3.
Lý Tri chết rồi.
Rõ ràng đứa nhỏ này vừa mới mang điểm tâm cho ta thôi.
Ta chỉ ngồi đó, ngơ ngác nghe tiếng khóc tê tâm liệt phế của Lục Vãn Vân truyền đến.
Cả Thanh Hòa điện bị thị vệ bao vây, một đám người sợ hãi quỳ xuống.
"Tìm..." Giọng nói của Lý Hành đã run rẩy, "Phải tìm ra cho trẫm."
"Là ai đã hạ độc Thái tử? Thái tử đã ăn cái gì? Nếu hôm nay không tìm được thì tất cả đều sẽ phải chôn cùng."
"Bệ hạ," cung nữ bên người Thái tử quỳ trước mặt hắn, khóc lóc nói: "Hôm nay Thái tử điện hạ chỉ ăn một miếng bánh mặn do Thiện phòng mới làm thôi..."
Bánh mặn?
Ta cuống quýt bò tới: "Điện hạ cũng cho thần thiếp một chiếc bánh mặn nhưng thần thiếp không có..."
"Là thần thiếp hạ độc."
Cả đại điện trở nên yên tĩnh, Liễu Y Nhiên chậm rãi đứng dậy. Nàng ta đang cười, trông cực kỳ xinh đẹp.
Giờ ta mới phát hiện ra hôm nay nàng ta ăn mặc vô cùng diễm lệ.
"Thích Trường An," nàng ta chỉ nhìn ta chằm chằm, "Ngươi có thích món quà mà ta tặng không?"
Tự nhiên ta hiểu món quà mà nàng ta nói có nghĩa là gì.
"Liễu Y Nhiên!" Ta khàn giọng hét lên, xông đến tát nàng ta một cái, "Ngươi đang làm cái gì thế hả? Nếu ngươi hận ta tại sao ngươi không giết chết ta đi?"
Liễu Y Nhiên bị cái tát của ta làm cho lảo đảo, sau đó nàng ta chỉ vào Lý Hành và cười lớn.
Lý Hành hét lên: "Bắt nàng ta lại."
Các thị vệ xông lên bắt Liễu Y Nhiên nhưng có máu tươi chảy không ngừng từ miệng nàng ta.
"Lý Hành ơi Lý Hành," nàng ta không ngừng gào thét, "Tại sao ngươi lại giết Lý Diễn? Tại sao? Đây là báo ứng hahaha! Lý Hành, đây chính là bảo ứng khi ngươi giết hại huynh đệ ruột thịt của ngươi. Cả nhà ngươi sẽ đoạn tử tuyệt tôn thôi ha ha ha."
Thị vệ cố gắng theo miệng nàng lại nhưng khi Liễu Y Nhiên ngã xuống, ta vẫn nghe thấy nàng ta nhẹ nhàng hỏi ta:
"Thích Trường An, tại sao ngươi lại không chịu gả cho Lý Diễn?"
Ta sững sờ đứng tại chỗ. Những lời nói của Liễu Y Nhiên cứ lặp đi lặp lại trong đầu ta.
Lý Hành... giết Lý Diễn...
Ta nhìn Lý Hành đang đứng trước Long tọa, muốn chất vấn hắn rất nhiều thứ nhưng lại không nói được lời nào.
Ấn tượng cuối cùng mà ta nhớ là hình ảnh Lý Hành hoảng hốt chạy về phía ta.