Mị Ma Chỉ Muốn Cơm Khô

Chương 5



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giả Tỳ Tu ngồi xổm trong hộp thức ăn ngoài trong suốt, dùng móng vuốt xoa đầu một cách bực bội.

Trên đỉnh đầu đầy lông xù của hamster, giữa hai cái tai nhỏ, một cái túi lớn phóng đại phồng lên.

Cái túi đó quá mức bắt mắt và đột ngột phá vỡ dữ liệu chiều cao ban đầu của Giả Tỳ Tu không tới 7 centimet.

Hiệu ứng va chạm rất nổi bật, trần nhà bị vỡ và nứt nhấn mạnh nguyên nhân của cái túi lớn đó. (Cục u đó mọi người=))))

Ánh mắt Giả Tỳ Tu đầy oán niệm như đâm một nhát dao vào người mị ma đang ngủ say như chết trên giường.

Mười phút trước, Hàn Bạc còn cười trên sự đau khổ của người khác trước diện mạo mới của hắn.

Hiện tại trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì mà rơi vào cõi mơ mộng đẹp.

Quả nhiên bản thân bộ tộc mị ma theo chủ nghĩa vị kỷ[23] mà.

[23] Chủ nghĩa vị kỷ: "Tư tưởng chỉ biết lợi ích của cá nhân mình, đặt trên lợi ích của người khác, của xã hội, trái với Chủ nghĩa vị tha." – Trích từ điển Tiếng Việt.

Ăn ngon, ngủ yên, vô tâm và không quan tâm đến đau khổ của người khác.

Cho nên ngay cả khi Hàn Bạc tự mình kéo hắn từ trên trần nhà ra, Giả Tỳ Tu cũng không tình nguyện cảm kích chút nào.

Dù sao kẻ cầm đầu làm hắn bắn lên cũng là vị này.

Nhớ lại "cú nhảy kinh thiên" phá trần nhà kia, Giả Tỳ Tu thu hồi oán niệm và khôi phục lại chút lý trí.

Hắn thả móng vuốt xuống, luồn hai tay lên cái cổ ngắn và kéo vài sợi tóc vàng ẩn trong đó ra khỏi cái cổ đầy lông.

Lúc Hàn Bạc cười trên sự đau khổ của người khác, Giả Tỳ Tu cũng không chỉ vội vàng tức giận mà thôi.

Giả Tỳ Tu nắm sợi tóc cười lạnh.

Tỳ Hưu là một chủng tộc không bao giờ để bản thân phải chịu thiệt thòi.

Trong bóng tối, hamster nắm lấy sợi dây buộc tóc màu vàng và cười toe toét, để lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ xíu.

Nó cười đến mức ngạo mạn, phảng phất như một con chuột nhìn thấy mạng sống của một con chuột khác và sắp bị nó dùng tóc treo cổ.

Nhưng mục tiêu của Giả Tỳ Tu không thể chết đơn giản như vậy.

Hắn nắm chặt móng vuốt của mình, mấy lọn tóc "khô héo" xuống với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, chúng chuyển từ màu vàng nhạt bóng loáng sang màu xám xoăn, và quấn quanh móng vuốt như mớ tóc rối bù của tuổi già.

Những sợi tóc yếu đuối bị hấp thu linh lực xong, chưa tới một giây liền vỡ thành từng tấc từng tấc rồi bay trong gió.

Giả Tỳ Tu cảm nhận được linh lực đồi dào trong cơ thể mình và bật dậy.

Khi những sợi tóc khô cuối cùng rơi trên giấy cáctông, Giả Tỳ Tu đã nhẹ nhàng nhảy ra khỏi cửa tù của hộp thức ăn ngoài và hạ cánh vững vàng bên giường Hàn Bạc.

Bùa phục chế của tộc Mã Môn có tác dụng bá đạo, nhưng phương pháp phá giải lại đơn giản đến ngoài dự đoán của mọi người.

Dùng linh lực để mở phong ấn.

Cân nhắc đến điểm này, Mã Môn mới có thể phí hết tâm tư gắn bùa phục chế với tác dụng phong ấn linh lực.

Lộ ra nguyên hình, linh lực cạn kiệt.

Những dị tộc bị bất động bởi bùa phục chế cuối cùng bó tay toàn tập, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận mọi yêu cầu ngang ngược từ Mã Môn để đổi lấy cách giải trừ của lá bùa.

Khi đám người Mã Môn dán bùa phục chế lên trán Giả Tỳ Tu, bọn họ tràn đầy tự tin cho là hắn chẳng mấy chốc sẽ sớm cúi đầu trước Mã Môn, giống như những dị tộc đã bị trước đây.

Nhưng điều bọn họ tuyệt đối không ngờ tới chính là Giả Tỳ Tu đã trốn thoát được và còn bị "Vô thượng Kim Bảo" đi bộ lượm về nhà.

Trên giường, "Vô thượng Kim Bảo" thở đều, sợi tóc khẽ đung đưa theo không khí trong phòng.

Nhìn mái tóc vẫn óng ánh trong bóng tối, Giả Tỳ Tu phảng phất như nhìn thấy một vùng mỏ vô tận.

Lại một cú nhảy khác, Giả Tỳ Tu tiếp đất vững vàng bên tai Hàn Bạc.

Động tác của quả cầu hamster mang theo một làn gió nhẹ, mị ma đang ngủ say tựa hồ bị "gió bên tai" quấy rầy, hô hấp hơi ngưng lại, lông mày cũng thuận theo nhăn lại, môi cậu khẽ mở, tựa như sắp nói...

Giả Tỳ Tu vội vàng nín thở, lại nghe cậu nhỏ giọng thầm thì:

"Đừng cướp vịt quay của tôi..."

"..."

Nếu bạn có thể nói mê, tức là bạn vẫn còn đang ngủ.

Giả Tỳ Tu vừa mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ thấy Hàn Bạc vung tay lên, lớn tiếng quát lên:

" Ngoài ra còn có gà nướng, bít tết, gan ngỗng và bibimbap sườn cừu!!"

Bàn tay đang vung rơi ầm bên tai, Giả Tỳ Tu lăn qua một bên tránh, khi hắn đứng vững lại, lông tơ trên người cũng bị gió thổi qua đến mức run lên.

Giả Tỳ Tu ổn định bộ lông đang run rẩy đón gió, ôm chặt trái tim còn run hơn cả sợi tóc, nghiến răng nghiến lợi nghĩ.

"Thật là một mị ma không có tham vọng."

Giây tiếp theo, Tỳ Hưu đầy tham vọng vo ve quanh lòng bàn tay của mị ma không có tham vọng, móng vuốt cẩn thận từng li từng tí chạm vào tóc cậu.

Vuốt sợi tóc màu vàng óng, linh lực được rót vào cơ thể liên tục như mở cửa ải phóng nước.

Cơ thể nhỏ nhắn của hamster trong nháy mắt tràn đầy linh lực, Giả Tỳ Tu không kìm được lập tức phát ra một tiếng nấc cụt.

Hắn nhanh chóng thu hồi móng vuốt và che miệng lại, Giả Tỳ Tu cảnh giác liếc nhìn Hàn Bạc, sau khi xác định cậu không có khuynh hướng tỉnh lại, mới quay đầu nhìn mái tóc mới sờ vừa rồi.

Sợi tóc nhu thuận mà xõa trên gối, màu vàng nhạt dịu dàng, không có dấu hiệu chuyển thành màu xám.

Giả Tỳ Tu đến gần, tìm kiếm trong chốc lát, nhưng không thể tìm thấy bất kỳ sợi tóc khô héo nào.

Tóc được nhổ xuống ngay lập tức bị khô héo sau khi hấp thụ linh lực.

Tóc chưa được nhổ lại không bị gì.

Là bởi vì được kết nối với nguồn linh lực sao?

Giả Tỳ Tu như có điều suy nghĩ đưa mắt nhìn trầm ngâm nhìn cái đầu tròn trịa của mị ma.

Vừa vặn lúc này môi mị ma mấp máy: "Sủi cảo tôm, chân gà, bánh bao ngọt nhân trứng sữa..."

Khóe miệng Giả Tỳ Tu co giật nhẹ.

Quả nhiên, các loại cây trồng cao cấp chỉ cần nuôi dưỡng trong môi trường thuần túy nhất là được.

Nhưng sau khi xác nhận "Vô thượng Kim Bảo" là vô tận, Giả Tỳ Tu cảm thấy thanh thản hơn một chút.

Cần rất nhiều linh lực để khôi phục lại hình người, nhưng nếu là tài nguyên có thể tái tạo lại...

