Edit: Ánh Ngọc Nguyễn.
Beta: Trà Sữa Thêm Cheese.
Chẳng mấy chốc đã tới tháng Chín, cái nóng bức của mùa hè vẫn chưa tan đi hết.
Tô Lăng trở nên nổi tiếng ở Đại học Z.
Có thể người ngoài sẽ không biết đến cô, nhưng sinh viên trong khoa đều quen biết Tô Lăng, dù sao cô cũng là hoa khôi của khoa, tính cách của cô vừa khiêm tốn vừa cẩn thận biết tự giữ mình. Người từng đọc tác phẩm gốc đều biết biết Cửu Lý là nhân vật rất được yêu thích, bởi vậy mọi người đều vô cùng hâm mộ vận may của Tô Lăng.
Nhưng mà lần này lại có rất ít người đi lan truyền tin đồn nhảm.
Tô Lăng thật sự ưu tú, trong học kỳ, cô đều lấy được hạng nhất ở những môn bắt buộc.
Tuy bộ phim truyền hình này nổi tiếng nhưng bên phía Thanh Ngu vẫn đè vụ xung đột giữa Tô Lăng và Nhậm Băng Tuyết xuống. Dù sao đầu năm nay một người nổi tiếng mà dính chút tai tiếng, mặc kệ là fan thật hay fan giả thì họ cũng đều sẽ làm lớn chuyện lên.
Lúc "Mười Hai Năm Phong Trần" hot nhất, một chàng trai trong ký túc xá của đại học Q đi đặt làm một tấm poster.
Chàng trai đặt làm ở trên một cửa hàng online, khi lấy về dán lên tường thì mấy người khác khác đều bật cười: "Trương Quân, cậu bị nghiện rồi hả, muốn ngắm thì sang trường đại học bên cạnh mà ngắm, người thật đang ở đó, cậu lau nước miếng với một tấm poster làm gì."
Trương Quân đè các góc của tấm poster xuống cho bằng phẳng rồi nói: "Cậu thì biết cái gì, cô ấy chính là nữ thần của tôi, đợi tôi trắng lên rồi sẽ đi gặp cô ấy."
Gia đình anh ta sinh sống trên một hòn đảo, từ nhỏ đã phơi nắng, vì thế làn da ngăm đen, nhìn không kỹ sẽ tưởng anh ta vừa chui từ trong mỏ than ra. Ngày thường mặc mỗi chiếc quần lót cũng đâu thấy anh ta xấu hổ, vậy mà bây giờ lại muốn giữ hình tượng.
Lúc mấy chàng trai trêu ghẹo anh ta thì Nghê Hạo Ngôn đã ăn cơm xong trở về phòng ngủ.
"Lớp trưởng." Bạn cùng phòng chào hỏi anh ta, Nghê Hạo Ngôn cười gật đầu chào lại.
Cậu thi vào trường với thành tích thủ khoa môn tin học khối B, giảng viên trực tiếp cho cậu làm lớp trưởng.
"Nghê Hạo Ngôn tới nhìn này, cậu có thấy Trương Quân rất điên cuồng không?"
Nghê Hạo Ngôn liếc nhìn thì lập tức thấy người trên poster.
Phía trên là cô gái đã sống chung với cậu mười năm.
Cậu đang cầm cuốn "Lập trình cho người mới bắt đầu" trong tay, sau khi nhìn thấy tấm poster kia, cậu siết chặt cuốn sách đến biến dạng, nụ cười trên mặt Nghê Hạo Ngôn cũng hoàn toàn biến mất.
Bạn cùng phòng của cậu vẫn đang ồn ào bàn tán.
"Trương Quân, cậu lớn già đầu rồi còn dán mấy thứ này ở trong phòng, không thấy xấu hổ hả, gỡ xuống đi được không?"
"Cậu mặc kệ tôi!"
"Mặt mũi người ta đẹp như vậy, nói không chừng đã sớm có bạn trai, tới lượt cậu sao?"
"Tôi cứ thích ngắm cô ấy mỗi ngày đấy, cậu làm gì được tôi."
Bạn cùng phòng cười đến điên dại, nhưng mà ngay sau đó, Nghê Hạo Ngôn lại giống như nổi điên xé tấm poster kia xuống.
"Ê!" Trương Quân vội vàng nói: "Lớp trưởng? Cậu làm gì vậy!"
Nghê Hạo Ngôn siết chặt tờ poster trong tay, góc nhọn của tấm poster cứa vào lòng bàn tay cậu, lúc này cậu mới tỉnh táo trở lại, cầm tấm poster, xé không được, vứt đi cũng không xong. Chỉ cần nghĩ tới có người thèm khát cô, tay cậu cũng run rẩy.
