Biên tập: Quýt
Hai người im lặng đi qua cái đường nhỏ sâu thẳm kia, sau đó lại rẽ vào con đường khác.
Dù thế nào đi nữa thì con đường này vẫn nhìn giống như đường đi diệt xác sống. Đi được nửa đường Phong Tĩnh dần lui về sau, thả chậm bước chân, cố gắng giấu mình phía sau tiểu đệ kia.
Ngay lúc cậu chuẩn bị co chân bỏ chạy trước, tiểu đệ cuối cùng đã dẫn cậu dừng lại trước gốc cây đại thụ.
Có hai người đang ngồi dưới bóng cây, một người mặc đồng phục của trung học thực nghiệm, người còn lại thì không.
Bọn họ ngồi đối mặt nhau, trong tay mỗi người cầm một bộ đề toán học. Cảnh tượng này có chút kỳ lạ. Phong Tĩnh nghĩ, chẳng hiểu sao trong tình cảnh như thế này trong tay mỗi người lại là một đề toán? Mịa nó kì lạ thật đó.
Người không mặc đồng phục kia nhìn thấy cậu đến mặt liền lộ vẻ vui mừng, nhướng mày đắc ý nói: "Bạn cùng bàn của tôi đến, cậu ấy năm phút có thể làm 30 câu!"
Anh chàng mặc đồng phục học sinh cười tỏ vẻ xem thường, từ trong đám đàn em phía sau gọi một cậu chàng tóc xoăn nhẹ vừa trầm lặng vừa đẹp trai: "Nhiêu đó tính là gì? Bạn cùng bàn của tôi năm phút có thể làm 35 câu!"
"Bạn cùng bàn của tôi bốn mươi câu!" An Như Sơn bắt đầu tăng số câu lên.
"Bốn mươi lăm!" Cái người kia cũng không cam lòng chịu yếu thế.
"Năm mươi!" An Như Sơn lên tiếng.
"Sáu mươi!" Đại ca của trung học thực nhiệm nổi giận hô lên con số cuối cùng.
"Thành giao!" Phong Tĩnh bước nhanh về phía trước chặn kín miệng An Như Sơn, cười hì hì với đối phương: "Các cậu thắng, muốn trừng phạt thế nào mau nói đi, không cần khách khí. "
An Như Sơn giận dữ dậm chân, có chút ngại ngùng vì lý do nào đó.
"Ha, đồ gà yếu ớt(*)!" Nam sinh đẹp trai kia bỗng nhiên lên tiếng, "Có như thế cũng không dám?"
*弱鸡: từ ngữ mạng, chỉ về một người yếu về thể chất hay một khía cạnh nào đó, thường được sử dụng trong trò chơi trực tuyến như PUBG.
Khiêu khích, đây rõ ràng là khiêu khích một cách trắng trợn. Mấy đàn em của An Như Sơn đều khinh ngạc, đây cũng giống như việc bị dẫm lên mặt vậy! Làm sao mà không tức giận cho được?!
"Có sao nói vậy, tôi thực sự không thể làm xong 60 câu trong vòng năm phút đâu. "Phong Tĩnh lại nói, "Thế nhưng đừng nói mà không làm, cậu làm được ngay lúc này, tôi sẽ cho cậu phạt. Nếu làm không xong, cậu thua."
"Cậu nói ai nói mà không làm!" Nam sinh kia bắt được trọng điểm.
"Ai trả lời thì chính là người đó!" Phong Tĩnh nghi hoặc hỏi ngược lại, "Chẳng phải không đúng sao? Nếu như tôi đang đi trên đường, gặp được một chú chó lông xù đáng yêu(*), khi tôi ngồi xuống và hướng về phía nó thì nó lập tức đi tới, như thế chính là tôi đang gọi nó, đúng không? Đến chó cũng biết điều đó mà cậu lại không biết sao? Lẽ nào cậu chỉ hơn chó ở chó có thể đứng hai chân, mà lại không có não để suy nghĩ?"
*的泰迪: thường chỉ về loài Poodle
"Cậu mới là chó lông xù ấy" Anh chàng kia tỏ vẻ cáu kỉnh.