Giả Tỳ Tu liền yên tâm lớn mật mà đặt móng vuốt lên mái tóc vàng của mị ma, tập trung sức lực và bứt.

Ba mươi giây sau, hắn ngồi ở bên gối, che cái bụng tròn trịa, không tự chủ được ợ lên.

Linh lực mà thân thể có thể chứa được có hạn, cần thời gian để tiêu hóa.

Có vẻ như hôm nay đã đạt đến giới hạn.

Giả Tỳ Tu chạm vào phần thịt căng phồng mềm mại trên bụng mình, trở mình và quyết định để dành một ít tóc.

Hắn đi vòng quanh bên gối và gom hết thảy những sợi tóc rụng xõa đó, không biết làm sao mà tiểu mị ma lại không hề ăn uống khó khăn, và tình trạng rụng tóc cũng ít hơn những mị ma thông thường.

Khi không có gì để nhặt, Giả Tỳ Tu ước lượng mớ tóc mỏng giữa hai móng vuốt mình, không vừa lòng mà đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào vùng biển dày đặc tóc màu vàng trước mặt.

Một giây sau, hamster lăn tới đến bên tai mị ma, duỗi móng vuốt nắm chặt một sợi tóc đang thả xuống, cần thận bứt ra...

Bực

Một sợi tóc trong tay.

Nắm lấy một sợi khác, lại dùng lực...

Hai sợi tóc trong tay.

Lúc đầu, Giả Tỳ Tu cẩn thận bứt từng cọng một, nhưng sau khi xác định Hàn Bạc không phản ứng lại chút nào, hắn liền vênh vang đắc ý giẫm lên đỉnh đầu, tấn công hai bên.

Hàn Bạc ở trong mộng, đột nhiên cảm thấy da đầu từng trận căng cứng.

Cậu hơi nhướng mày, mơ thấy một con hamster khổng lồ vùi trong tóc mình, quơ móng vuốt định bứt tóc mình mang về làm ổ.

Hàn Bạc không thể chịu được việc một con chuột làm điều ác trên đầu mình.

Cậu nhắm hai mắt, dùng tay chụp đầu nhanh như chớp, và nắm lấy con hamster độc ác trong lòng bàn tay của mình.

Giả Tỳ Tu đang vui vẻ bỗng nhiên bị bắt làm con tin.

Hắn thầm nghĩ không ổn, đang muốn dùng linh lực chạy trốn.

Nhưng bụng hắn lại bị ấn không nặng cũng không nhẹ, toàn bộ linh lực khó tiêu đều bị đẩy ra khỏi vị trí, không có cách nào sử dụng được.

Quả nhiên là mị ma.

Thủ đoạn thực sự bất ngờ.

Giả Tỳ Tu tức giận nghĩ.

Kỳ quái.

Cùng lúc đó, Hàn Bạc trong giấc mơ cũng rất khó hiểu.

Mềm thật.

Xúc cảm mềm mại trong tay mang đến ảo giác, trong giấc mơ, đồ vật cậu đang cầm trên tay đột nhiên thay đổi hình dáng, con chuột rình trộm đáng ghét đã biến mất, thay vào đó là một cái bánh dừa mềm, có vỏ gạo nếp và nhân đậu trong bánh[24]...

Dù có nhắm hai mắt lại, Hàn Bạc vẫn sáng mắt lên.

Bánh đậu dừa!

[24]

chapter content



Chắc là bánh này:))))

Việc thi pháp bị gián đoạn, Giả Tỳ Tu bị ấn đến co rụt lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị tiểu mị ma cầm lấy.

Ban đầu hắn nghĩ rằng mình sẽ bị ném ra ngoài, nhưng ai biết được hiện thực lại càng nát hơn.

Tiểu mị ma nhẹ nhàng di chuyển không do dự nhét hắn vào miệng.

Giả Tỳ Tu:...

Giả Tỳ Tu:!!!

Đứng trước cái bánh đậu, Hàn Bạc nóng lòng muốn cắn xuống...

Gặm một miệng lông.

Bộ lông đột nhiên bị kéo xuống, Giả Tỳ Tu đau đến giật mình một cái. Linh lực nhanh chóng vận chuyển, thân thể cũng đột nhiên dùng sức...

"Chi!"

Hamster tức giận kêu lên một tiếng, từ trong tay mị ma lần thứ hai phóng ra, một lần nữa cắm vào vết nứt trên trần nhà mà nó đã va phải lần trước.

