Tiếu Đường cảm thấy sau khi thiếu chủ nhà hắn bị ong vò vẽ chích vài cái, cả người đều thay đổi bất thường.
Giống như bây giờ, mới vừa khen hắn làm việc tiến bộ, tìm được một viện tử không tồi xong, chưa kịp thở dốc đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhưng hắn vẫn không hiểu mình đã làm sai chỗ nào.
"Đi chuẩn bị xe ngựa!" Tiền Dự cáu kỉnh.
Tiếu Đường ai oán: "Thiếu chủ, muốn...muốn chuyển nữa sao...viện tử tốt thế này phải tìm ở đâu trong kinh thành Thương Nguyệt chứ? Bạch tiểu thư đã ra tay giúp đỡ rồi, hơn nữa đêm qua chúng ta cũng chưa nghỉ ngơi nữa đó, biết ăn nói thế nào với Bạch tiểu thư đây..."
Tiền Dự cả giận: "Ai nói muốn chuyển? Ta bảo ngươi đi lấy xe ngựa, đến Đức Nghi bố trang!"
"À..." Tiểu Đường vội vàng chạy đi.
Tiền Dự đau đầu.
Một lát sau, Tiếu Đường đánh xe ngựa ra ngoài sân, vốn dĩ Tiền Dự đã lên kế hoạch hôm nay ghé sang Đức Nghi bố trang một chuyến.
Bữa tiệc thất tịch hôm trước, bộ trang phục mà ông chủ Trình cho người đưa đến không chỉ đường may tinh tế mà tay nghề cũng rất tỉ mỉ, người may ra nó hẳn phải rất khéo léo, tránh được những chỗ thiếu sót và làm nổi bật những điểm mạnh.
Đối với kinh doanh vải vóc, có đôi khi gặp may ở việc có trong tay một người may trang phục tốt, chỉ có may ra những bộ quần áo xuất sắc, người khác mới chịu để ý đến trang phục và loại vải.
Cũng vì vậy mà trước đây hắn mới đi gặp chủ nhân của Đỉnh Ích Phường.
[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Có điều, Đỉnh Ích Phường là xưởng may cũ có lịch sử trăm năm tại Thương Nguyệt, loại vải trong đó cũng giống vậy, cho dù Tiền gia chi nhiều tiền cũng không có được tiếng nói ở Đỉnh Ích phường. Xưởng này vang danh lâu đời, rất chú trọng đến an toàn, không nhất thiết phải dùng kỹ xảo để đánh cược, vải vóc của Tiền gia vốn không được Đỉnh Ích Phường để mắt tới.
Con đường hợp tác với Đỉnh ích Phường chỉ là hạ sách.
Nhưng bộ trang phục mà ông chủ Trình đưa hắn thì khác. Có thể tốn tâm tư làm ra một bộ trang phục như vậy hẳn là người có dã tâm và không tuân theo quy tắc. Những người như vậy sẽ không hài lòng với hiện tại, nếu có thể hợp tác cùng nhau, công việc kinh doanh của Tiền gia ở Thương Nguyệt chắc chắn sẽ mở ra một cục diện mới.
Đầu tư nhiều bạc một chút cũng đáng giá!
Thất tịch ngày ấy, Bạch Tô Mặc diện bộ trang phục cùng một người làm, hôm đó có rất nhiều người trong Tử Vi Viên hỏi thăm nàng nguồn gốc của bộ quần áo.
Trên phương diện làm ăn luôn luôn không thiếu cơ hội, quan trọng là phải chọn thời cơ thế nào mới thích hợp nhất.
Tiền gia muốn mở ra một con đường ở Thương Nguyệt, cơ hội trước mắt này là tốt nhất!
***
Suy nghĩ một hồi, Tiền Dự vén rèm lên.
Xe ngựa vừa đi khỏi con hẻm cầu hỉ thước, Quốc công phủ và Lộc Minh Uyển bị bỏ xa sau lưng.
Đáy lòng Tiền Dự lúc này mới thoáng buông lỏng.
Ngày đó trong Tử Vi Viên để tránh đàn ong vò vẽ, mọi thứ được xem như bất đắc dĩ, hắn không cần tránh mặt Bạch Tô Mặc. Tuy vậy hôm qua trong Cẩm Hồ Uyển, hắn mơ mơ hồ hồ làm càn, cả hắn và nàng đều trở nên quẫn bách. Cái gọi là ngày mai trong miệng nàng chẳng qua chỉ là mượn cớ, nếu hắn vẫn còn ở Cẩm Hồ Uyển, nhất định Bạch Tô Mặc sẽ rất khó xử.
Ít ngày nữa sẽ rời kinh, e rằng sau này không bao giờ gặp lại.
Cần tránh thì nên tránh, hà tất ở lại thêm lưu luyến?
Vốn dĩ hắn muốn tìm một viện khác, nhưng Tiếu Đường lại cố chấp chạy đến tìm người ta giúp đỡ! Bạch Tô Mặc có thể không đoán ra tâm tư của hắn sao?
Càng bôi lại càng đen.
Bàn tay vén rèm đã quên buông xuống, xe ngựa chạy khỏi hẻm cầu hỉ thước đã lâu Tiền Dự mới định thần lại.
Đáy lòng trống rỗng một cách khó hiểu.
***
Thanh Nhiên Uyển, Cố Miểu Nhi chạy đến ôm chầm lấy nàng: "Tô Mặc Tô Mặc! Ngươi thật sự nghe thấy rồi sao!"
Bạch Tô Mặc suýt chút bị nàng đẩy ngã, may mắn có Hứa Nhã bên cạnh đỡ nàng.
Bạch Tô Mặc cười tủm tỉm đáp: "Đúng vậy."
Hứa Nhã nhàn nhạt nở nụ cười.
Ý cười của Cố Miểu Nhi hoàn toàn nhuốm đầy nét mặt, muốn ngừng mà không ngừng được: "Tô Mặc, rốt cuộc ngươi cũng nghe được rồi, không muộn không muộn, thế nào cũng không hề muộn!"
Nàng ấy tuyệt nhiên đã quen biểu lộ những vui buồn và giận hờn lên trên mặt. Bạch Tô Mặc có thể nghe thấy âm thanh, so với chính chủ nàng ấy còn vui mừng hơn mấy phần. Khiến toàn bộ Thanh Nhiên Uyển đều tràn ngập tiếng cười của Cố Miểu Nhi.
Hứa Nhã giả vờ che tai lại: "Miểu Nhi, một mình ngươi đã bằng ba ngàn con vịt đấy."
"Ba ngàn thì ba ngàn!" Cố Miểu Nhi tiến đến ôm cánh tay Bạch Tô Mặc: "Chỉ cần Tô Mặc nghe được, dù là sáu ngàn con cũng mặc kệ."
Hứa Nhã liếc mắt ghét bỏ.
[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Cố Miểu Nhi không bận tâm, đột nhiên nàng đứng thẳng dậy chắp tay thành khẩn nói: "A Di Đà Phật, nhất định là vì lần trước đến Dung Quang Tự, Phật Tổ đã nghe được lời thỉnh cầu của ta, Tô Mặc, thật không uổng công ta quỳ lạy Phật Tổ lâu như vậy, chắc chắn do Phật Tổ hiển linh."
Hứa Nhã bình thản vặn lại: "Sao ngươi không nói do Tần đại phu y thuật cao minh?"
"Đúng đúng đúng!" Sức sống của Cố Miểu Nhi dường như chưa bao giờ cạn, Hứa Nhã dứt lời nàng ấy lập tức gật đầu: "Vừa là Phật Tổ hiển linh, vừa vì y thuật của Tần đại phu cao minh, còn có số Tô Mặc của chúng ta rất tốt..."
[Ha, đúng là số tốt!]
Bạch Tô Mặc khẽ giật mình.
Đó rõ ràng là giọng của Hứa Nhã, nhưng lại giống như đang chế nhạo.
Bên này Hứa Nhã vẫn mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền nhìn Cố Miểu Nhi nói chuyện, chưa từng mở miệng đáp lại, nụ cười trên mặt rất bình thản, làm sao có thể giống giọng điệu mỉa mai kia?
Bạch Tô Mặc thoáng sửng sốt.
Hứa Nhã phát hiện Bạch Tô Mặc đang quan sát mình, đáy mắt Bạch Tô Mặc đều là nghi hoặc dường như muốn nhìn thấu nàng, vô tình hay cố ý đúng ngay lúc trong lòng nàng đang nghĩ linh tinh, Hứa Nhã thầm kinh ngạc trong lòng.
"Tô Mặc?" Đáy lòng Hứa Nhã khẽ run.
Bạch Tô Mặc không còn nghe thấy âm thanh đó nữa.
Giọng nói vừa rồi là nàng nghe lầm sao...?
"Tô Mặc, sao vậy?" Cố Miểu Nhi cũng hoàn hồn.
Bạch Tô Mặc mỉm cười, đưa tay phủi vai Hứa Nhã, lấy xuống sợi lông màu trắng dính trên mái tóc: "Hồi nãy ôm Anh Đào để lại à?"
Hóa ra vì thấy trên vai nàng dính sợi lông mèo, Hứa Nhã thầm thở phào nhẹ nhõm, ôn hòa đáp: "Mới bước vào phòng Anh Đào đã chạy đến dụi dụi nhất định muốn ta ôm, ta đành phải bế nó lên, chắc dính phải lúc ấy."
