Editor: Gà
Chuyện Bạch Tô Mặc bị rơi xuống nước không thể bị lộ ra ngoài, còn nếu bàn về mức độ kín miệng thì trong kinh thành không có nơi nào hơn quốc công phủ.
An bày cho Bạch Tô Mặc xong, Hứa Kim Tường và Tiền Dự ra khỏi xe ngựa, chỉ còn lại Lưu Tri và Bạch Tô Mặc ở bên trong.
“Đưa tiểu thư nhà ngươi về trước đi, sự việc chưa điều tra rõ đừng để lộ ra ngoài, nếu có người tới hỏi cứ trả lời qua loa là được.” Hứa Kim Tường lời ít ý nhiều dặn dò.
Lưu Tri hiểu mức độ nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng gật đầu.
Hứa Kim Tường nói thêm: “Đúng rồi, sau khi Bạch Tô Mặc tỉnh lại, nhớ cho nàng ta uống bát canh gừng.”
Lưu Tri đáp vâng.
Xe ngựa rời đi, bấy giờ Lưu Tri mới buông tấm mành cửa xuống.
Y phục của Bạch Tô Mặc ướt sũng, hôm nay trời khá nóng nên hơi ẩm trên quần áo cũng được rút đi ít nhiều, nhưng cho dù đang giữa tháng bảy vẫn có thể bị nhiễm phong hàn, may sao đã chuẩn bị trước một bộ y phục mới trên xe ngựa, hiện tại đã có chỗ dùng.
Lưu Tri thở dài trong lòng.
Chẳng qua nàng chỉ rời đi một chút, tiểu thư nên ở cùng Chử công tử mới phải, tại sao bỗng nhiên lại rơi xuống nước? Huống hồ, không thấy Chử công tử đã đành, tại sao Hứa công tử và Tiền công tử lại đưa tiểu thư ra ngoài?
Hứa công tử là công tử phủ tướng quốc, nổi tiếng hoàn khố trong kinh thành, tiểu thư có ấn tượng khá xấu về hắn, mà Tiền công tử mới chỉ gặp ở Dung Quang Tự một lần.
Lưu Tri không thể hình dung được vì sao hai người này lại ở chung một chỗ?
Mà nhìn hành động của hai người bọn họ dường như đặc biệt giúp tiểu thư che giấu, ngoài ra không có động tĩnh nào khác. Tiếc rằng lúc ấy nàng không ở đó nên chưa hiểu nguyên do vì đâu. Lưu Tri thầm hối hận trong lòng, nếu nàng ở lại tiểu thư sẽ không ngã xuống hồ, lẽ ra nàng nên kiên trì mới phải.
Có điều vừa rồi Hứa công tử nói rất đúng, việc này không nên để lộ ra ngoài, đợi tiểu thư tỉnh lại rồi tính sau.
***
Dõi theo xe ngựa quốc công phủ rời đi một lúc cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt, Tiền Dự và Hứa Kim Tường đều thở phào nhẹ nhõm, phỏng chừng lúc này trái tim họ mới đặt về chỗ cũ.
May mắn bọn họ gặp được Lưu Tri ở cổng tây, bằng không nhiều người phức tạp, để xe ngựa Hứa phủ đưa Bạch Tô Mặc trở về, chẳng may bị người khác nhìn thấy sẽ gặp rắc rối. Huống chi quần áo trên người nàng lại ướt đẫm, có Lưu Tri trên xe ngựa thay đồ giúp nàng, nếu không hai người bọn họ cũng chẳng biết phải làm sao.
Kết quả, cả hai đều nghe thấy tiếng than nhẹ nhõm như trút được gánh nặng của đối phương.
Hứa Kim Tường đảo mắt, lúc này mới phát hiện cả người Tiền Dự đã ướt nhẹp: “Chỗ này không nên nói nhiều, ta đưa ngươi đi đổi y phục trước nhé?”
Tiền Dự đồng ý.
Cẩm Hồ uyển cách Tử Vi Viên không xa.
Đánh xe ngựa vào trong viện, Tiền Dự về phòng thay y phục, Hứa Kim Tường đi quanh sân đánh giá một vòng.
