Mĩ Nhân Mềm Mại

Chương 4-2: Em họ (2)



Vân Bố Bĩu môi: “ Lăng Lăng, cậu còn dồng tình với Đường Vi Vi a? Trước kia, cậu ta khi dễ cậu đâu.”

“ Không phải.” Tô Lăng lắc đầu, không giải thích nhiều. Cô chỉ là suy nghĩ, dính líu trên người Tần Kiêu, hắn muốn ngươi sống thì sống, muốn ngươi chết thì chết, đến cả khóc cười đều không thoát khỏi hắn. Cô may mắn đời này tránh được hắn.

Rời khỏi Tần Kiêu 7 ngày, cô cảm giác được mình thật sự trọng sinh.

Tô Lăng lấy hết cảm đảm gọi điện thoại cho bà ngoại, nhạc chuông vang thật lâu, bên kia rốt cuộc bắt máy. Âm thanh của một thiếu niên vang lên:” Tô Lăng?”

“Ân, là chị, Nghê Hạo Ngôn.” Tên này thời điểm cô nhẹ nhàng gọi, nghe thật ôn nhu, bên kia Nghê Hạo Ngôn đỏ mặt, hắn cũng không biết sao lại thế này, dùng ngữ khí không kiên nhẫn nói:” Có chuyện gì nhanh lên nói.”

“ Chị có thể cùng bà ngoại nói chuyện sao?”

“ Chị chờ một chút.”

Thiếu niên đi gọi người, cô nghe tiếng bước chân của cậu ở trong điện thoại, trong lòng có chút khẩn trương.

Trong chốc lát, Nghê Hạo Ngôn đã trở lại:” Bà nội không muốn nói chuyện gì, chị cố gắng đọc sách.”

Đáp án nằm trong dự kiến, nhưng vẫn làm Tô Lăng thấy mất mát. Bà ngoại một tay đem cô nuôi lớn, chính là đối với cô rất lãnh đạm, Tô Lăng biết bà ngoại thương cô, thời điểm nhà cô nghèo nhất, mỗi ngày bà nấu một cái trứng gà rồi đem cho cô.

Quê cô cách thành phố B vài ngàn dặm, bà ngoại không tiếp điện thoại, cô cũng không có cách nào, chỉ có thể hỏi Nghê Hạo Ngôn: “ Bà ngoại thân thể có khỏe không?”

“ Khá tốt.”

“Nghê Hạo Ngôn, em phải chăm sóc bà thật tốt.”

“ Biết rồi, biết rồi, dong dài, đáng ghét.”

Cô không tức giận, ngữ điệu vẫn nhu mềm( ôn nhu + mềm mại): “ Nghê Hạo Ngôn, em sắp thi đại học đi, phải cố gắng nha.”

Thiếu niên trong lòng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo: “ Ai cần chị lo, chị lại không phải chị của tôi.”

Tô Lăng cười rộ lên: “ Chị chính là chị của em a.”

“ Chị của tôi chỉ có Nghê Giai Nam.” Nghê Hạo Ngôn châm chọc cô theo bản năng, sau một lúc lâu không thấy cô nói chuyện, hắn lại mạc danh hơi hoảng, khô cằn nói thêm một câu: “ Chị là chị họ.”

Sau đó hắn nghe thấy tiếng cười của thiếu nữ, mềm mại nũng nịu, cào trên màng tai một trận ngứa, Nghê Hạo Ngôn theo bản năng đem điện thoại dời ra xa.

“ Nghỉ hè, chị mang quà về cho em.”

“ Không cần.” Đá mũi chân vào tường, hắn lại không phải trẻ con: “ Lười cùng chị nói, bạn học tìm tôi, cúp máy đây.”

“ Hẹn gặp lại, Nghê Hạo Ngôn.”

Nghê Hạo Ngôn mặt đỏ ửng, hắn hít một hơi thật sâu. Hắn nghĩ thầm,lải nhải! Hắn như vậy sẵng giọng cô như thế nào không tức giận đâu? Đổi lại trước kia, Tô Lăng đã ủy khuất không muốn nói chuyện với hắn rồi.

Tô Lăng cúp điện thoại, hướng ngoài cổng trường đi. Một năm này cô còn làm thêm nhiều việc, mỗi cuối tuần sẽ đi đến tiệm trà sữa hỗ trợ.

Nghê Hạo Ngôn là con trai của cậu cô, cũng chính là em họ của Tô Lăng. Cô trước kia luôn cho rằng Nghê Hạo Ngôn cũng giống như mẹ và chị gái cậu đều chán ghét cô. Sau này mới biết được không phải vậy, năm đó cô bị thương ở chân có ý định tự sát, lúc đó Nghê Hạo Ngôn mới mười tám tuổi chạy vọt vào biệt thự của Tần Kiêu, muốn cõng cô về nhà.

Tô Lăng ở trên lưng thiếu niên thon gầy khóc suốt, Nghê Hạo Ngôn dùng ngữ khí ghét bỏ nói: “ Đừng khóc đừng khóc, sao chị lại yếu đuối như vậy chứ, ai, chị họ…. chân có thể tốt lên đi.”

Tần Kiêu đứng ở cổng lớn nhìn bọn họ, ngoài cửa một loạt bảo tiêu, hắn dựa bên xe hút thuốc. Nghê Hạo Ngôn cắn răng cõng Tô Lăng đi thật xa rồi, Tần Kiêu mới lười biếng mở miệng đánh gãy trò khôi hài này: “ Đem thằng nhóc con họ Nghê kia đánh gãy chân.”

