Biên tập: Quýt
CẢNH BÁO: chương này có chi tiết ấu dâm, phản cảm xin click back.
Lúc trời sáng cánh tay của An Như Sơn đã tê rần. Hai người nắm tay nhau ngủ cả đêm hệt như mấy đứa trẻ ở trường mẫu giáo, Phong Tĩnh ôm cánh tay của hắn như gấu túi, vừa nắm tay lại vừa kẹp tay hắn giữa hai chân, ôm chặt lấy mà ngủ ngon lành.
Hắn bóp chặt hai má của Phong Tĩnh, mặt không hiện chút cảm xúc nào, gọi cậu thức dậy.
"Đến giờ rồi?" Phong Tĩnh dụi dụi mắt, vươn tay lấy điện thoại trên bàn cạnh đầu giường xem giờ, mới 6h45, "Vẫn còn sớm, ngủ thêm một lát nữa đi."
"Không thể ngủ nữa, ngủ tiếp thì tay của tôi sẽ bị cậu phá hư mất." An Như Sơn đau xót mà nói rằng, "Tay tôi tê cứng cả rồi."
Phong Tĩnh sau khi xem xét kĩ càng mới buông hắn ra, thất thần ngồi dậy, trên đầu có một nhúm tóc bù xù trông rất đáng yêu.
"Đi thôi." An Như Sơn thêm dầu vào lửa*, "Đi sớm một chút, đi sớm sẽ xong việc sớm."
*煽风点火: phiến phong điểm hoả = châm dầu vào lửa
"An ca." Phong Tĩnh im lặng một lát, bỗng nhiên nở nụ cười, cậu ngồi hẳn lên người An Như Sơn, "Không cần vội, giờ mới sáng sớm lại còn là đàn ông con trai với nhau, chả lẽ cậu không hiểu? Chuyện tối hôm qua cậu nói, có còn muốn làm nữa không?"
"Như vậu không được đâu." An Như Sơn có chút cứng rồi, hơn nữa Phong Tĩnh lại ở rất gần, thật sự là không thể không nghĩ tới chuyện kia.
"Chuyện này có gì mà không được?" Phong Tĩnh gần như kề sát bên tai hắn nói, "Cậu cho tôi mượn tay một chút, tôi cho cậu mượn lại một chút, đều là huynh đệ tốt, trợ giúp lẫn nhau, có gì không được?"
An Như Sơn thật sự đưa tay ra.
"An ca đối tốt với tôi ghê đó." Phong Tĩnh hôn lên ngón tay hắn sau đó dỗ dành, "Cậu nhắm mắt lại, nếu không tôi sẽ ngại đó."
An Như Sơn nhìn thế trận lúc này, đừng nói là nhắm mắt, cho dù bây giờ kêu hắn tự móc mắt, thì hắn cũng không chút do dự.
Sau đó hắn liền bị Phong Tĩnh trói chặt tay vào đầu giường bằng chiếc cà vạt dùng làm vật trang trí ban đầu.
Hắn bối rối mở mắt ra và nghĩ có phải lần đầu tiên không nên chơi lớn như thế này không, ai ngờ đâu Phong Tĩnh đã chạy mất rồi.
Mẹ nó! Mỹ nhân kế?!
Học bá đã tấn công một đòn đạt 500 điểm vào giáo bá của trường. Giáo bá bị một đòn xuyên tâm sau đó bị hạ đo ván!
Cậu giáo bá lăn lộn trên đường bao lâu nay giờ đã rút được kinh nghiệm xương máu, hắn liền mò mẫm bấm chuông khẩn cấp ở đầu giường.
Lúc An Như Sơn chạy ra ngoài, Phong Tĩnh đã rời trạm xe buýt đầu tiên đến nhà giam.
"Chết tiệt." An Như Sơn mắng một câu, hắn thật sự quá bất cẩn... Phong Tĩnh không muốn hắn đi theo nhất định là muốn làm việc gì đó ngu ngốc. Từ khi bọn họ tiếp xúc với nhau mới chỉ một hai tháng, làm sao hắn có thể nghĩ rằng cái ý chí chết cũng không lay chuyển của Phong Tĩnh khi còn ở nhà ăn đã biến mất rồi chứ?
Hắn bắt một chiếc taxi, đưa cho tài xế một số tiền để đuổi theo Phong Tĩnh.
Đợi đến khi Phong Tĩnh xuống xe, An Như Sơn đã đứng đợi tại cửa trại giam từ lâu.
Thiếu niên vẫn mặc quần áo của bệnh viện, mặt âm trầm đứng ở đó, sắc mặt không dễ nhìn lắm.
Không hiểu sao Phong Tĩnh lại thấy có chút yên tâm.
"An ca, sao cậu lại tới đây?" Cậu bỏ qua chuyện lúc nãy, nịnh hót hỏi, "Xương của cậu không sao chứ? Cánh tay còn tê không? Tôi xoa xoa cho cậu nhé."
"Đừng có làm vậy nữa." An Như Sơn nghiến răng nghiến lợi, "Đưa tôi vào trong, không thì tôi ở đây "chăm sóc" cậu."
"Đừng." Phong Tĩnh rụt cổ, "Tôi có một kế hoạch rất chặt chẽ cần thực hiện, mà kế hoạch này chỉ cần một người, thêm một người sẽ rối tung lên, tôi bảo đảm sẽ sống sót đi ra, hay là cậu ở đây chờ tôi đi?"
"Nói ra thì tôi cho cậu vào." An Như Sơn hất cằm, "Không thì không bàn nữa."
"Được rồi." Phong Tĩnh suy nghĩ một chút nói rằng, "Tôi sẽ để cho ông ta đánh tôi một trận."
"Hả?" An Như Sơn sững sờ, "Ở trong trại?"
"Đương nhiên." Phong Tĩnh gật gật đầu, "Chỉ cần ông ta động thủ, lập tức sẽ bị tăng án, ít nhất có thể tăng đến khi tôi thi đại học? Tôi chỉ muốn vượt qua kì thi đại học một cách bình yên thôi. An ca, làm ơn đừng cản tôi. Tôi đi đây."
"Đừng lo lắng, An ca sẽ tìm cách cho cậu." An Như Sơn cau mày suy tư về đối sách, "Chẳng phải cậu muốn thi đại học yên ổn hay sao? Đừng sợ, khi nào thì ông ta ra tù?"
"Tháng ba năm sau." Phong Tĩnh cười khổ một cái, "An ca, khi đó chính là thời điểm căng thẳng, ông ta biết việc này đối với tôi quan trọng bao nhiêu, thời điểm đó chắc chắn sẽ không buông tha tôi."
Cậu nắm chặt tay thành quyền, lo lắng lặp lại, "Sẽ không bỏ qua tôi đâu, ông ta không cần làm gì cả, chỉ cần xuất hiện trong thế giới của tôi là có thể phá hủy tất cả mọi thứ, đúng vậy, phá huỷ tất cả, tan nát, không còn, biến mất hết."
An Như Sơn tiến lên một bước ôm cậu vào lòng, tim đau nhói, "Đừng sợ, tôi cùng vào với cậu, đừng sợ, không sao đâu, tôi với cậu đi vào, cậu làm gì tôi cũng không ngăn, được không? An ca sẽ không nói câu nào hết, có được không? Đưa tôi vào cùng đi, nếu không tôi sẽ lo lắng lắm."
Phong Tĩnh dựa vào lồng ngực của hắn dần dần bình tĩnh lại, "Không ngăn thật à?"
"Không ngăn, cậu dẫn tôi vào đi." Hắn vò nhẹ tóc cậu, "Nếu tôi đứng ở cửa sẽ rất khó xử đó."
Phong Tĩnh nhận được sự bảo đảm của hắn liền dẫn người đi vào.
An Như Sơn cùng cậu đi vào phòng tiếp khách, một người đàn ông trung niên giống Phong Tĩnh ba phần đang ngồi bên trong, ông ta đeo một cặp mắt kính gọng đen, nhìn dáng vẻ hiền lành, không giống như là người xấu.
"Ôi, đứa con bảo bối của ta đến này." Người đàn ông ân cần nói, "Sao con lại không chủ động tìm cha thế? Có phải là quên mất là cha đã thương yêu con như thế nào không hả?"
Ông ta cố ý nhấn mạnh từ "yêu", dạ dày của Phong Tĩnh co giật như phản xạ có điều kiện. Trong đầu cậu không ngừng nhớ lại lúc còn nhỏ, mỗi khi ông ta nói "yêu" liền đem côn th*t xấu xí của mình nhét vào trong miệng của cậu. Lúc đó cậu không hiểu chuyện chỉ nghĩ đó là một trò chơi, mỗi lần đều tận tâm tận lực hoàn thành.
Cậu thậm chí còn nuốt sạch những thứ mà người đàn ông bắn vào miệng, sau đó ngoan ngoãn há miệng cho ông ta kiểm tra.
Cậu đưa tay che bụng, tự ép bản thân phải bình tĩnh.
"Không phải tôi đã tới rồi à?" Phong Tĩnh chậm một lúc sau mới cố nén hạ buồn nôn nói rằng, "Ngài gần đây như thế nào, vẫn tốt chứ? Những người trong trại giam đều biết ngài vào đây vì tấn công tình dục con trai của mình, chắc là cũng yêu thương ngài rất nhiều phải không?"
Cậu cũng đem chữ "yêu" cắn xé thật mạnh, nỗ lực ăn miếng trả miếng*.
*试图用 魔法打败魔法: lấy phép thuật đánh phép thuật
Ông ta như nhớ ra gì đó, sắc mặt hơi thay đổi một chút, "Sống rất tốt, đặc biệt là khi ta sắp được thả ra. Một ngày tốt lành sắp đến, ta rất mong chờ khi nghĩ về nó, và ta hạnh phúc hơn khi hôm nay được gặp con."
Ông ta liếm môi một cái, nói một cách đầy ẩn ý, "Nhiều năm như vậy, hiện tại cha biết mình sai rồi, cha không thích những cậu trai nhỏ nữa."
Phong Tĩnh rùng mình một cái, theo bản năng dùng ánh mắt cầu cứu tìm đến phía An Như Sơn.
An Như Sơn mỉm cười.
"Không thích bọn nhỏ cũng tốt." An Như Sơn nói rằng, "Yêu thích tiểu nam hài chính là súc sinh, là biến thái, là con gián đáng chết trong mương hôi thối, nhìn ngài không giống kiểu này."
"Vậy ngươi xem ta là hạng người gì?" Người đàn ông sửng sốt một chút, cảm giác được An Như Sơn đang giễu cợt hắn, có chút không vui, không biết tiểu tử này ở đâu chui ra.
"Ngài là loại không phải người." An Như Sơn nói, "Ngài thoạt nhìn như một cái côn th*t lớn thành tinh, ngài hiểu không? Chính là loại không có đầu óc, cũng không có nhân tính, chỉ có tinh dịch."
"Xin lỗi, tôi nói sai." Hắn nhìn sắc mặt ông ta không tốt, tay nắm chặt, không ngừng nói, "Không phải là côn th*t lớn, là tiểu côn th*t."
Người đàn ông vỗ bàn đứng lên.
Trước khi đến, Phong Tĩnh từng nói tâm trạng của ông ta rất tệ, vô cùng bất ổn, hay cáu gắt.
"Ngài nhất định không biết tôi là ai." An Như Sơn tỏ ra bộ dạng cà lơ phất phơ nói, "Tôi là bạn trai của con trai ngài"
Phong Tĩnh cũng nói ông ta có dục vọng chiếm hữu rất mạnh, ông ta cảm thấy Phong Tĩnh và mẹ cậu đều là tài sản riêng của mình.
"Ngài trông có vẻ tức giận." An Như Sơn không để ý Phong Tĩnh ngăn cản, tiến lên phía trước, "Ngài không muốn đánh tôi sao?"
Sau đó An Như Sơn liền bị đánh, mà những lính canh ở ngoài đã lần lượt chạy vào ngăn cản.
"Xong rồi." An Như Sơn xoa đầu Phong Tĩnh rồi nháy mắt một cái dương dương đắc ý nói, "An ca lợi hại không?"
Phong Tĩnh không lên tiếng.
Trong mắt ngấn lệ, cậu bước tới, hôn lên khoé miệng An Như Sơn.
Hết chương 10.