"Xin lỗi, tôi không phải chó." Phong Tĩnh rất lễ phép dùng tay ra dấu mời, "Bây giờ thì xin mời cậu bắt đầu biểu diễn."
Chưa nói đến việc liệu có ai có thể làm được 60 câu trong vòng năm phút hay không, mà phải hỏi xem liệu những kẻ ngu ngốc này có thể tìm ra 60 câu hỏi hay không đã. Cậu nam sinh kia rõ ràng đã nhận ra vấn đề này, liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhưng sau đó Phong Tĩnh lấy ra ba cuốn sách bài tập toán học, ngữ văn và tiếng Anh từ ba lô của mình. Ba cuốn đều dày như cục gạch.
"Xin mời chọn." Phong Tĩnh mỉm cười nói. Nam sinh đối diện như sắp khóc, ăn không nói có thì không hề xấu hổ nhưng mà bị đối thủ nghiền ép thì thật sự mất mặt.
"Đương nhiên" Phong Tĩnh bỗng dưng lấy lại sách, "Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, học sinh Nhất Trung chúng tôi rất nói đạo lý, các cậu đánh cược cái gì hiện tại thắng bại đã rõ, nói tôi nghe chút."
"Một tháng mua đồ ăn ngoài." Lão đại đối diện tỏ vẻ buồn bã, "Một tháng này nhóm chúng tôi sẽ mua thức ăn ngoài đưa đến cửa phòng thư trường các cậu. Nhân tiện để lại lời nhắn cho các cậu "đã vất vả rồi"."
"Là đồ tự chọn sao? " Phong Tĩnh tràn ngập hứng khởi hỏi.
"Đương nhiên là tự chọn." Đại ca phía đối diện trả lời.
"Tốt quá." Phong Tĩnh lại nói, "Vì là mùa hè nên trước tiên mua cho chúng tôi tôm càng trong vòng 10 ngày trước đã." Sau đó cậu dương dương tự đắc lôi An Như Sơn cùng đám đàn em đi.
Cậu đi được mấy bước thì quay đầu lại xem, thấy tên tóc xoăn nhỏ kia được đại ca an ủi cũng không có ý tức giận, mới yên tâm rời đi. Được mấy phút, nhóm người này vẫn bàng hoàng về việc hôm nay không cần động thủ vẫn lừa được một tháng ăn đồ ăn ngoài.
Đúng là chưa trải sự đời. Phong Tĩnh thật ra rất phấn khích nhưng mặt vẫn bình tĩnh. Cậu đã làm quân địch ngã xuống mà không cần động thủ.
Nhưng Phong Tĩnh cũng không nói gì, lâu lắm rồi cậu không chen chúc với nhiều nam sinh tới vậy, điều này làm cậu cảm giác mình như một người bình thường chứ không phải là một thằng gay bị thẳng nam ghét bỏ.
Dù không nói ra nhưng cậu vẫn luôn muốn được trở thành một phần của nhóm, được trò chuyện và chơi game cũng những chàng trai trẻ tuổi này, cậu cũng khao khát được chấp nhận thay vì phải cô đơn lẻ loi tại vị trí đứng đầu trường học, làm một hạt bụi nhỏ bé.
Một đám nam sinh đang tuổi ăn tuổi lớn ồn ào kéo nhau đi ăn tối, gọi cả Phong Tĩnh đi cùng. Cả nhóm đến một quán cơm thoạt nhìn cũ nát ăn rau xào.
Vì đang là mùa hè nên gọi thêm cả bia lạnh, Phong Tĩnh cũng muốn uống cùng. Thế nhưng An Như Sơn lại ngăn cản rồi cắm ống hút vài một lon coca lạnh, đưa sang cậu. Hắn lạnh giọng: "Lát nữa quay lại cậu còn phải làm bài tập và chép lại cho tôi."
Phong Tĩnh cũng suy nghĩ một chút, cuối cùng chỉ vừa ăn vừa uống coca nhìn đám người kia cãi nhau. Vậy mà sau khi uống xong họ còn muốn kính chị dâu một ly.
Phong Tĩnh nhìn bọn họ, bắt đầu có những suy nghĩ kì diệu về con đường của mỗi tên đàn em của An Như Sơn, tâm trí bị kéo đến tận ba mươi năm sau khi đám đó ngồi hát sau song sắt nhà tù. Nhưng cậu lại cảm thấy chuyện này không thể xảy ra, vì họ nhận cậu là chị dâu, cậu phải dẫn dắt họ trở về con đường chính đạo.
"Nói gì đi, chuyện phiếm chẳng hạn." An Như Sơn mềm giọng nói, "Bàn luận về cuộc sống, đàm luận lý tưởng, tương lai." Khi hắn nói đến điều này, An Như Sơn như một người thầy lý tưởng của mấy đứa trẻ.
Thử hỏi học sinh nào lại không muốn có giáo viên hiền lành như bạn bè như thế chứ?
Đám đàn em bắt đầu hô lên.
"Em muốn mua một chiếc Bentley."
"Tôi muốn mua một căn nhà có sân vườn. "
"Em muốn cùng hoa khôi nói chuyện yêu đương. "
"Thành thật mà nói, tôi muốn nhận một lá thư thông báo trúng tuyển từ đại học Thanh Hoa từ nhiều năm trước."
Phong Tĩnh yên lặng lắng nghe, chờ cả đám nói xong về lý tưởng và ước mơ, không nhanh không chậm uống ngụm nước cuối cùng.
"Nếu có cơ hội, các cậu sẽ đi thực hiện ước mơ sao, đi theo con đường tương lai lý tưởng của mình?" Cậu đột nhiên hỏi như thế, "Giả sử như các cậu đột nhiên trúng thưởng, có tiền, cậu sẽ mua Bentley, mua nhà có sân vườn, mua quà tỏ tình với hoa khôi trường sao?"
"Không thể nào. " Đàn em số 2 trả lời, có hơi do dự, "Tiền trúng thưởng thực tế sẽ không dùng như vậy. "
"Đúng thế." Phong Tĩnh nói, "Rất nhiều thứ, chúng ta phải cố gắng làm mới có thể yên tâm mà nắm lấy, đúng không? Các cậu hiện tại cảm thấy thành tích chính mình không tốt nên mới sẵn sàng trở thành côn đồ. Chuyện đó không sao cả, nhưng sau khi hôm nay kết thúc, tôi hi vọng các cậu có thể nhớ rõ mình muốn gì, từng bước hướng tới mục tiêu đó, như vậy mới có thể có được tình yêu, Bentley, sân vườn, thư trúng tuyển cũng sẽ có. Nhưng ngược lại cái gì cũng không làm vậy thì không có gì cả, có đúng không?"
Cậu nói xong liền lấy ra một tờ giấy cùng một hộp mực đóng dấu để lên bàn.
"Hiện tại mời mọi người cùng ấn dấu tay vào bản hợp đồng học tập chung này, thời hạn một năm." Cậu nói, "Hãy cùng nhau học tập chăm chỉ. Tôi sẽ giảng bài cho các cậu để có thể thực hiện bước thứ nhất tiến tới lý tưởng."
Đám đàn em vô cùng cảm động, bọn họ đã lăn lộn hai năm, bởi vì lý do này lý do kia mà không học, không phải vì không muốn có tương lai tốt đẹp mà là vì thiếu cơ hội.
Mọi người lần lượt đóng dấu vân tay, người dẫn đầu vẫn là An Như Sơn.
"Được rồi." Phong Tĩnh cất tới giấy đi, đắc ý cười, "Lớp học nhỏ của thầy Phong bắt đầu, một khóa 200, lên lớp trước sau đó mới đưa tiền, các cậu được thăng cấp trở thành bạn tốt!"
Nụ cười trên mặt của mọi ngời đông lại, sau đó không biết ai hô một tiếng rồi gom tiền bỏ chạy, đám đàn em nhỏ bé điên cuồng chạy trốn tán loạn như đám thú và chim, để lại Phong Tĩnh tại chỗ cười nghiêng ngã.
Hết chương 7.