Tô Lăng nghe vậy khóc càng thảm hơn, Tần Kiêu buồn cười, hướng cô duỗi tay, Tô Lăng phản kháng cũng không dám, ngoan ngoãn để hắn ôm vào.

Tần Kiêu là nam nhân trưởng thành, không giống thiếu niên yếu đuối như vậy, ôm cô không dùng bao nhiêu sức: “ Còn đi sao?”

“ Không đi rồi.”

“ Ân?”

Cô biết hắn muốn nghe cái gì: “ Tôi ở cùng anh cả đời.”

“ Nhớ kĩ lời em nói.” Hắn thương yêu hôn cô, hướng đám người nói: “ Để tiểu tử kia đi đi.”

Sau sự kiện bà ngoại qua đời khi đó, để Tô Lăng biết trên đời này còn có người xem cô như người thân. Cô khi đó liền suy nghĩ, bản thân đã từng rất quái gỡ mới có thể hiểu lầm phần ý tốt này, nếu có cơ hội làm lại, cô nhất định phải làm một người chị tốt, đối tốt với Nghê Hạo Ngôn.



Tô Lăng ở tiệm trà sữa làm đến tám giờ đêm, chủ tiệm phát hiện, hai ngày Tô Lăng đến làm việc này, tiệm trà sữa chật ních người. Còn có không ít người lấy di động chụp ảnh Tô Lăng, chủ tiệm chậc chậc cảm thán: “ Giá trị nhan sắc cao thật tốt a.”

Tô Lăng không có nghe thấy, thoát khỏi bóng ma Tần Kiêu, tâm tình cô rất tốt. Nhưng là cô không thể không đối mặt với vấn đề hiện thực chính là cô rất nghèo.

Thực sự nghèo, trừ bỏ 300 tiền mặt trên người, thẻ ngân hàng cũng chỉ có 800 đồng tiền.

Nhưng là cô rất thõa mãn, cô hẳn là người trọng sinh dễ thõa mãn nhất. Người khác đều nghĩ mua vé xổ số, đổ thạch* gì đó rồi đi đến đỉnh cao của nhân sinh, cô chỉ có một nguyện vọng là rời xa Tần Kiêu, sống khỏe mạnh.

(*đổ thạch: là một hoạt động tìm mua nguyên thạch rồi cắt ra để lấy phỉ thúy bên trong )

Thời điểm tan tầm Tô Lăng cởi tạp dề xuống, chủ tiệm hướng cô vẫy vẫy tay: “ Chú ý an toàn.” Cô rất thích Tô Lăng, Tô lăng làm thêm luôn luôn vội, nhưng chưa bao giờ lười biếng, cười rộ lên cũng rất ấm áp, hấp dẫn nhiều khách hàng đến tiệm trà sữa.

“ Cám ơn, chị chủ hẹn gặp lại.”

Chủ tiệm biết cô học diễn suất, cũng biết cô rất vất vả, không có hậu trường lại là một cô gái giữ mình trong sạch, để lấy được một cơ hội thử kính đều rất khó.

Chủ tiệm do dự một chút, quyết định giúp cô.

Cô lấy di động ra, phát một cái Weibo: “ Nàng so hoa hạ càng rực rỡ hơn [ hình ảnh]”. Ảnh là lúc Tô Lăng mới đến tiệm trà sữa, tinh thần thanh xuân phấn chấn, để mặt mộc, nghiêng mặt ngượng ngùng mỉm cười.

Quả thực đẹp lật trời.

Bức ảnh này là chủ tiệm lưu giữ riêng.

Weibo này dùng để làm makerting cho cửa tiệm, fan có hơn hai vạn. Chủ tiệm không nghĩ tới bình thường phát Weibo fan giả vờ bên ngoài quan tâm một chút cũng không muốn, nhưng này Weibo, nhắn ngủi một giờ liền xoay ba mươi tới thứ. ( Câu này thiệt hông hiểu @.@)

Chủ tiệm nghẹn họng nhìn trân trối, không phải đâu? Cô liền thử xem, xu thế này là Tô Lăng muốn hồng?

Tô Lăng vài ngày sau mới biết được, chuyện này vẫn là do Vân Bố lướt Weibo nhìn thấy, Vân Bố chớp chớp mắt: “Oh, mình không nhìn lầm đi. Được lắm, Lăng lăng cậu nổi tiếng.”

Tô Lăng ngẩn người, thò lại gần xem, một người có id Weibo tên [ hôm nay cũng muốn nỗ lực triệt miêu] phát: Ta thấy tiên nữ phải không? Thật ngượng ngùng thật mềm thật muốn niết!

Vân Bố quay đầu lại, thấy sắc mặt Tô Lăng trắng dần.

“ Ai Lăng Lăng, cậu đi đâu?”

Tô Lăng thấy xương tủy đều lạnh băng, nếu như Tần kiêu thấy ảnh chụp cô không gánh vác nổi khả năng này. Tính hắn đa nghi, khẳng định có thể nhận ra người trong ảnh và trên sân khấu chính là cùng một người. Cô không dám đánh cược, lúc này cô cảm thấy bản thân thật nhỏ bé.

Cô hướng tiệm trà sữa chạy, hiện giờ cô không có biện pháp gì, chỉ có thể hy vọng chủ tiệm mau chóng xóa Weibo.

Trong lòng cô còn chất chứa một chút may mắn: Tần Kiêu không phải là người có tình thú, cũng không thích lướt Weibo, loại hoạt động này ở trong mắt hắn là không thú vị, hắn chắc là….. sẽ không thấy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv