Tháng Mười Hai, ai cũng thấy rõ vẻ mặt tổng giám đốc Tần khá tệ.
Theo lý thuyết thì đây là một mùa đông ấm áp, bao nhiêu năm trôi qua, thời tiết chưa bao giờ ấm như năm nay cả.
Đến thành phố B vào lúc này cũng mặc thêm quần áo dày nhưng năm nay không lạnh lắm. Mặt trời luôn tỏa ra ánh nắng ấm áp.
Dường như bão táp cũng ngừng nghỉ.
Hạ Tẩm phát hiện gần đây chuyện tổng giám đốc Tần hay làm nhất là coi dự báo thời tiết.
Tất cả các nguồn tin dự báo đều được anh nghe.
Có hôm nhân viên nói: "Năm ngoái cuối tháng Mười Một là tuyết bắt đầu rơi rồi, năm nay ấm như vậy thì chắc không có tuyết đâu nhỉ?"
Cậu Tần bưng gương mặt lạnh lẽo đi tới: "Cậu nói lại lần nữa."
Nhân viên: "Không... Không có tuyết..."
Hạ Tẩm rất biết quan sát, dù chả biết tuyết rơi thì liên quan tới chuyện gì nhưng cô ta là người giỏi nhìn sắc mặt nên vội vàng nói: "Tôi thấy không chắc, lạnh thêm chút nữa là có tuyết rơi thôi."
Nhân viên vội vã lắp bắp: "Đúng đúng."
Tần Kiêu đè sự hung ác xuống. Mẹ nó, tự dưng khi không anh nói tới vụ tuyết rơi làm gì!
Nhưng đến giữa tháng Mười Hai, tuyết vẫn chậm chạp chưa chịu rơi.
Tô Lăng cũng chưa về.
Tần Kiêu bình tĩnh ngoài dự tính, bảo Hạ Tẩm đi chuẩn bị lông chim màu trắng.
Tuyết rơi gì đó, anh quyết định.
Khi đó Weibo của Tô Lăng thường cập nhật tin mới, đa số là Lâm Thanh chụp Tô Lăng đang cố gắng đóng phim.
Bây giờ cô khoảng 20, gương mắt bớt đi phần non nớt, nhiều hơn là tinh thần phơi phới, không ngừng tiến về phía trước.
Đó là một bộ phim khoa học viễn tưởng, động tác khi quay phim vừa xinh đẹp vừa ngang ngược không ngờ tới.
Thêm vài phần hương vị của người phụ nữ đã trưởng thành.
Cả ngày lẫn đêm anh đều xem, có chút lặng lẽ.
Hôm nay Tô Lăng không còn là một nụ hoa rụt rè sợ hãi nữa, cô nỗ lực lớn lên, thật sự trưởng thành rồi.
Cô không bị anh nuôi nhốt, cũng sẽ không bị anh giam vào lồng.
Lần đầu tiên anh hơi mù mờ.
Anh để cô trưởng thành, cô vào lúc này rất khó để anh nắm trong lòng bàn tay, là đúng hay sai.
Anh vừa không khống chế được tâm trạng bất an và hung ác, vừa không nhịn được mà bị Tô Lăng hấp dẫn.
Anh có nhu cầu bình thường, lúc nửa đêm tỉnh giấc, dường như còn nhớ dáng vẻ cô đang thở gấp cầu xin anh bỏ qua, trong mơ cũng xinh đẹp đến rung động lòng người.
Nhưng trận tuyết năm nay lại chậm chạp không đến, là ý trời không muốn anh có được cô sao?
Lúc nhóm người kia chuẩn bị xong lông chim thì vừa khéo là cuối tháng Mười Hai.
Đã ba tháng kể từ khi Tô Lăng rời khỏi anh.
Lâu rồi Weibo cô không cập nhật, có một bài viết được đăng lên giải thích rằng vì quay phim bị chậm nên Tô Lăng trở về nước cũng trễ hơn nhằm để fan không đợi cô ở sân bay vào ngày đã định.