Mười giờ sáng, Hàn Bạc vốn đang ngủ ngã chỏng vó lên trời rốt cục bị đói bụng mà tỉnh, cơn buồn ngủ còn đó mà bò lên, vừa muốn mở miệng hỏi hệ thống thời gian, trong miệng liền phun ra vài sợi tóc trắng.

"Phụt, phụt phụt... Đây là..." Hàn Bạc buồn bực hỏi, "Mị ma còn có thể phun hoa à? Nhưng này đâu phải hoa... ** má!"

Cậu đảo mắt, bỗng nhìn thấy Giả Tỳ Tu bên trong hộp trong suốt, đỉnh đầu sưng lên một cục lớn và phần sau đầu trọc bóc.

Hàn Bạc kinh ngạc đi tới, xoa đầu Giả Tỳ Tu: "Thú tộc cao cấp cũng rụng tóc hả? Sao như người dữ?"

Thú tộc cao cấp không muốn để ý đến cậu, căm giận xoay người, dùng móng vuốt che sau gáy, cái mông oán giận Hàn Bạc.

Nhớ tới sợi tóc trắng trên gối, trực giác Hàn Bạc cảm thấy không đúng.

"Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?" Cậu hỏi hệ thống.

【 Ta không biết 】

"... Ngươi cũng quá vô trách nhiệm. Trong mấy tiểu thuyết khác, hệ thống đều đợi mệnh 24/24."

【... 】

【 Luật lao động hệ thống quy định rằng nếu làm việc từ sáu giờ đến mười một giờ, sẽ phải trả thêm tiền cho một phút bổ sung. Nếu mất một phút, xin hãy khoan dung. Thỉnh kí chủ tôn trọng các quyền cơ bản của hệ thống và từ chối xâm nhập. Bắt đầu từ ngươi 】

"... Nếu thế giới ta sống có Phật sống Tế Công[25] có quyền cự tuyệt như ngươi, ta cũng không đến nỗi chết đói." Hàn Bạc thở dài nói.

[25] Phật sống Tế Công: Tế Công: Cuộc đời sư xoay quanh các sự tích, truyền thuyết về những hành động khác thường của sư. Ví dụ như sư thường thị hiện thần thông để giúp đỡ người nghèo và chống lại những bất công trong xã hội đương thời. Đặc biệt nhất là sư nổi tiếng với những hành động trái với giới luật Phật giáo như ăn thịt, uống rượu; sư thường mặc bộ y phục tu sĩ rách nát, đội mũ có thêu chữ Phật (佛), tay phải cầm một bình rượu, tay trái cầm một cái quạt tre rách. Sau khi sư thị tịch, Tế Công trở thành một huyền thoại trong văn hóa dân gian Trung Quốc và được tín ngưỡng dân gian Trung Quốc thần thánh hóa thành một vị thần. Có nhiều tác phẩm tiểu thuyết, văn học dân gian mang tính huyền bí hóa dựa trên cuộc đời của Tế Công đã được sáng tác trong suốt các triều đại Trung Quốc và trở nên khá nổi tiếng.

Nhắc tới đói bụng, bụng cậu réo lên hai tiếng.

"Nên gọi thức ăn ngoài rồi." Hàn Bạc vừa lẩm bẩm một mình, vừa tóm lấy con hamster đang cố gắng ép mình vào thành hộp, nỗ lực cách xa cậu ra và đặt nó xuống đất.

"Ngươi trọc và tự do rồi." Hàn Bạc thể hiện một sự thương xót hiếm có, cậu thả Giả Tỳ Tu xuống, cầm máy truyền tin gọi thức ăn ngoài.

"Mặt rỗ ca? Vâng, vẫn như cũ, 15 phần hamburger đưa lên lầu... Làm ơn..."

Giả Tỳ Tu được phóng thích nhất thời không thể nào tiếp thu được sự tự do đột ngột, Phạm Tiến trúng cử (định nghĩa "Phạm Tiến trúng cử" ở chương trước) đứng ngây ngốc tại chỗ, suýt nữa bị Hàn Bạc đang đi ra ngoài giẫm một cước thành bánh hamster.

Cửa hàng hamburger của Vương Nhị mặt rỗ ở dưới lầu. Hàn Bạc thích căn nhà giá rẻ của mình và giao đồ ăn nhanh chóng nên đã đặt đồ ăn khi không có chương trình phát sóng trực tiếp.

Về phần mùi vị, không quan trọng.

Không chết đói là được.

Năm phút sau, Vương Nhị mặt rỗ mang theo cái túi lớn lên.

"Mười lăm đồng bạc, cảm ơn Tiểu Hàn."

"Chà chà, cùng là hamburger, nhưng giá còn rẻ hơn gấp trăm lần. Tộc trưởng tộc Tỳ Hưu kia tâm nhãn[26] thực sự còn nhỏ hơn cả đồng xu." Hàn Bạc một bên bỏ tiền một bên kéo giẫm.

[26] Tâm nhãn: Mắt tâm. Nhờ năng lực thiền định mà thấy rõ suốt các pháp, không bị ngăn che.

Hắt xì hắt xì

Hàn Bạc quay đầu lại, ánh mắt nghi ngờ nhìn hamster đang loạng choà loạng choạng từ gian phòng đi ra.

"Ngươi vừa nãy hắt xì à?"

Giả Tỳ Tu dừng lại, lắc đầu lia lịa.

"Này Tiểu Hàn, ngươi có nhìn dưới lầu không?" Vương Nhị mặt rỗ cẩn thận thu tiền đồng, thuận miệng nói chuyện phiếm với Hàn Bạc.

"Không, sao vậy?"

"Có một người đàn ông giàu có ở dưới lầu, khá lắm, kéo theo một xe tải chở thỏi vàng, chói mù mắt. Đi tới chỗ này mà không bị ăn cướp cũng thực sự là một phép màu!"

"Đi làm đi." Hàn Bạc thuận miệng nói, "Bất quá ma quỷ không thể tỏ vẻ giàu có, như việc rêu rao khắp nơi... Giống như đuổi một con lừa đuôi lớn nhiều tiền vậy."

Ở bên cạnh, Giả Tỳ Tu, người nghe thấy đến thỏi vàng liền vểnh tai lên gật đầu đồng ý.

Không sai, này vừa nhìn chính là nhà giàu mới nổi.

Nhất định là chủng tộc Mã Môn kia không giữ được tiền.

Những người ưu tú từ tộc Tỳ Hưu sẽ không ngu ngốc đến vậy...

Cốc cốc.

Cửa bị gõ vang.

Chúc Li xuất hiện đằng sau cửa với vành mắt đen kịt như một linh hồn đứng sau lưng vậy.

Nhìn thấy Hàn Bạc, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trước mắt, dường như nhìn thấy cha mẹ mình mười tám năm không gặp.

Mang trên mặt ba phần bi thương hai phần sợ hãi năm phần kiên định, Chúc Li đẩy Vương Nhị mặt rỗ đang chặn cửa ra, nhanh chân đi đến trước mặt Hàn Bạc.

"Anh là?" Hàn Bạc chần chờ hỏi, "Có phải là đi nhầm..."

Bộp.

Bàn tay sau lưng Chúc Li nhanh chóng duỗi ra, anh kéo cổ tay Hàn Bạc, đem một thỏi vàng để trong lòng bàn tay.

"Đủ chưa?" Anh khí thế hung hăng hỏi.

Hàn Bạc bị sốc bởi sự táo bạo của anh, trong giây lát không nói nên lời.

Chúc Li cho là cậu không hài lòng, liền từ trong túi móc ra hai thỏi vàng, vỗ lên: "Đủ chưa?"

"Không..."

"Tôi mang theo một xe tải thỏi vàng đến... Đủ chưa?"

" Vấn đề không phải là đủ hay không..." Hàn Bạc cố gắng sắp xếp ngôn ngữ.

"Nếu như còn chưa đủ..." Chúc Li cắn răng một cái, đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng mà đau xót mở miệng, "Bộ tộc tôi kinh doanh bao đời nay, tích lũy vô số châu báu, sản nghiệp ngàn đời..."

"Chỉ cần ngươi bằng lòng trả ông chủ lại cho chúng ta, ngươi có thể chọn bất kỳ tài sản nào trong đó!"

Phía sau anh, Giả Tỳ Tu cuối cùng cũng thức dậy sau cơn hóa đá.

Nghe Chúc Li tuyên bố phá sản, Giả Tỳ Tu mắt tối sầm lại, lấy tay che cái gáy trọc lốc của mình, tức giận mở miệng quát lên:

"Chi!!!" (Ta không đồng ý!!!!!!)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv