Tô Lăng từ chối cô ta.
Vạn Bạch Bạch: "Có phải em sợ không? Đừng sợ, chị đi với em."
"Không phải..."
"Thế thì tại sao?"
Tô Lăng không thể nói với Bạch Bạch rằng mối quan hệ giữa cô và Tần Kiêu vô cùng phức tạp, nó đã vượt quá sức tưởng tượng của Vạn Bạch Bạch.
Vạn Bạch Bạch cũng không thiết tha ăn cơm nữa, kéo Tô Lăng đi một mạch.
Cô ta hùng hổ bắt đầu dò hỏi xem Tần Kiêu thích gì.
Vạn Bạch Bạch đã diễn xuất bảy năm và có mối quan hệ rộng rãi nhưng lúc này cô ta không nghe ngóng được gì.
Vạn Bạch Bạch không thể tin nổi, lắp bắp:"Trời ạ, vẫn còn có người không thích một thứ gì à, không muốn cũng không đòi hỏi."
Tô Lăng đứng bên cạnh cô ta, im lặng không nói.
Cô đã thay lại đầm của mình, trong lòng nặng trĩu, thở dài bảo với Vạn Bạch Bạch: "Chúng ta quay về đi."
"Không được, bà đây không tin, ngựa chết chữa thành ngựa sống, chúng ta cứ lựa mấy lời nhẹ nhàng trước đã."
Vạn Bạch Bạch có được địa vị như ngày hôm nay không phải dựa vào tiền bạc, mà là do miệng của cô ta khéo léo như rót mật vào tai.
Tâm trạng của Tô Lăng rất phức tạp, chuyện này rõ ràng không liên quan gì đến Vạn Bạch Bạch, nhưng cô ta lại hết lòng giúp đỡ cô, cô thực sự rất cảm động, song lại càng sợ mình làm liên lụy đến Vạn Bạch Bạch.
Cô đột nhiên cảm thấy xót xa, từ khi sống lại, cô chưa bao giờ chủ động kết bạn với người khác vì sợ sẽ càng có nhiều thứ mà bản thân không thể từ bỏ được.
Kiếp trước bà ngoại và cậu đều là người một nhà, đã khiến cô bị nhốt trong chiếc lồng vàng suốt 5 năm.
Hiện tại phải bảo vệ Vân Bố, bây giờ lại kéo thêm một Vạn Bạch Bạch, cô lo sợ, luống cuống.
Vạn Bạch Bạch nghiêng đầu mỉm cười với cô: "Đi thôi, đừng sợ, cứ nhịn trước đi, nằm gai nếm mật, cố gắng hết sức, chờ đến khi em trở thành ảnh hậu thì chỉnh chết cái đám Nhậm Băng Tuyết."
Tô Lăng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Sự việc đang được dư luận quan tâm thì phải giải quyết, chẳng nói đâu xa, bà ngoại ở thành phố L không thể chịu bất cứ tổn thương nào.
Vạn Bạch Bạch nghĩ không sai lắm, nếu Tần Kiêu làm, hắn không chịu bỏ qua thì chuyện này càng lúc càng nghiêm trọng, nếu không phải, chỉ cần một câu nói, việc này sẽ trở lại như thường.
Dù trên danh nghĩa, San Hồ là một thị trấn, nhưng lại có hang động, đằng sau còn có một khu rừng rộng lớn.
Thật sự họ không biết đi đâu để tìm người.
Vạn Bạch Bạch định quay lại khách sạn để thăm dò tình hình, không ngờ vừa đi thì bất ngờ gặp người quen.
Quách Minh Nham mới khởi động chiếc xe thể thao của mình liền nhìn thấy Tô Lăng và Vạn Bạch Bạch.
Cậu ta thấy Tô Lăng, hết sức vui mừng, đang định chào cô thì thấy Vạn Bạch Bạch, sắc mặt liền xìu xuống, không nói lời nào muốn bỏ đi.
Cô ta nhướng mày, mở cửa phụ rồi ngồi vào, nói với Tô Lăng: "Lên xe đi."
Quách Minh Nham nổi điên: "Cô lên đây làm gì, xe của ông đây."
Vạn Bạch Bạch sờ ngực cậu ta, nói:"Nào, cậu Quách đừng có keo kiệt như vậy chứ, cùng lắm tôi trả tiền xe."