Trong viện chỉ có một hai ma ma thô sử, không có nha hoàn thân cận của Tiền Dự, cách bày trí trong phòng cũng rất quy củ, hoàn toàn không có bất cứ vật phẩm theo sở thích cá nhân nào.
Có lẽ Cẩm Hồ Uyển này chỉ là chỗ thuê ở tạm mà thôi, đáy lòng hứa Kim Tường bỗng đắn đo vài phần.
Tiền Dự không phải người trong kinh thành, khó trách thấy lạ mắt.
Hắn nhập tâm tìm kiếm ấn tượng về người này trong đầu nhưng dường như không có bất kỳ chi tiết nào, Bạch Tô Mặc quen biết một bằng hữu như vậy từ khi nào?
Đang suy nghĩ thì Tiền Dự đã thay y phục xong, trở lại tiền viện.
“Lâu thế.”
Bây giờ Hứa Kim Tường mới cẩn thận quan sát người này, sửa sang nhẹ nhàng khoan khái, Tiền Dự đã bỏ đi dáng vẻ chật vật trong Tử Vi Viên khi nãy, giơ tay nhấc chân đều rất nho nhã lịch thiệp, ngũ quan cực kì tuấn lãng đủ khiến người khác phải khắc sâu ấn tượng.
Hứa Kim Tường đảo mắt hỏi: “Có cần mời đại phu đến khám không?”
Tiền Dự khó hiểu.
Hứa Kim Tường bèn vén tay áo trái của hắn lên, chỗ bị ong vò vẽ chích vì ngâm nước bẩn trong hồ mà sưng đỏ.
Tiền Dự cau mày, có lẽ vừa rồi thần kinh vẫn luôn căng chặt nên chưa phát hiện. Hiện giờ những chỗ bị ong chích đã bắt đầu hơi đau nhức.
Tiền Dự tự giác vén tay áo phải, quả nhiên vết thương trên cánh tay cũng có dấu hiệu tương tự, không chỉ sưng đỏ mà còn bưng mủ, lại nhận ra những nốt chích trên lưng cũng đau giống vậy.
Hứa Kim Tường gọi tiểu tư bên cạnh: “Đi mời Hồ đại phu đến đây, đừng nói gì nhiều.”
Tiểu tư đáp một tiếng, nhanh chóng xoay người chạy khỏi uyển.
Hứa Kim Tường lại nói: “Vận khí của ngươi tốt hơn ta đấy, ngày nhỏ ta cũng bị ong vò vẽ đốt, nọc nó rất độc, chích mấy cái là mất gần nửa cái mạng. Tuy thương thế của ngươi trông hơi đáng sợ nhưng không có vấn đề gì lớn, có điều đừng nên xem thường, chi bằng mời Hồ đại phu đến xem qua một lần cho an tâm. Hồ đại phu thường xem bệnh cho ta, miệng rất kín nên ngươi cứ yên chí, chuyện hôm nay sẽ không bị truyền ra ngoài.
Tiền Dự chỉ nhìn hắn, vẫn chưa nói gì.
Ồ, quả nhiên là người thận trọng, Hứa Kim Tường bật cười: “Lúc ấy may nhờ ngươi tỉnh táo mang Bạch Tô Mặc nhảy xuống nước trốn, nếu không hậu quả sẽ rất thảm khốc.” Chỉ cần nghĩ đến đám ong vò vẽ đông đúc như bóng đêm vừa nãy, Hứa Kim Tường đã rợn tóc gáy.
Trái lại Tiền Dự rất kinh ngạc, hắn chứng kiến tất cả?
Hứa Kim Tường phát hiện ánh mắt nghi hoặc của hắn, nhanh chóng giải thích: “Thấy các ngươi nhảy vào hồ nước tránh ong, ta vội vàng đi dọc trên bờ tìm các ngươi, cuối cùng tìm thấy trên bờ Bình Hồ ở cửa phía tây. Cũng may khu đó đã bị bỏ hoang từ lâu nên chẳng mấy người muốn đến, sẽ không bị ai phát hiện. Chỉ là ngươi vừa tình nguyện liều mình cứu Bạch Tô Mặc, sau đó lại không muốn sự việc bị phát hiện, ngươi cũng là bạn của Bạch Tô Mặc sao?”
