Editor: Gà
Trong tiếng cười đùa, đường hồi kinh lần này không còn quá dài.
Cố Miểu Nhi bất chợt kinh ngạc: “Có lịch sử năm châu này.”
Lịch sử thế giới rất rộng lớn, ngoại trừ các nước như Yến Hàn, Tây Tần, Trường Phong, Nam Thuận, Bắc Dư và Thương Nguyệt, trên đó còn có các dân tộc du mục như Khương Á, Ba Nhĩ, xa hơn một chút là Tây Vực và những địa phương phía tây Tây Vực. Trong xe Tiền Dự có mấy tập sách giới thiệu về phong tục tập quán của nhiều nước khác nhau, [Năm châu chí] là một trong số đó.
Ngoài ra còn có [Tây Tần ký sự], [Trường Phong ký sự], [Phong tục dân gian Nam Châu], [Tiểu sử Bắc Dư], [Sưu tầm phong tục Thương Nguyệt], hượm đã, Cố Miểu Nhi đọc ra từng cái tên, kinh ngạc nói: “Người cho chúng ta mượn xe ngựa hóa ra thích đọc mấy loại sách này.”
Nàng ấy không khỏi thở dài cảm thán: “Có thể kiên nhẫn đọc hết những cuốn sách thế này, trên đời đâu được mấy người. Nhị ca ta là một trong số đó, còn đây là người thứ hai.”
Bạch Tô Mặc xem lần lượt từng cuốn sách Cố Miểu Nhi bày ra, Tây Tần, Trường Phong, Nam Thuận, Bắc Dư, Thương Nguyệt tất cả đều có…Đầu ngón tay nàng hơi dừng, chỉ duy nhất không có Yến Hàn.
Nàng đánh mắt sang phía mành cửa, trong lòng suy đoán: “Chẳng lẽ, hắn là người Yến Hàn?”
Cố Miểu Nhi không có hứng thú tìm hiểu tường tận chủ nhân của chiếc xe này vì sao lại thích đọc các loại sách kia, nàng ấy chỉ muốn lướt qua để giết thời gian mà thôi! Cố Miêu Nhi nhấc cuốn [Tiểu sử Bắc Dư] lên xem, mới mở trang bìa ra đã phải bật thốt: “Ghi cả chú giải nữa này.”
Bạch Tô Mặc cũng lật cuốn [Tây Tần ký sự], quả nhiên cách mấy trang lại thấy vài dòng chú giải, chi tiết hay giản lược đều có, đôi khi trong một trang sách viết rất nhiều lời bình, cũng có khi là vài trang vẫn giữ nguyên trạng. Hầu hết các chú thích đều là phong tục và hàng hóa liên quan đến văn hóa cùng điều kiện địa phương, hoặc chăng là một số địa danh được khoanh tròn cụ thể.
Nàng đoán không sai, là một thương nhân.
Cũng có thể là một thương nhân Yến Hàn đến Thương Nguyệt làm ăn.
Bạch Tô Mặc liếc mắt nhìn ra phía ngoài, mành cửa mỏng manh mơ hồ nhìn thấy bóng dáng.
Ngày hôm qua nàng gặp hắn ở bảo điện Đại Hùng, chỉ cảm thấy hắn nói chuyện khá thú vị, sau đó tại sương phòng phía hậu uyển Dung Hoa Tự hắn đưa tay kéo nàng, nàng vẫn còn nhớ rõ ánh mắt trầm ổn vững vàng của hắn, kéo nàng ra sau lưng dùng chạc cây đánh rắn độc, khi ấy nàng đã đánh giá hắn thật lâu. Sau đó tình cờ gặp lại ở Niệm Ân Các, phát hiện ra hình như hắn rất ít nói, càng không muốn chào hỏi nàng. Lúc đi xuống tiếp tục gặp nhau giữa sườn núi, đến khi càng xe bị gãy lại lần nữa gặp nhau trên đường rời núi, nàng vô tình trông thấy hắn cáu kỉnh vừa chán ghét đến mức không muốn liếc mắt nhìn nàng một cái…
Thật ra ấn tượng của nàng với hắn rất tốt, hiềm nỗi đối phương hình như có thành kiến với nàng.
Bạch Tô Mặc thu hồi tầm mắt.
Không biết vì sao, chợt nhớ tới lúc vừa mới lên xe đi lướt qua bên cạnh hắn, hắn không nhìn nàng nhưng nàng lại để ý thấy cổ áo hắn để ngỏ, lộ ra hơi thở cùng dáng vẻ chưa từng gặp của những nam nhân trước đây nàng đã tiếp xúc, có lẽ đó là phong thái phong thái đặc hữu của một nam nhân phong lưu tùy tiện.
Nàng liếc qua, đúng lúc nhìn thấy giọt mồ hôi trượt vào trong vạt áo của hắn. Hắn chỉ tùy ý kéo cổ áo, để lộ đường cong đẹp đẽ sau gáy. Dường như có một sự cám dỗ vô hình nào đó.
Đầu ngón tay Bạch Tô Mặc bồn chồn, sắc mặt hơi đỏ lên, người khác nhìn không ra nhưng trong lòng nàng lại hiểu mười mươi.
Rõ ràng, nàng đã nảy sinh tò mò với hắn…
Đoạn đường này, tâm tình Bạch Tô Mặc trở nên thất thường. Thậm chí lúc Cố Miểu Nhi bắt chuyện với nàng, nàng đều trong trạng thái thất thần. Cố Miểu Nhi chỉ cho rằng vì hai ngày này nên nàng mệt mỏi, cũng không để ý quá nhiều.
Trên đường xe ngựa chạy ngang qua một quán trà dừng lại nghỉ chân, lúc này Bạch Tô Mặc đã tựa lên gối đầu ngủ thiếp đi. Mấy người Lưu Tri thấy nàng ngủ say nên không lên tiếng đánh thức.
Tiểu thư có bệnh lạ giường, đổi giường khác buổi tối nàng sẽ ngủ không ngon. Thấy nàng hô hấp đều đều có lẽ đã ngủ say, Cố Miểu Nhi nhẹ chân nhẹ tay bước xuống xe ngựa.
Tiền Dự ngồi vào bàn uống trà, đưa mắt quan sát.
Người trên xe lục tục đi xuống hết nhưng vẫn chưa thấy Bạch Tô Mặc đâu. Tiếu Đường chạy ra phía sau giật mạnh tay áo hắn: “Thiếu chủ, thiếu chủ, Cố tiểu thư đang lại đây!”
Tiền Dự bất lực, quán trà này chỉ vỏn vẹn ba cái bàn, hai bàn khác đã có người ngồi, Cố Miểu Nhi không sang đây chẳng lẽ sang hai bàn kia?
Quả thật Cố Miểu Nhi đã tiến lại ngồi đối diện hắn.
“Tiền công tử, may nhờ có xe ngựa của huynh, bằng không giờ này bọn ta vẫn còn mắc kẹt trên núi Vũ Trắc, chưa biết chừng nào mới có thể hồi kinh!” Chịu ân huệ của người ta, phải biết cách đem sự biết ơn trong lòng thốt ra miệng, nhất là đối với người không quen thân. Khúc phu nhân đã dạy bảo nàng như vậy, Cố Miểu Nhi lập tức biến kiến thức thành hành động.
Tiền Dự chỉ cười không nói nhiều lời.
Hàn huyên vài câu, vừa lúc Chử Phùng Trình quay trở lại, giao ngựa cho Vu Lam đem đi uống nước.
“Tô Mặc đâu?” Không thấy Bạch Tô Mặc, hắn lên tiếng hỏi.
Cố Miểu Nhi cười đáp: “Đang ngủ, có Lưu Tri ở trong xe chăm sóc rồi.”
Chử Phùng Trình đảo mắt: “Bị say nắng à?”
Nhìn thì giống quan tâm, nhưng không hề cất chứa tình cảm, chỉ như bằng hữu bình thường hỏi thăm.
Cố Miểu Nhi cười: “Không phải, nàng bị lạ giường, đổi chỗ một chút sẽ ngủ không ngon, bây giờ chỉ đang ngủ bù thôi.”
Nghe vậy Chử Phùng Trình không hỏi nhiều thêm.
Quan tâm đúng lúc đúng chỗ, không đi quá giới hạn, một người tốt như vậy khiến Cố Miểu Nhi chỉ biết thầm than đáng tiếc.
Tiền Dự nghĩ tới những điều Bạch Tô Mặc đã kể về Chử Phùng Trình khi nãy, lại thu hết một màn này vào trong mắt, nhướng mày nở nụ cười nhạt trên môi.
Sự nghiệp kinh doanh của Tiền gia trải rộng khắp Yến Hàn, gặp qua vô số dạng người, có khi nào hắn nhìn nhầm?
Chử Phùng Trình cau mày liếc hắn.
Tiền Dự vừa đáp lại ánh mắt của đối phương, vừa thong thả thưởng trà.
Chử Phùng Trình cảm thấy vừa rồi Tiền Dự cố tình giễu cợt hắn. Tuy vậy, toàn bộ quá trình Tiền Dự chỉ ung dung uống trà, không hề nói câu nào. Hắn đành phải thu ánh mắt về.
*
Bạch Tô Mặc bị Lưu Tri nhẹ nhàng lay tỉnh.
“Tiểu thư, về đến viện rồi.” Lưu Tri nói.
Bạch Tô Mặc khẽ ngáp, một lát sau mới nhíu mi hỏi: “Đến viện?”
Bình Yến và Miểu Ngôn đã xuống xe ngựa, Lưu Tri nhấc tấm mành lên, đây không phải Thanh Nhiên Uyển trong Quốc Công phủ sao?
Lưu Tri đỡ nàng ngồi dậy.
Ngoài mành cửa không thấy bóng dáng mấy người Tiền Dự, Chử Phùng Trình và Cố Miểu Nhi đâu.
Lưu Tri hiểu ý: “Giờ thân xe ngựa đã về đến kinh thành, Tiền công tử hình như còn có việc nên để xe ngựa lại đưa tiểu thư về. Trên đường xe ngựa chở Cố tiểu thư về Cố phủ trước, thấy tiểu thư vẫn còn ngủ nên lúc về tới phủ Vu Lam đã cho xe trực tiếp vào Thanh Nhiên Uyển, trời sắp tối rồi nên nô tỳ mới gọi tiểu thư dậy.”
Nàng ngủ lâu như vậy? Bạch Tô Mặc kinh ngạc thầm nghĩ.
Lưu Tri thở dài: “Có lẽ nhờ chuỗi phật châu làm bằng gỗ đàn hương này? Nghe nói gỗ đàn hương có tính an thần rất tốt.”
Bạch Tô Mặc nhìn thấy một chuỗi phật châu gỗ đàn hương ở bên cạnh, có lẽ đeo trên người đã lâu nên màu sắc dần nhạt bớt, lúc lên xe không ai để ý, khi nãy nàng ngủ được cũng nhờ vào chuỗi phật châu này.
Nhân lúc Lưu tri đỡ nàng đứng dậy, chuỗi phật châu kia tất nhiên không phải của Cố Miểu Nhi, Bạch Tô Mặc quan sát trên mặt dây có khắc một chữ “Dự” rất nhỏ.”
Dự?
Bạch Tô Mặc mỉm cười.
Tên hắn là Tiền Dự?
*
Lưu Tri đỡ Bạch Tô Mặc xuống xe ngựa.
Doãn Ngọc đi đến nói: “Tiểu thư, Quốc Công gia cho người đến báo muốn giữ Chử công tử ở lại dùng bữa tối, phòng bếp bên kia đã bắt đầu chuẩn bị, Quốc Công gia sai em mời tiểu thư qua đấy.”
Bạch Tô Mặc quay sang hỏi Lưu Tri: “Sao Chử Phùng Trình vẫn còn ở đây?”
Lưu Tri như có như không mỉm cười: “Vừa nãy Quốc Công gia dặn Tề Nhuận đứng chờ trước cổng lớn, vừa nhìn thấy xe ngựa đến phủ đã dẫn Chử Công Tử đến Vạn Quyển Trai gặp Quốc Công gia, ngài ấy có muốn rời đi cũng không được…”
Trên trán Bạch Tô Mặc xuất hiện ba kẻ sọc đen.
Gia gia vẫn muốn loạn điểm uyên ương.
Bạch Tô Mặc nói với Doãn Ngọc: “Doãn Ngọc, đến nói với gia gia ta thay quần áo xong sẽ qua ngay.”
“Vâng ạ.” Doãn Ngọc đáp lại rồi rời đi.
Về phòng, Lưu Tri lấy một bộ quần áo khác cho Bạch Tô Mặc thay.
“Tiểu thư, xem ra Quốc Công gia rất vừa ý Chử công tử.” Lưu Trư trêu ghẹo nói.
Bạch Tô Mặc: “Gia gia thích Chử Phùng Trình vì trên người hắn có thể nhìn thấy dáng vẻ của bản thân lúc còn trẻ.”
Lưu Tri nhìn nàng.
Bạch Tô Mặc cười giải thích: “Cả đời gia gia đều mặc áo giáp cưỡi trên lưng ngựa, hiện tại có tuổi phải ở trong nhà dưỡng lão, nhưng người vẫn luôn say sưa nhắc lại những chuyện cũ ở biên quan, hay chuyện trong quân doanh. Mấy công thử gia ở trong kinh thành nào có ai lọt vào trong mắt của gia gia? Ví như con trai của Hứa tướng, gia gia ghét bỏ hắn không học vấn không nghề nghiệp, gặp được con trai của quận vương người chê hắn ăn nói khúm núm, nhìn công tử nhà Tần tướng quân người ngại hắn văn hóa thấp. Đến khi phát hiện Chử Phùng Trình giống hệt mình lúc còn trẻ, tất nhiên gia gia vừa thấy đã thích.”
“Ngẫm lại cũng đúng.” Lưu Tri khẽ cười. “Quốc Công gia thật sự rất thích Chử công thử, Bảo Thiền vừa kể, hôm qua Quốc công gia nghe nói Chử công tử uyển chuyển cự tuyệt ý muốn giữ hắn ở lại kinh thành làm phó thống lĩnh của bệ hạ, Quốc Công gia vui lắm, ngài nói nam nhi Thương Nguyệt chúng ta phải nên như vậy!”
Bạch Tô Mặc hơi sửng sốt.
Lưu Tri tiếp tục: “Sau đó Quốc Công gia đã nhờ Chử công tử đến Dung Quang Tự đón tiểu thư.”
Bạch Tô Mặc do dự hỏi: “Bảo Thiền có nói vì sao hôm qua Chử Phùng Trình đến phủ không?”
Lưu Tri đáp: “Hình như vì hôm trước Chử tướng quân và Quốc Công gia diễn tập sa bàn chưa xong, khi trở về ngài ấy vẫn cứ canh cánh mãi, rốt cuộc hôm qua cũng nghĩ ra, hiềm nỗi Chử tướng quân đang ở doanh trại luyện binh không thể phân thân, đành sai Chử công tử đi thay. Chử công tử cùng diễn tập với Quốc Công gia xong, người vui lắm, bảo ngài ấy ở lại ăn cơm trưa, nghe đâu lúc dùng cơm nhắc đến việc Chử công tử từ chối chức phó thống lĩnh, Quốc Công gia đã khen không dứt miệng, đúng lúc trời đột nhiên mưa to nên Quốc Công gia nhờ Chử công tử đến Dung Quang Tự đón tiểu thư về.”
Khó trách…
Tính tình của gia gia thế nào, Bạch Tô Mặc rõ hơn ai hết. Gia gia vẫn luôn tôn trọng ý kiến của nàng, giống như lần trước gặp Chử Phùng Trình xong thấy nàng không chủ động đề cập đến, gia gia cũng đoán được một hai. Nàng còn cho rằng gia gia đã hiểu ý của nàng, nên dù thích Chử Phùng Trình cỡ mấy hai ngày sau đó cũng không nhắc lại, chuyện này nên kết thúc từ đó mới phải.
Vậy mà hôm nay, gia gia bỗng nhiên nhờ Chử Phùng Trình đến Dung Quang Tự đón nàng, khiến nàng không khỏi kinh ngạc một phen.
Hóa ra vì lý do này!
Hôm qua có lẽ vì vậy mà gia gia càng thêm thích Chử Phùng Trình, cảm thấy nếu không ghép hai người vào một chỗ sau này sẽ phải hối hận, thành ra mới có chuyện nhờ Chử Phùng Trình đến Dung Quang Tự đón nàng, còn mời hắn ở lại phủ ăn cơm cùng nàng như hôm nay.
Gia gia vẫn luôn dung túng chuyện hôn nhân của nàng, đều vì nàng mà lo trước lo sau, đây dường như là lần đầu tiên.
Bạch Tô Mặc khẽ cau mày.
=======================