phút, dừng xe 8 phút. Hành khách xuống xe tại nhà ga Phong Hoài, mời sớm chuẩn bị hành lýxuống xe.
“Em đến trạm, anh Chân, được cùng anh trò chuyện thật vui vẻ! Hi vọng có cơ hội có thể gặp lại!”
Hạ Uyển vội vàng đem mọi thứ đều thu dọn tốt, đi ra thùng xe, mỉm cười cùng Cừu Dục Chân nói tạm biệt.
“Anh cũng vậy, hi vọng chúng ta có thể gặp lại!”
Cừu Dục Chân từ trong túi áo cầm ra một tấm danh thiếp, không biết dùng bút vẽ cái gì ở mặt trên, đưa cho Hạ Uyển.“Đúng, Tiểu Uyển này cho em!”
Này là nơi anh muốn đến.”
Hạ Uyển tiếp nhận Cừu Dục Chân truyền đạt danh thiếp nhìn nhìn.
CEO Công ty Khoa học kỹ thuật Thần Linh: Cừu Dục Chân!
Mặt trên còn có đồ án rùa vừa họa lên.
“Công ty Khoa học kỹ thuật Thần Linh?”
“Ân, đó chính là nơi anh nhậm chức!”
“......”
Cừu Dục Chân hô,“Này là chứng cớ chứng minh chúng ta quen biết, trăm ngànđừng ném, tương lai nếu tìm công tác, nhớ rõ trước tới công ty của anh,không đến, là khinh thường anh người bạn này nha!”
Hạ Uyển đứng ở bên cạnh nhà ga, phất tay nói lời từ biệt cùng Cừu Dục Chân.
Cô sờ danh thiếp trên tay, khóe miệng xẹt qua một tia độ cong,“Không uổng công tôi vì gặp được anh, cố ý ngồi ở chỗ kia giả vờ!”
......