Bạn?
Tiền Dự đáp qua loa: “Chưa đến mức, mới chỉ gặp qua một lần.”
Hứa Kim Tường rất ngạc nhiên với câu trả lời này.
Thật ra Tiền Dự đang cố ý tránh nặng tìm nhẹ.
Thứ nhất, hắn không biết Hứa Kim Tường với Bạch Tô Mặc và Chử Phùng Trình có quan hệ thế nào. Thứ hai, hắn không muốn can dự vào chuyện của Chử Phùng Trình, càng không muốn dính vào vũng nước đục này.
“Dẫu là thế nào, chuyện hôm nay cũng thiệt thòi cho ngươi. Ta họ Hứa, tên Kim Tường, là công tử phủ tướng quốc, sau này có việc gì cần chỗ dựa cứ tới phủ tìm ta.” Hứa Kim Tường chậm rãi tiến lên đưa tín vật cho hắn.
Tiền Dự cười cười: “Hứa công tử không cần khách khí, ta cũng không phải người Thương Nguyệt, lần này chẳng qua là đến kinh thành làm việc mà thôi, vẫn hiểu được chuyện gì nên nói và không nên nói. Tiền gia cùng lắm chỉ là một người làm ăn, không dám đắc tội với quốc công phủ và phủ tướng quốc các ngài.”
Xem ra là một người sắc bén hiếm thấy.
Hứa Kim Tường bật cười: “Nếu đã như thế ta cũng không quấy rầy thêm, hẹn khi khác đến thăm.”
Tiền Dự đưa tiễn.
Hứa Kim Tường đi rồi Tiền Dự mới vén tay áo lên, khẽ thở dài nhìn vết thương: “Tiền Dự ơi Tiền Dự, ngươi còn khoe khoang gì chứ, cho dù không có ngươi, người ta vẫn sẽ có người ở bên cạnh theo dõi, ngươi lo lắng làm cái gì…”
Trong giọng nói mang theo vài phần oán giận, càng cảm thấy những vết thương bị ong chích trên người đau hơn một chút.
Còn may tiểu tư của Hứa Kim Tường dẫn đại phu đến rất nhanh.
Đại phu chỉ đơn giản bôi thuốc và băng bó, sau đó sắc một bát thuốc cho hắn uống, dặn phải ăn đồ thanh đạm và không nên đụng vào nước. Tiếu Đường không ở đây, hắn đành phải tự mình ghi nhớ từng chuyện. Cuối cùng vẫn quên sạch sẽ, chỉ nhớ Hồ đại phu đã nói vết thương không nghiêm trọng, nhưng sợ rằng độc tố ngấm vào máu sẽ sinh ra ảo giác, nếu ngày mai xuất hiện ảo giác phải nhanh chóng cho người đến hiệu thuốc Hồ thị ở phố nam tử tìm hắn.
Hôm nay gần như kiệt sức trong nước, uống xong thuốc Tiền Dự đã ngủ thiếp đi.
Đêm nay, tất cả những giấc mơ đều trở nên hỗn loạn.
Đôi khi sẽ là việc làm ăn của Tiền gia, khi thì cha mẹ bắt hắn mau cưới một nàng dâu tốt về nhà, hắn cũng mơ thấy Bạch Tô Mặc, nhưng chuyện ngớ ngẩn nhất là hắn đã đến quốc công phủ cầu hôn…
Mơ mơ màng màng ngủ cả đêm, khi tỉnh lại cảm thấy miệng đắng lưỡi khô muốn gọi Tiếu Đường rót nước mới nhớ ra hắn đã bị phái đến Dung Quang Tự, trong lòng càng thêm buồn bực. Còn đang lờ mờ chưa kịp mở mắt, cảm giác có người đang rót nước đưa cho hắn, khẽ mở mắt ra, khoảnh khắc bóng người hiện rõ trước mặt trái tim Tiền Dự lập tức chết lặng!
Thật sự như lời Hồ đại phu đã nói.
Sẽ xuất hiện ảo giác.
Người đứng trước mặt đang rót nước cho hắn, tại sao lại là Bạch Tô Mặc!