Nhưng cậu biết phản ứng này của mình rất không bình thường.
Nghê Hạo Ngôn bình tĩnh lại, sau đó trả poster cho Trương Quân: "Tuy cuộc thi làm đẹp ký túc xá đã kết thúc, nhưng hiện tại nhà trường vẫn chưa chấm điểm, tầm hai ngày nữa hội sinh viên sẽ đến kiểm tra, nếu dán cái này lên tường sẽ trừ điểm đấy."
Nhóm bạn cùng phòng: "..." Cũng có lý, nhưng không hiểu sao họ lại thấy sai sai.
Trương Quân tức giận: "Vậy cậu cũng đâu thể trực tiếp xé chứ, nhăn hết rồi này, tôi chỉ đặt mua có một tấm này thôi."
Nghê Hạo Ngôn mím môi nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."
Thường ngày lớp trưởng Nghê Hạo Ngôn rất được bạn bè yêu mến, cậu đã xin lỗi, Trương Quân cũng không thể nói gì nữa. Trương Quân chỉ có thể gấp poster lại bỏ vào bàn học.
Cả ngày hôm đó tâm trí của Nghê Hạo Ngôn hoảng hốt, chủ nhiệm khoa gọi mà cậu cũng mất hồn không nghe thấy.
Cậu cứ nhớ đi nhớ lại khoảng thời gian tháng Tám hai năm trước, khi đó Tô Lăng thi đậu đại học Z, nghỉ hè ở nhà, cậu cũng vừa học xong lớp 12, hai người đi chơi với nhau rồi trở về nhà thì thấy trên màn hình tuyên truyền của khu dân cư có chiếu quảng cáo do một nữ ngôi sao đóng.
Nghê Hạo Ngôn thấy Tô Lăng nhìn lên màn hình kia mấy lần, cậu nhướng mày: "Sau này chị có làm được như người ta không? Nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp."
Cô nghe vậy lập tức không phục, dưới ánh mặt trời, làn da trắng nõn biến thành một rặng mây hồng, nhưng cô không phản bác lời cậu nói, chỉ là đôi mắt cô sáng lên: "Chị sẽ cố gắng."
Thật ra lúc đó cậu tin cô sẽ nổi tiếng.
Cho dù cô không nói gì. không làm gì thì một cô gái 17 tuổi có nhan sắc như thế, chỉ cần đứng một chỗ thôi cũng đã khiến bất cứ người đàn ông nào nổi lên ham muốn dục vọng. Nếu cô lớn thêm vài tuổi nữa, ai mà không say mê cô như điếu đổ chứ?
Hồng nhan họa thủy là chỉ người có khuôn mặt như cô.
Bây giờ cô thật sự nổi tiếng rất nhanh, mà trước đó hai người cũng đã trở thành người xa lạ, vì thế cậu không hề có quyền gì để trách móc việc Trương Quân hôn tờ poster kia.
Ngay cả nói cô là chị họ của mình, cậu cũng không dám nói.
Bây giờ là tháng Chín.
Ngày 12/9 là sinh nhật của Tô Lăng, năm nay cô vừa tròn 20. Sinh nhật năm 20 tuổi là một ngày quan trọng, song bây giờ Tô Lăng không có người nhà.
Nghê Hạo Ngôn nghĩ cha mẹ của cậu và Nghê Giai Nam chắc chắn sẽ không nhớ tới.
Bà ngoại thì sao? Mỗi khi nhắc tới Tô Lăng, bà ngoại chỉ im lặng, không biết bà đang đau khổ hay đang áy náy.
Sẽ có người đón sinh nhật với cô sao? Trên đời còn có bao nhiêu người nhớ đến ngày thượng đế gửi thiên thần xuống cuộc sống này đây?
Từ lúc Tô Lăng khai giảng, mỗi khi cô xuất hiện, số người quay đầu lại nhìn cô rất nhiều, còn có người thường xuyên chạy đến trước mặt cô xin chữ ký.
Cô dở khóc dở cười, cuối cùng chỉ đành gặp ai cũng đồng ý ký tên. Cô không hề học theo kiểu ký tên sang chảnh, cô viết tên mình theo lối chữ thư pháp. Hai chữ Tô Lăng được viết ra một cách ngay thẳng nắn nót giống hệt như tính cách hiền lành của cô vậy, tuy nhiên lại không khiến người ta khó chịu.
Vân Bố nhìn mà cười không ngừng: "Lăng Lăng, mình thấy cậu nên đổi phong cách ký tên đi, cậu ký như vậy mỏi lắm đấy. Hay là chúng ta tìm ai đó thiết kế một kiểu chữ ký, sau đó cậu chỉ cần mô phỏng theo thôi, được không?"