Tần Kiêu nhìn một đống lông chim thì hồi lâu không nói gì.
Ngoài lông chim được đưa tới biệt thự còn có máy phun lông chim.
Hạ Tẩm không hiểu lắm, cô ta chỉ cảm thấy thế giới của người có tiền quá khó hiểu, vì để giống tuyết nên phải đem từng sợi lông chim đi khử độc. Sao cậu Tần lại muốn ngắm tuyết vậy trời?
"Cô đi đi."
Hạ Tẩm đáp vâng.
Trong biệt thự yên tĩnh, hai ngày trước dì Đinh có việc nên về nhà.
Gương mặt Tần Kiêu lạnh lẽo, anh mở máy phun lên.
Lông tơ bay đầy trời, thật ra còn đẹp hơn tuyết, trong biệt thự nhanh chóng trở thành một thế giới trắng xóa. Anh lạnh lùng nhếch môi, à, tuyết đầu mùa.
Từ đầu đến giờ, số trời chưa bao giờ thương xót cho anh.
Vì vậy anh không ngừng đi tranh, đi cướp, đi giật.
Lúc trước là tranh giành với người, bây giờ là tranh giành với ông trời.
Thật ra thì anh rất mệt mỏi.
Tần Kiêu bắt chéo chân ngồi trên salon, chờ đống lông chim này rơi xuống hết.
Vô dụng, anh biết chứ. Anh không thể làm một tên lừa gạt như vậy, cô sẽ không thích một anh ép buộc mọi thứ thay đổi.
Tô Lăng cầm chìa khóa của dì Đinh, cô lặng lẽ về nước, vốn muốn cho Tần Kiêu một niềm vui bất ngờ nhưng cả biệt thự tràn đầy lông chim đã khiến cô ngây người.
Tần Kiêu ngồi trên ghế salon đã ngủ.
Cô mở cửa cũng không đánh thức anh.
Tô Lăng đi vào thế giới này, lông chim rơi xuống bả vai và chạm vào hàng mi của cô.
Cả thế giới đều êm ái, trong một thoáng cô đến gần, anh lập tức cảnh giác, lạnh lùng mở mắt ra.
Trong phút chốc Tần Kiêu không phân biệt được đây có phải là giấc mơ của mình hay không.
Thế giới màu trắng, còn cô thì đẹp đến rung động lòng người.
Tô Lăng không mang giày, đôi chân trần giẫm lên lông chim, bàn chân cũng trắng như lông chim. Âm thanh của cô ngọt ngào: "Tần tiên sinh, em về rồi."
Anh cong môi, giơ tay ôm cô vào lòng.
Cô chạm vào ngực anh.
Chạm đến mức trái tim anh đau nhức.
Anh sợ em không quay về, anh sợ em chỉ lừa anh, sợ rằng tình yêu này sẽ tổn thương em, hết thảy đều là do anh có bệnh mà thôi.
Tô Lăng biết anh đang làm gì.
Lúc cô quay phim ở nước ngoài cũng để ý tới thời tiết trong nước, năm nay rất ấm, có thể không có tuyết.
Cô suy nghĩ rất lâu, cảm thấy chắc chắc Tần Kiêu sẽ vô cùng khó chịu.
Vì thế cô quay về.
Cô ở trong ngực anh, vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại. Chìa tay đón lấy lông chim nhẹ tênh kia.
"Tần Kiêu, thời tiết ấm lắm."
Anh nhìn cô, hôn lên trán cô: "Ừ, chờ chút nữa, chờ chút nữa thì chắc chắn sẽ có tuyết thôi."
"Không chờ đâu." Cô nói, dường như là sắc đen trong mắt anh vỡ vụn ra trong thoáng chốc.
Âm thanh của Tần Kiêu vừa khàn vừa nhỏ: "Em đợi chút nữa, trời sẽ..."
Cô hơi xấu hổ, cười nói: "Đây là tuyết mà."
Anh nắm lấy cằm cô: "Em chắc chưa?"
Cô mềm mại đáp: "Chắc mà, em cũng nhớ là trận tuyết đầu tiên sẽ gả cho anh."
Ông trời chưa bao giờ quan tâm đến anh, nhưng cô lại thương xót cho anh.
Bất chấp định luật của thế gian, chỉ hỏi ngày đêm.
Anh không nhịn được nữa mà đè cô dưới thân, hôn vào khóe môi cô: "Tô Lăng, Lăng Lăng..."
Lông chim rơi xuống nên hơi ngứa, công không ngừng cười nổi.
Hồi lâu mới mềm nhũn đáp lại: "Tần Kiêu."
Trong mắt anh đều là ánh sáng nóng bỏng, nơi đó chống ở đùi cô, anh nằm trên người Tô Lăng mà thở gấp. Đây không phải là mơ, vì vậy anh không dám mặc sức làm bậy.
"Có thể không em?"
Cô cắn cắn môi, nghiêng đầu rồi xấu hổ nói: "Vâng, Tần Kiêu, em cho anh sờ chân cả đời, anh không được bắt nạt em nhé."
Anh không kìm được mà thấp giọng cười lên: "Được."
Nhưng lời đàn ông nói trên giường thì đa số là ba xạo.
Tô Lăng cũng không phải người dễ dàng đổi ý, song đời trước lúc cô hôn mê, chẳng biết lần đầu tiên đau cỡ nào, tỉnh lại thì đã bị tâm trạng đau khổ lấn áp. Sau lại nếm được hương vị tình dục, cô cũng không thấy đau.
Hôm nay là lần cảm nhận thực sự.
Cô không nhịn được, lập tức bật khóc: "Không làm nữa."
Tần Kiêu không dừng lại.
Lúc này mà dừng thì mẹ nó anh không phải đàn ông.
Huống chi cô rên rỉ cũng hay.
Cô ưm ưm, đặt chân vào tay anh: "Dừng một chút đi mà, đừng động đậy nữa, cho anh sờ chân đó."
Lúc động tình nhất, anh kích động tới mức run rẩy: "Lăng Lăng... Lăng Lăng... Nói em yêu anh, cả đời em cũng sẽ không rời khỏi anh."
Ai mà yêu nỗi anh chứ? Bàn chân của cô còn trong lòng bàn tay anh, để anh tùy ý chơi đùa. Anh chôn trong cơ thể cô, Tô Lăng đá anh: "Huhu, đồ khốn..."
Mặc kệ bấy giờ anh cưng chiều cô cỡ nào thì có một số việc anh vẫn sẽ không nhẹ nhàng.
Đến cuối cùng, cô mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Mưa tạnh mây tan.
Cả phòng trắng xóa.
Lúc cô ngủ say, khóe mắt còn ướt nhẹp.
Anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô rồi ôm cô vào lòng.
Tần Kiêu nhắm mắt, nhớ lại vở kịch Thanh mai lúc trước.
Và còn bí mật anh chôn sâu trong lòng.
Hai năm về trước mới là lần đầu tiên bọn họ gặp gỡ.
Thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa, ngày hè nóng bức, cô rũ mắt, lo lắng nói chuyện với quản lý tiệm trà sữa.
Không biết đối phương nói gì mà cô khẽ cười, ngây thơ sạch sẽ, trong trẻo và tốt đẹp.
Chỉ nửa bên gương mặt đã làm cả mùa hè trở nên dịu đi.
Nửa đời trước của anh cũng chưa yêu ai, sống theo kiểu có cũng được mà không có vẫn chả sao, song trong chớp mắt ấy, trái tim anh đập như điên, từng chút từng chút, đập không theo một quy luật nào.
Anh kìm nén sự run rẩy trong lời nói, dường như cũng không nhìn thấy những thứ khác trên thế gian.
Anh hỏi: "Em ấy là ai?"
Đám bọn họ ngồi ở lầu hai, đối diện với Tô Lăng, đôi mắt anh ngắm nhìn từ phía xa.
Đường Vi Vi đi ra từ đám người: "Cậu Tần, em biết cô ấy là ai, cô ấy là Tô Lăng, là bạn cùng khoa với em."