Hứa Nhã nói xong, phần lớn sự đề phòng trong lòng đã vơi đi hơn nửa.
Cố Miểu Nhi cười nói: "Ta nhớ ra rồi, Anh Đào là do Hứa Nhã tặng Tô Mặc đúng không, Hứa Nhã, tại sao ngươi không cho ta một con, thật bất công quá mà!"
Rõ ràng chỉ là một câu nói đùa, nhưng tròng mắt Hứa Nhã chợt co lại.
Trong mắt nhanh chóng xẹt qua một tia không vui, nhưng khi mở miệng lại biến mất vô ảnh vô tung, chỉ còn lại giọng nói thanh nhã: "Ta chỉ có một con, lấy ở đâu cho ngươi bây giờ?"
"Biết ngươi tốt rồi mà." Cố Miểu Nhi chạy đến ầm ĩ cùng Hứa Nhã.
Hứa Nhã làm vẻ như ghét bỏ.
Cố Miểu Nhi lại không để ý, vẫn tiếp tục nháo loạn với nàng ấy.
Nhìn hai người truy đuổi trong phòng, Bạch Tô Mặc cũng mỉm cười, nhưng có lẽ bởi vì có tâm trạng nên toàn bộ biểu tình của Hứa Nhã, nàng đều thu hết vào trong mắt.
***
Sau buổi trưa Hứa Nhã phải hồi phủ.
Hứa tướng quản giáo rất nghiêm khắc trái ngược hẳn với Cố thị lang buông lỏng, Cố Miểu Nhi vẫn muốn ở lại ăn vạ Bạch Tô Mặc một lúc nữa.
Bạch Tô Mặc đích thân đi tiễn Hứa Nhã.
Cố Miểu Nhi thừa lúc rảnh rang ôm Anh Đào chơi đùa.
Từ Thanh Nhiên Uyển đến cửa chính phải mất một lúc, hai người vừa đi vừa nói chuyện. Giữa tháng bảy, dọc theo đường đi có cây cối xanh tươi, Vân Minh và Lưu Tri mỗi người một bên bung dù che cho các nàng.
"Tô Mặc, ngươi có thể nghe được ta thật sự rất mừng." Không có Cổ Miểu Nhi ở đây Hứa Nhã mới lên tiếng nói. Dường như vì Cố Miểu Nhi quá ồn ào, không chừa chỗ cho nàng chen vào nên đến giờ nàng mới có cơ hội bày tỏ.
Bạch Tô Mặc mỉm cười đáp: "Ngươi có tâm ý là được rồi, Miểu Nhi ở đây ai giành được nổi bật của nàng ấy chứ?"
Hứa Nhã cười tán thành.
Đi với Hứa Nhã một đoạn, tuy nàng ấy kiệm lời nhưng lại khiến người ta cảm thấy như tắm gió xuân.
[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Nàng ấy do Hứa tướng tự mình dạy bảo, có tri thức hiểu lễ nghĩa, thông thái tài giỏi, là hình mẫu của tiểu thư quyền quý trong kinh thành. Hứa tướng rất nghiêm khắc với nữ nhi, không cho nàng kiêu ngạo, điều này toàn bộ người trong kinh thành đều biết.
Trái ngược với cách Quốc Công gia giáo dưỡng Bạch Tô Mặc.
Tình tình Hứa Nhã nội liễm, không như người khác, đặc biệt rất được trưởng bối yêu thích. Nhưng cũng vì tính cách hơi lạnh lùng nên nàng ấy rất ít bạn bè, Bạch Tô Mặc và Cố Miểu Nhi là một trong số ít đó.
Cố Miểu Nhi sôi nổi nhiệt tình, Hứa Nhã lạnh lùng ít nói, có Bạch Tô Mặc điều hòa ở giữa rất vừa vặn, cho nên từ nhỏ ba người đã thân thiết, trở thành khuê mật cùng nhau lớn lên.
...
Vừa đi vừa trò chuyện, chẳng còn cảm thấy đường xa, rất nhanh đã tới cửa chính.
Trước đó Bàn Tử đã chạy ra chuồng ngựa gọi xe ngựa tướng phủ đến, các nàng vừa mới đi tới cửa chính thì xe ngựa đã chờ sẵn bên ngoài.
"Tô Mặc, đừng tiễn nữa." Hứa Nhã dừng chân.
Bạch Tô Mặc mỉm cười: "Mấy khi ngươi mới đến quốc công phủ chơi, sao ta có thể không tiễn chứ?"
Hứa Nhã bật cười, không từ chối thêm.
Bạch Tô Mặc đưa nàng tới gần xe ngựa, xa phu xách ghế nhỏ đến, Vân Minh đỡ Hứa Nhã lên xe.