Tô Lăng chỉ lắc đầu mỉm cười.
Hôm nay là thứ tư, Tô Lăng và Vân Bố đều có lớp học múa, lớp học này không bắt buộc nên không có nhiều sinh viên đăng ký tham gia.
Tô Lăng thay trang phục múa và giày múa xong thì ra ngoài học.
Giáo viên dạy múa của họ là một cô khoảng 40 tuổi, khí chất tao nhã.
Lúc Tần Kiêu cho đậu xe dưới hầm, dựa theo thời khoá biểu tìm tới chỗ cô học thì nhìn thấy một nhóm cô gái đang tập múa trong phòng luyện múa.
Trong phòng múa có một tấm gương dán sát tường.
Một bài nhạc nhẹ nhàng du dương vang khắp phòng học.
Bài nhạc này nghe giống như bài đồng dao không biết tên ở vùng nông thôn tỉnh Giang Nam.
Tần Kiêu chưa từng nghe được bài hát này.
Ánh mắt của hắn lập tức tìm được cô, cô đang mặc trên người bộ đồ múa màu đen ôm sát người.
Cơ thể cô gái thon gọn, trước ngực no đủ, vòng eo nhỏ nhắn.
Trước kia cô ăn mặc thùng thình, hắn không ngờ eo của cô lại nhỏ như vậy, dường như hắn chỉ cần dùng một tay thôi đã có thể ôm trọn lấy.
Tô Lăng búi tóc lên thành một cục tròn sau đầu, để lộ ra cần cổ thon gọn, đối lập với bộ đồ bó sát màu đen, làn da vùng cổ của cô càng thêm trắng nõn nà.
Họ đang tập dãn chân.
Cô dễ dàng giơ chân lên đỉnh đầu, cơ thể con gái thật sự mềm dẻo đến khó tin.
Hắn cong môi lên, thân dưới nổi lên phản ứng.
Dù sao hắn cũng đã 27 tuổi, khó tránh nghĩ đến những thứ kiều diễm.
Tần Kiêu thừa nhận mình là một tên cầm thú.
Hôm nay hắn không mặc trang phục sang trọng mà mặc một chiếc áo sơ mi trắng bình thường, giống như một chàng trai ở độ tuổi đại học. Đồng hồ trên tay cũng bị tháo xuống, chân mang giày thể thao.
Trên đường đi tới phòng học, có rất nhiều người đang bàn tán hắn là trai đẹp của khoa nào? Sao trước kia chưa từng gặp?
Đương nhiên là chưa từng gặp rồi, ngay cả tạp chí kinh tế hắn cũng không muốn lên, tuy có nhiều người biết tên hắn, những người từng gặp thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Lúc Tô Lăng quay đầu qua thì thấy một người đàn ông đang đứng bên cửa sổ nhìn cô.
"..." Đã lâu không gặp hắn, cho rằng hắn đã từ bỏ, dù sau ngày cuối cùng gặp nhau, cả hai người đều ầm ĩ tan rã không vui, vì thế mà cô còn thở phào một cái.
Lúc này đầu của cô trống rỗng, cô biết ngay chuyện này chưa xong mà, có lẽ cả đời này cũng không xong.
Ngẫm lại thật khiến người ta mệt mỏi.
Nhưng cô giáo vẫn đang giảng một vài động tác quan trọng, Tần Kiêu nhìn cô từ ngoài cửa bằng ánh mắt vô cùng nóng bỏng, tay chân cô đều cảm thấy mất tự nhiên... Cố tình người đàn ông này còn không biết kiềm chế, đáy mắt nhiễm ý cười, chỉ nhìn mỗi cô.
Các bạn học trong lớp cũng nhìn thấy hắn, cả nhóm đều nhìn ra ngoài, đồng thời suy đoán là bạn trai của ai.
Tô Lăng mím môi, mặt đỏ lên.
Cô thả tay xuống, cô giáo đi tới bên cạnh cô, hỏi: "Có chuyện gì sao? Tô Lăng."
"Cô Nguyên, em hơi mệt, em xin về trước được không ạ?"
Tô Lăng chưa từng xin nghỉ, mà cô giáo Nguyên lại là người hiền lành, không thèm để ý mấy việc này, vì thế bà mỉm cười nói: "Đến bệnh viện khám đi, sau đó về nhà nghỉ ngơi cho tốt."
Chỉ nói hai ba câu mà lỗ tai của Tô Lăng đã đỏ chót, bình thường cô ít khi nói dối chứ đừng nói tới lừa gạt giáo viên.
Số lần nói dối của hai đời cộng lại rất ít, nhưng gần như đều liên quan đến Tần Kiêu.
Tô Lăng vào phòng thay đồ rồi thay quần áo, dưới ánh nhìn chăm chú đầy mờ ám của các bạn học, cô đi ra ngoài từ cửa sau.
Cô xách trang phục múa của mình đi thẳng không thèm nhìn hắn, nhưng vài giây sau hắn lại đuổi theo.
Chiều thứ tư, ánh tà ấm áp.
Ánh mặt trời kéo dài cái bóng của cô ra. Phòng dạy múa xây ở tận phía sau, vì thế không nhiều người đi qua nơi này.
Cô cắn môi, quay đầu lại: "Tần Kiêu."
Hắn hơi bất ngờ vì cô lại mở miệng gọi tên hắn trước: "Hửm?"
Tô Lăng hạ quyết tâm: "Anh đừng đi theo tôi nữa được không, quá phiền." Đây là lần đầu tiên cô nói thẳng mình ghét một người như thế, mà hắn cũng không làm gì quá quắt, cô cảm thấy trong lòng có hơi mất tự nhiên.
Hắn cong môi lên: "Phiền đến mức nào?"
Tô Lăng nhớ ra hắn là người không biết xấu hổ, cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Rất phiền."
Tần Kiêu nhẹ nhàng đáp: "Ừm."
"..."
Hắn đến gần, cúi đầu nhìn cô, lúc này cô đã xõa tóc xuống, mái tóc mềm mại dài hơn vai một chút, mấy tháng trước trông cô xinh xắn đáng yêu, bây giờ lại thêm mấy phần thanh nhã.
"Xin lỗi." Hắn nói: "Tôi không nhịn nổi nữa, cho nên mới tới đây."
Tô Lăng biết sự vô sỉ của hắn không có giới hạn, nhưng vẫn không nhịn được đỏ mặt: "Anh đừng đứng gần như vậy."
Hắn dừng bước chân lại, nở nụ cười: "Tô Lăng, hôm nay tôi vội vàng đến đây là muốn tặng em một món quà, đừng tàn nhẫn như vậy được không?"
Nhớ tới quà tặng, cô đương nhiên sẽ nghĩ tới chiếc lắc thạch anh tím kia, sắc mặt lập tức thay đổi: "Tôi không cần."
Nụ cười Tần Kiêu trở nên lạnh lẽo. Hắn nhíu mày, cố gắng để bản thân không bị cô chọc tức, kiềm chế một chút, không nổi giận nào.
Tần Kiêu bước tới vài bước, sau đó đeo món đồ mình cầm trong tay lên tóc cô: "Sinh nhật vui vẻ."
Đó là chiếc vương miện cài đầu bằng kim cương vô cùng tinh xảo.
Hắn bước tới gần, cô không được tự nhiên lui về phía sau, Tô Lăng không biết hắn muốn làm gì, vừa lùi lại thì tóc đã bị mắc phải, cô khẽ hô lên: "Ưm..."
Cô bất ngờ bị kéo đau, buột miệng thốt ra một tiếng giống như rên rỉ, mềm mại dễ nghe.
Mềm mại đến tận xương, Tần Kiêu cong môi.
Bản thân Tô Lăng cũng ý thức được việc này, bây giờ cô đã xấu hổ mặt mày đỏ bừng, mà hắn thì lại đang cười.
Cô mắc cỡ muốn chui xuống đất.
Cô gần như không tự chủ được mà nhớ lại câu hắn từng nói: "Lăng Lăng kêu thật dễ nghe."
Cô vừa bực vừa thẹn. Nhưng mà... Nhưng mà đây là lỗi của cô, là tại cô bất cẩn thốt ra tiếng rên như vậy.
"Tô Lăng, tôi tặng quà sinh nhật cho em, em không cám ơn tôi sao?"
Cô gỡ chiếc vương miện xuống, gương mặt vẫn còn đỏ ửng: "Cảm ơn, song món quà này quá quý giá, tôi không thể nhận."
Tần Kiêu biết cô sẽ không nhận.
Hắn cười đến vô lại: "Không nhận cũng được, có món quà không tốn tiền mua, em nhận không?"
Món quà không tốn tiền mua?
"Cái gì?" Cô ngu người, món quà không tốn tiền là quà gì?
Thời tiết vào tháng chín rất ấm áp. Đúng là là cuối hạ đầu thu, cởi bỏ sự khô nóng của mùa hè, ánh nắng buổi chiều rọi xuống khiến mọi thứ như được phủ một lớp vàng ươm.
Tần Kiêu cúi đầu nhìn cô, trong mắt cô gái nhỏ hiện lên sự mơ màng, ánh mắt trong trẻo này trông có vẻ... Rất dễ lừa gạt.