Quách Minh Nham bị cô ta sờ tới nổi da gà, cậu ta dậm chân: "Tiểu gia đây hiếm lạ mấy đồng của cô ư? Mau cút xuống!"
Cậu ta chỉ là một con sư tử giấy to mồm mà thôi.
Vạn Bạch Bạch ngoáy tai: "Hả, anh nói gì cơ? Gió lớn quá tôi không nghe rõ."
"..."
Cuối cùng Quách Minh Nham vẫn đưa họ đến Tây Lâm ở thị trấn San Hô.
Nghe nói, Tây Lâm từng là nơi hoàng đế săn bắn, sau này một thương gia đã mở trang trại nuôi ngựa ở đây.
Quách Minh Nham nhận được tin Tần Kiêu sẽ đấu ngựa. Bọn họ là những kẻ ăn không ngồi rồi, quần áo lụa là, thích chơi bời.
Không chỉ có Quách Minh Nham, Vạn Bạch Bạch nhìn quanh, đệt! Khá lắm, có bảy tám người, tất cả đều thuộc tầng lớp thượng lưu.
Trường đua ngựa được thắp sáng bằng đèn công suất cao, nhưng nơi này quá rộng, nhìn từ xa trông rất tối.
Những người này ngồi trên lưng ngựa, một bộ dạng liều mạng mà chơi.
Khi Quách Minh Nham đến đó, nhóm người trêu chọc: "Ồ, cậu Quách thật đặc biệt. Còn mang theo hai người đẹp."
"Cút cút cút!"
Tô Lăng cảm thấy xấu hổ, nhưng Vạn Bạch Bạch lại làm một nụ hôn gió khiến mấy người đàn ông cười to. Cũng có người nhận ra cô ta, dù sao vẫn là người nổi tiếng.
Tất cả đều đang cười, nhưng Tần Kiêu thì không, hắn đội mũ sắt, lộ ra đôi mắt hẹp dài sắc bén, cuối cùng rơi vào người Tô Lăng.
Khí chất của Tần Kiêu có chút lười nhác, song rất đẹp trai trong bộ quần áo đua ngựa màu đen.
Quách Minh Nham đi thay quần áo của mình, mọi người đã ở đó đông đủ.
Có người nói: "Đánh cược cái gì?"
"Xe nào cũng được."
"Keo kiệt."
"Cậu Tần, anh nói xem đánh cược cái gì?"
Tần Kiêu bực dọc: "Sao cũng được."
Mọi người tranh cãi, cuối cùng quyết định chọn mảnh đất Đông Thành. Giá trị 3 nghìn vạn, thuận miệng mà đem ra đánh cược.
Nhậm Băng Tuyết chậm rãi bước đến: "Cậu Tần, good luck!"
Những người đàn ông la ó, huýt sáo: "Tặng nụ hôn may mắn đi người đẹp."
Khu vực họ đang đứng là một bãi đất trống, đèn khá sáng, ả mím môi cười, nhìn Tần Kiêu đầy mong đợi.
Tần Kiêu ngồi trên ngựa, ánh mắt lạnh lùng, không động đậy.
Nhậm Băng Tuyết có chút lúng túng.
Vạn Bạch Bạch nhịn cười, sau đó cố ý trêu chọc Quách Minh Nham: "Cậu Quách, cậu Quách, anh có muốn người ta lucky kiss hong?"
Quốc Minh Nham hận không thể cho ngựa đá chết người phụ nữ này!
Lúc này, trọng tài giơ tay ra hiệu cho mọi người chuẩn bị, cũng tỏ ý bọn Tô Lăng lui ra xa xem.
Tần Kiêu quét mắt qua Tô Lăng.
Cô khó hiểu mà cảm thấy có phần bất an, lùi về sau vài bước.
Nửa mặt của hắn ở sau chiếc mũ sắt, hắn bật cười, khí chất đó mang theo ba phần ngỗ ngược, có chút tàn bạo.
Trọng tài huýt sáo, chín chiến mã lao ra cùng một lúc, vó ngựa dẫm xuống đất, cảnh tượng này thật sự rung động. Tô Lăng chưa bao giờ nhìn thấy Tần Kiêu đua ngựa, cô biết rằng hắn biết rất nhiều thứ, nhưng Tần Kiêu bảo vệ cô tới gió thổi không lọt, sau khi ở bên cô, hắn không chơi những trò như vậy nữa.
Nói ra thì cũng kỳ lạ, tuy trong lòng cô chống đối hắn, song phải thừa nhận, chín người, hắn là người chói mắt nhất.
Kỹ năng cưỡi ngựa của Tần Kiêu rất giỏi, chớp mắt đã đến trước mặt mọi người.
Tây Lâm cực kỳ rộng, vì bên cạnh là rừng cây, ban đêm lại lạnh. Vào lúc này gió thổi lên.
Ước chừng còn hơn 20 phút nữa mới kết thúc, đến phút thứ tám, trọng tài mới thả lỏng thì ở đằng xa có một đôi mắt của một người giống như đốt lên ngọn lửa u ám, con ngựa bỗng quay ngược lại.
Tốc độ của hắn rất nhanh, chớp mắt đã đến chỗ họ.
Mà giờ phút này họ đều ở bên trong hàng rào!
Trọng tài: "..." Lập tức gã nhìn thấy người đàn ông, đậu mé cậu Tần điên rồi à?
"Mau lui ra, mau lui ra!"
Tần Kiêu hơi cúi người.
Một cỗ cảm giác không cam lòng mạnh mẽ thiêu cháy hắn, hắn nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng.
Con ngựa lao vào giữa đám người, Nhậm Băng Tuyết chói tai hét to.
Tần Kiêu cong nửa người dưới, giảm tốc độ, ôm Tô Lăng lên ngựa. Hành động này đòi hỏi sức lực ở cánh tay, trọng tài bị tên điên kia làm cho sợ hãi.
Tô Lăng bị dọa ngu người.
Cô ngồi trước Tần Kiêu, bên tai là tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn. Tần Kiêu không nói lời nào, bỗng dưng đạp vào bụng ngựa.
Tô Lăng đang ngồi nghiêng một bên, gió lạnh thổi tới, thế giới của cô quay tròn.
Tô Lăng không chịu nổi nữa, cô hét lên.
Trong chốc lát, cô thật sự có ảo giác Tần Kiêu sẽ mang theo cô mà cùng tự sát.
Nhưng cô không muốn chết, hơi thở nóng bỏng từ người đàn ông là nhiệt độ duy nhất mà cô có thể cảm nhận được. Cô ôm chặt eo hắn, cả người cũng vùi vào lòng hắn.
Thật lâu sau cô mới run rẫy cầu xin: "Tần... Tần Kiêu... Anh mau... Dừng lại."
Hắn cười một tiếng.
Khóe miệng cong lên thành một độ cong sắc bén, cảm giác được cô đang ôm chặt mình, một tay hắn cầm dây cương, tay còn lại vòng qua eo cô.
Hắn có một loại xúc động, muốn khảm cô vào cơ thể mình.
Nước mắt của Tô Lăng vì sợ mà trào ra hết: "Anh dừng lại đi!"
Giọng nói của Tần Kiêu như bị gió cắt ra, ba phần lạnh lẽo: "Không phải em rất ghét tôi sao?"
Cô sắp chết tới nơi, làm gì còn để ý đến mấy thứ này? Cô thút thít khóc: "Tôi không ghét, sau này cũng không ghét."
Tô Lăng cảm thấy mình sẽ ngã mất, cái chết đáng sợ thế nào, người đã từng trải qua sẽ không bao giờ muốn quay lại nữa.
Hắn tin mới lạ.
E là sau này cô sẽ hận chết hắn.
Dù sao cũng đã ghét, chi bằng càng ghét hơn một chút nữa đi. Tần Kiêu hung tợn thầm nghĩ, cảm thấy bản thân quả thật là một tên biến thái.
Hắn dùng giọng điệu bình tĩnh ra lệnh cho cô: "Nói em thích tôi."
Tô Lăng nức nở: "Thích... Thích anh."
Tần Kiêu cong môi.
Ha, mềm mỏng không bằng cứng rắn, nhìn xem bây giờ ngoan ngoãn thế nào. Thật dễ nghe.
Gió đêm lạnh lẽo, hắn đi chậm lại, cởi nón sắt ra đội lên đầu cô. Hắn không sợ chết, Tô Lăng sợ tới mức cả người chẳng còn sức, không còn chút sức lực nào, chỉ có thể để hắn lăn lộn.
Hắn hôn lên chiếc nón sắt lạnh lẽo của cô.
"Tô Lăng."
Cô run rẩy, không dám trả lời.
Hắn cũng không cần cô đáp lại: "Ôm chặt một chút."
Sau đó, hắn theo thứ tự mà cởi bỏ miếng bảo vệ cổ tay, đệm đầu gối rồi đeo chúng lên người cô. Thiết kế của bộ bảo vệ này là nút tự động, áp lên người cô thì sẽ vừa khít.
Cuối cùng hắn cũng cười: "Em đã lấy mạng của tôi rồi, dù sao bây giờ cái gì ông đây cũng cho em." Trái tim cũng đã sớm cho em, đáng tiếc em lại ghét bỏ.
Sao Tô Lăng nghe rõ hắn đang nói gì được, đầu óc cô như chết lặng.
Một lúc sau mới nhận ra tốc độ của con ngựa đã chậm hơn một chút, cô khó khăn nặn ra mấy chữ: "Chúng ta... Chúng ta đi xuống được không?"
Hắn khẽ cười: "Không được, đi xuống em sẽ không nhận người nữa."
Ngay cả suy nghĩ lấy mạng đổi mạng, Tô Lăng cũng có, cô thật sự muốn giết chết tên khốn này.
Hắn im lặng một lúc, trong mắt hiện lên tia sáng kỳ lạ, khó hiểu: "Cũng không phải là không thể."
Tô Lăng cảm nhận được nhịp thở của hắn thay đổi, có chút dồn dập.
Cô biết hắn sắp bàn điều kiện với mình, nhất thời cảm thấy căng thẳng.
Giờ phút này, trên bầu trời đêm dài vô tận, bao la. Gió đêm thổi tóc cô lướt trên mu bàn tay hắn, dâng lên một cơn ngứa ngáy khó kiềm chế.
Yếu hầu của Tần Kiêu giật giật, Tô Lăng liền nghe thấy hắn nói: "Cho tôi sờ chân một cái."
...
Vạn Bạch Bạch nghĩ đến cảnh vừa rồi, cả người đều không khỏe, cô ta lắp bắp:" Cậu Tần... Điên rồi à?"
Cô ta đã nói lên suy nghĩ của tất cả mọi người ở đây.
Mặt Nhậm Băng Tuyết lúc đỏ lúc trắng, ả là người bất ngờ nhất. Lúc này trong lòng ả cồn cào khó chịu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng nói nhảm, cậu Tần chỉ muốn trút giận cho tôi thôi."
Vạn Bạch Bạch phụt cười: "Lý do này hay đó. Hình như tôi vừa thấy mười ngàn con công xòe đuôi cùng một lúc. Úi chời, mắt tôi cũng bị chọc mù rồi!" Lời mỉa mai của cô ta khiến Nhậm Băng Tuyết xanh mặt.
Vạn Bạch Bạch có thực lực, ả cũng không phải người không có danh tiếng trong giới giải trí, ả không khách sáo mà phản bác lại.
Hai người phụ nữ cứ líu ríu cãi vả, trọng tài không ngừng được, cũng không dám ngăn cản.
Một lúc sau, tám người đàn ông lần lượt trở về.
Đợi hồi lâu, tám người ngơ ngác: "Anh Kiêu đâu?"
Quách Minh Nham đang tự hào vì mình đã giành hạng nhất, cậu ta cũng ngẩng đầu nhìn theo, đèn huỳnh quang chỉ chiếu sáng một góc nhỏ trên mặt đất, ở phía xa, một bóng người cũng không thấy.
Quách Minh Nham gãi đầu: "Té ngựa? Xảy ra chuyện?"
"..." Mọi người cứng họng.
Quách Minh Nham nhảy dựng lên: "Đậu mé, tìm người đi!"
Vạn Bạch Bạch cảm thấy một lời khó nói hết: "Cái miệng của cậu Quách... Nguyền rủa cũng hay quá nhỉ."
Cô ta nhớ ra Tô Lăng vẫn đang ở cùng cậu Tần, cũng không cãi nhau với Nhiệm Băng Tuyết nữa, cô ta lập tức hỏi nhân viên: "Mấy người có thể tìm họ không?"
Nhân viên toát mồ hôi lạnh, nhưng nhớ tới trường đua ngựa có đầy đủ các biện pháp an ninh, vội vàng nói: "Chúng tôi lập tức cho người ra ngoài tìm."
Tuy nhiên, chưa cần bọn họ đi tìm thì Tô Lăng và Tần Kiêu đã trở về.