Hứa Nhã vén rèm lên nói tạm biệt với nàng.
Cuối cùng còn hỏi: "Khi nào Tần đại phu mới đến tái khám?"
Bạch Tô Mặc đáp lời: "Chắc chỉ mấy ngày nữa thôi."
Nghe vậy Hứa Nhã mới gật đầu, dặn dò: "Vậy mấy ngày tới ngươi nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ nhiều."
Bạch Tô Mặc gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, vội lên tiếng hỏi: "Đúng rồi, tháng sau là đến sinh nhật ngươi, ta nghĩ mãi định tặng ngươi một nghiên mực Thạch Mặc, nhưng ai cũng biết ngươi thích văn phòng tứ bảo, ta sợ tặng trùng quà với người khác, ngươi có đặc biệt muốn cái gì không nói ta nghe đi, đúng lúc giải vây cho ta?"
Vân Minh và Lưu Tri che tay áo mỉm cười.
Bạch Tô Mặc cũng cười.
Hứa Nhã buông mi.
[Ta muốn ngươi không bao giờ nghe được...]
Nụ cười trên mặt Bạch Tô Mặc hơi cứng lại.
Hứa Nhã nâng mắt lên, mỉm cười mở miệng: "Ngươi và Miểu Nhi tặng gì ta cũng thích."
Bạch Tô Mặc vẫn chưa thôi hoảng hốt.
Hứa Nhã ngẩng đầu nhìn sắc trời, ân cần dặn: "Tô Mặc, trở về đi, mặt trời quá gắt, ta phải về rồi."
Bạch Tô Mặc nghe vậy mới hoàn hồn.
Hứa Nhã cười cười, buông mành cửa xuống.
Vân Minh gọi xa phu, xe ngựa chậm rãi chạy khỏi quốc công phủ.
Bạch Tô Mặc nhìn theo, hồi lâu vẫn chưa di chuyển.
Lưu Tri nhẹ giọng gọi: "Tiểu thư, người sao vậy?"
Bạch Tô Mặc ngước mắt lên nhìn mặt trời, sau đó đưa tay sờ trán: "Có lẽ vì mặt trời quá nóng nên gặp ảo giác chút thôi."
Sắc mặt Lưu Tri khẽ biến: "Vậy để em gọi xe ngựa tới."
Bạch Tô Mặc lắc đầu: "Không sao, chắc do hai ngày nay đột nhiên nghe được nên tham nghe nhiều, giờ chỉ ảo giác chút thôi."
Lưu Tri không dám bất cẩn, gọi Thạch Tử đến bung dù, còn mình đỡ Bạch Tô Mặc.
"Tiểu thư, em nhớ lần trước Tần tiên sinh có nói rất nhiều người bị mất đi thính lực một thời gian, đến khi đột nhiên nghe lại sẽ rất khó để tiếp thu âm thanh bên ngoài. Ông ấy nói tiểu thư từ nhỏ đến giờ chưa từng nghe thấy gì, nếu một ngày bỗng nhiên khôi phục thính lực nhất định phải tiến hành từng bước một, quá mệt mỏi sẽ không tốt."
Bạch Tô Mặc gật đầu.
Hai ngày qua nàng cảm thấy mọi thứ đều mới mẻ, ngay cả tiếng nước chảy đơn điệu trên cầu vẫn ngồi nghe rất lâu, không muốn nghỉ ngơi, e rằng giống như lời Tần tiên sinh đã nói, tốt quá hóa dở. Có lẽ phải tiếp thu một thời gian mới từ từ khỏe lại.
Nghĩ vậy lòng nàng thư thái hơn một chút.
Lưu Tri còn nói: "Dược đồng báo Tần tiên sinh sắp hồi kinh, hay là chờ một chút nữa xem thế nào, nếu tiểu thư vẫn ổn thì thôi, nhưng tiểu thư tiếp tục gặp ảo giác nhất định phải mời Tần tiên sinh nhanh chóng hồi kinh, đến khám một chút mới an tâm được."
Bạch Tô Mặc chợt hỏi: "Lưu Tri, em thấy Hứa Nhã thế nào?"
Lưu Tri không hiểu vì sao nàng lại hỏi vậy, nhưng Hứa Nhã là bạn của tiểu thư, Lưu Tri đáp lời: "Hứa tiểu thư có tri thức hiểu lễ nghĩa, lại biết đạo lý đối nhân xử thế, chỉ là so với Cố tiểu thư thì tính cách hơi lãnh đạm một chút, nhưng đối xử với tiểu thư rất tốt."
Bạch Tô Mặc rũ mi, đúng vậy, Hứa Nhã vẫn luôn rất tốt với nàng.
Không lý nào nàng ấy sẽ giữ những ý nghĩ đó được.