Nhưng cô ta nói Tô Lăng không yêu đương, con ông cháu cha mà tuần trước theo đuổi Tô Lăng rầm rộ đã bị cô dứt khoát từ chối.
"Tô Lăng rất nghiêm túc đi học và diễn xuất." Đường Vi Vi nói vậy thì Tần Kiêu rũ mắt như có điều suy nghĩ.
Tình yêu vốn là kéo tơ nhả sợi, thật ra anh đã yêu cô từ rất lâu, có thể tới tận bây giờ cô cũng không biết.
Cũng mãi mãi sẽ không biết.
Vì vậy cô hóa trang thành nữ quỷ, anh vừa tức vừa buồn cười.
Đã nhìn thấy vẻ đẹp của cô ở mọi khía cạnh, sao lại bị vẻ ngoài này lừa gạt chứ?
Anh diễn với cô vậy.
Cả mùa hè năm đó, anh đều nghĩ rằng nếu có được cô thì thật tốt, nếu có được cô thì thật tốt.
Mỗi ngày anh đều lái xe từ rất xa đến để ngắm cô từ xa.
Dục vọng đã lên men, không thỏa mãn khi chỉ được ngắm nhìn cô nữa.
Dù không ai đem cô đến bên anh, anh cũng sẽ nghĩ cách đến gần cô.
Mùa hè ấy cô mang giày xăng-đan màu kem, đôi chân trắng nõn đáng yêu.
Bàn tay anh nắm chặt tay lái, yết hầu giật giật.
Bắt đầu từ ngày đó anh mới biết mình còn có sở thích yêu chân này.
Tần Kiêu đeo kính mát lên, lần đầu tiên đi đến trước mặt cô, trái tim đập mạnh tới phát điên.
Thậm chí anh có thể ngửi được mùi hoa dành dành thoảng thoảng trên người cô.
Anh tiện tay gọi một ly nước: "Nó tên gì?"
Thiếu nữ cong môi, vẻ mặt rực rỡ như hoa nở, âm thanh của cô mềm mại dịu dàng: "Thưa ngài, nó tên là Thanh mai trên lòng bàn tay."
Thế là sau đó có "Thanh mai".
Giữa hè năm ấy, bọn họ một người trên sân khấu, một người lại ở dưới.
Một người tràn đầy sợ hãi mà né tránh vở kịch này, một người tràn đầy mong đợi, trong mắt là sự sâu thẳm và đen nhánh, đây là thứ tôi chuẩn bị vì em, chuẩn bị cho lần đầu gặp gỡ của chúng ta.
Mùa đông này.
Khi Tô Lăng mở mắt, hàng mi cô ướt át.
Đêm qua Tô Kiêu đòi hỏi quá độ nên trên người cô còn hơi đau nhức, khi chìm vào giấc ngủ lại nằm mơ thấy một ít chuyện của đời trước.
Có quá nhiều thứ trong giấc mơ.
Dường như cô mơ thấy giây phút cuối đời của anh.
Mái tóc hoa râm, vẻ mặt lạnh lùng.
Một mình ở đỉnh núi, ngồi trên xe lăn, anh ngắm nhìn nắng chiều.
Anh nói: "Tôi quên em rồi, đã quên em từ lâu rồi."
Tô Lăng tỉnh giấc, nhìn gương mặt đẹp trai của người đàn ông trước mặt, cô nhẹ nhàng cong môi.
Đời này em sẽ ở cạnh anh, anh sẽ không khổ sở, sẽ sống thật tốt.
Thời gian chầm chậm, hết thảy còn kịp.
Cô buồn ngủ chớp mắt, lần này ngủ cũng không nằm mơ thấy anh thảm thương ở đời trước nữa.
Ánh mặt trời vẩy đầy đất, cô được Tần Kiêu đánh thức.
Cửa sổ sát đất mở toang, sắc trắng bay lượn khắp trời.
Âm thanh người đàn ông lộ ra ý cười: "Lăng Lăng, tuyết rơi rồi."
HOÀN CHÍNH VĂN.