Ngựa của hắn cũng không còn.
Bộ đồ bảo vệ của Tô Lăng cũng bị hắn ném trên bãi đất trống, sáng mai sẽ có nhân viên nhặt lại.
Hắn ôm Tô Lăng, chậm rãi đi tới, trong mắt nhiễm ý cười, ôm cô không tốn chút sức.
Tất cả mọi người ở đó đều không hiểu rõ tình hình, chỉ có Quách Minh Nham tủi thân, cậu ta biết, cậu ta biết! Cậu ta thắng cũng chả vui vẻ.
Tô Lăng... Chân cô mềm tới cực điểm. Cô không còn sức, sắp bị dọa chết.
Chân cô cũng đau, tên khốn đó mang ngược vớ cho cô, hắn không nhìn rõ trong bóng tối, nhưng Tô Lăng xỏ vào thì cảm thấy không thoải mái.
Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, muốn khóc song cố nghẹn lại.
Tần Kiêu liếc đám đàn ông, bọn họ đều nhường đường, Tần Kiêu đặt Tô Lăng ngồi xuống ghế mềm.
Nhóm đàn ông ở phía sau huýt sáo nói đùa: "Lần đầu tiên cậu Tần thua, chuyện gì đây? Trạng thái không tốt ư?"
Tần Kiêu cong môi thừa nhận: "Ừ."
Quách Minh Ngham nghiến răng: "Bất động sản Đông Thành!"
Tần Kiêu hừ cười: "Trở về cho cậu."
Da đầu Vạn Bạch Bạch tê tái, nhưng cô ta là người ép cô tới, thực sự sợ Tô Lăng xảy ra chuyện. Hơn nữa bộ dạng Tô Lăng cũng rất sợ hãi, trên mi cô còn đọng nước mắt, khóe mắt ửng đỏ.
Vạn Bạch Bạch vội vàng ngồi xuống cạnh cô: " Tô Lăng, em sao rồi, không sao chứ?"
Tô Lăng sợ rằng mình vừa mở miệng thì giọng sẽ run rẫy, cô lắc đầu.
Tần Kiêu buồn cười, nhưng lại nhịn được. Hắn rót một cốc nước nóng rồi quay lại đút cho cô, cô quay đầu đi, nhìn hắn bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
Hắn ho một cái, dúi cốc nước vào tay Vạn Bạch Bạch: "Đút cho cô ấy uống."
Khóe môi cô ta giật giật, cảm thấy khó có thể hiểu được thế giới này, vụ gì đây?
Cô ta đưa nước đến miệng Tô Lăng, Tô Lăng tự mình cầm lấy, uống một cốc nước ấm, cuối cùng nhịp tim của cô cũng bình thường trở lại, mặt cô đỏ lên. Lúc này Tần Kiêu đã đưa đám đàn ông ra ngoài.
Vạn Bạch Bạch chớp mắt, cảm thấy lạ lùng, hỏi Tô Lăng, "Vụ gì vậy, cậu Tần là sao đấy, chuyện gì xảy ra?"
Sau đó cô ta thấy vành tai của Tô Lăng đỏ lên, cô nói với giọng điệu cực kỳ xấu hổ: "Sớm muộn gì em cũng giết anh ta!"
Vạn Bạch Bạch: "..." Giỏi, giỏi, nhưng em đứng lên được rồi hẳn nói tiếp.
Cảnh tượng ở trường đua ngựa Tây Lâm, trong lòng Vạn Bach Bạch và Nhậm Băng Tuyết cảm thấy có chút vi diệu.
Hai người họ đều không ngu ngốc, nếu nói Tần Kiêu không biết Tô Lăng, chắc chắn là giả...
Ngày hôm sau, bảy tám tên đàn ông quần áo lụa là rời đi gần hết. Dù sao thì ai cũng có việc riêng. Quách Minh Nham như một bắp cải nhỏ héo úa, trưa hôm sau cậu ta mới dậy, Vạn Bạch Bạch mặc một chiếc sườn xám màu đỏ rượu, dựa vào cửa cười tới diêm dúa lòe loẹt.
Quách Minh Nham bị nụ cười của cô ta làm cho sửng sốt: "Cô... Cô muốn làm gì?"
Vạn Bạch Bạch nói: "Úi chời, anh sợ gì chứ?"
Lông tơ của Quách Minh Nham cũng sắp dựng đứng cả lên.
"Lúc trước cậu Tần quen biết Lăng Lăng đúng không?"
Quách Minh Nham ngậm chặt miệng, nhìn cô ta bằng ánh mắt như: "Cô hỏi gì thì tôi cũng không nói cho cô đâu, cô dẹp cái tâm tư này đi."
Vạn Bạch Bạch cười khúc khích: "Anh không nói tôi cũng biết, tôi không mù. Tôi chỉ muốn nhờ cậu Quách chuyển lời, cậu Tần có rảnh thì lướt weibo xem con công xòe đuôi thế nào."
Chỉ số IQ của Quách Minh Nham không đạt tiêu chuẩn, cậu ta không hiểu Vạn Bạch Bạch đang nói gì: "Hả? Con công?"
Vạn Bạch Bạch không nói thêm nữa, cô ta che dù rời đi, ngâm nga hát.
Tô Lăng vẫn đang học thuộc lời thoại ở đoàn phim.
Chiều qua, scandal "Sự việc đánh người" rầm rộ truyền đi, nghiễm nhiên cô trở thành đối tượng bị chỉ trích. Ngay cả khi nhiều người trong đoàn phim thích cô, họ cũng không dám lên tiếng vào lúc này.
Tâm trạng Vạn Bạch Bạch đang rất tốt, cô ta có loại cảm giác trâu bò là người của bà đây lại ôm được bắp đùi vàng.
Chủ yếu là sáng nay đối diễn với Nhậm Băng Tuyết. Ả NG* gần mười lần khiến tâm trạng cô ta rất vui vẻ.
*No good.
Cô ta vuốt lung tung mái tóc đáng yêu của Tô Lăng: "Tiểu Cửu nhà mình thật có bản lĩnh."
Tô Lăng ngẩng đầu lên, tối hôm qua cô bị hoảng sợ, sắc mặt rất kém, dù gì lát nữa sẽ trang điểm, chắc cũng không nhìn ra đâu.
Cô đều dịu dàng với những người mà cô thích, nếu Bạch Bạch muốn vuốt thì cô sẽ để cho Bạch Bạch vuốt.
Trái tim của Vạn Bạch Bạch như muốn tan chảy, cô ta cảm thấy mình nhặt được một báu vật.
Tô Lăng đọc thoại, Vạn Bạch Bạch ở bên cạnh lướt weibo.
Tô Lăng nhớ đến chiều nay Vạn Bạch Bạch còn có cảnh diễn: "Bạch Bạch, chị không học thoại chiều nay à?"
Vạn Bạch Bạch cười nói: "Trí nhớ chị khá tốt, xem hai lần là nhớ."
Trong mắt Tô Lăng sinh ra nể phục và hâm mộ, cô hơi đần nên tốn rất nhiều thời gian để học thuộc.
Vạn Bạch Bạch bật cười, Tô Lăng không biết là chính cô có thiên phú thế nào, cô đã diễn nhân vật Cửu Lý một cách xuất sắc. Cứ đợi bộ phim này phát sóng thì biết.
Vạn Bạch Bạch xem lại, phát hiện những ý kiến trái chiều hôm qua đã không còn nữa.
Thanh Ngu đã lên tiếng, đưa ra thông tin chính thức.
Thanh Ngu V: "Đã xác minh, vụ việc "Mười Hai Năm Phong Trần" ngày hôm qua hoàn hoàn là bịa đặt ác ý, chỉ là hai diễn viên đối diễn bình thường. Đã điều tra ra người tung tin đồn và sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý."
Tối hôm qua Vạn Bạch Bạch đã đoán được Tần Kiêu không làm chuyện này, không ngờ lại giải quyết nhanh như vậy. Vẫn là ông chủ tuyệt nhất.
Tha thứ cho cô ta không kiểm soát được lòng hiếu kỳ: "Lăng Lăng."
Cô gái đáp lại: "Hửm?"
"Tối hôm qua ở Tây Lâm, em và cậu Tần đã xảy ra chuyện gì vậy?" Không lý nào tâm trạng của hắn lại vui vẻ đến vậy chứ.
Tô Lăng siết chặt tay, vệt đỏ trên mặt lan ra đến vành tai. Dù tính tình có tốt đến đâu, cô cũng sắp bùng nổ rồi, cô hận chết tên khốn nạn kia! Không ai được phép nhắc tới Tây Lâm nữa!