Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

Chương 342



Dưới ánh sáng mông lung, sắc mặt Mạc Kỳ Hàn không chỉ có đen như than, còn co giật lợi hại, định khép chặt môi, mặc cho Lăng Tuyết chửi mắng hăng say hả giận đi!

"Mạc Kỳ Hàn khốn kiếp đáng chết! Đã sống lại tám trăm năm rồi, còn núp ở trong cái xó xỉnh nào, nhìn bà cô làm chuyện cười, đại khái chính là chờ hắn vừa lên đài sẽ để cho bà cô đây xấu hổ, làm người đời mắng chết ta, mie nó, đến cung nữ Hoán Y Cục cũng chỉ vào mũi mắng ta không biết xấu hổ!"

"Tình nhân, chàng nói một chút, rõ ràng là tên khốn kia cầu xin chàng muốn ta, tại sao hắn vừa làm hoàng đế, liền đá ta? Đá thì đá đi, ta cũng không có ý kiến gì, hắn thôi ta… ta còn cảm kích hắn, nhưng không thể tìm lý do khác bỏ ta sao? Nói ta không khiết! Không khiết không phải do một tay hắn đạo diễn sao?"

"Hừ! Hiện tại nghĩ kỹ, tình nhân, tên khốn kiếp kia chính là từ lúc mới bắt đầu liền giăng bẫy hai ta, cố ý muốn chỉnh chết chúng ta!"

"Bốp bốp!"

Thanh âm vỗ giường vô cùng vang, Lăng Tuyết chửi mắng hào hừng, lòng đầy căm phẫn!

"Cẩu Hoàng Đế trời đánh! Nói ta là ân nhân cứu mạng của hắn, nhưng bây giờ hãm hại ta như vậy, móa ơi, Mạc Kỳ Hàn chính là một tiểu nhân vong ân phụ nghĩa!"

"Tình nhân, cái nam nhân đáng chết đó ta vừa nhìn đã biết hắn không phải người tốt, chàng xem đi, hiện tại bản chất độc ác của hắn lộ ra hết! Tình nhân, chàng còn cùng hắn làm bằng hữu cái gì? Chàng đừng cống hiến cho hắn nữa, võ công của chàng tốt như vậy, lại có nhiều thủ hạ như vậy, không bằng chúng ta chạy trốn đi! Chúng ta vừa chạy, hừ, hi vọng trong cung có thích khách, chờ thời điểm hắn cùng nữ nhân hậu cung lăn lộn ở trên giường liền một kiếm đâm chết hắn, xem hắn còn cuồng ngạo, còn dám khi dễ bà cô đây nữa không!"

"Không được, cái ý nghĩ này không thực tế, trong cung thủ vệ nghiêm ngặt, thích khách giết không được hắn, ta phải lấy một con búp bê vải, phía trên viết lên ngày sinh của hắn, ta mỗi ngày cầm châm đâm hắn một trăm lần, đâm chết hắn!"

"Mạn Mạn……" Trong mền truyền đến một tiếng gọi khẽ cực kỳ suy yếu vô lực, nhưng trực tiếp bị Lăng Tuyết cắt đứt! Vả lại vén lên chăn muốn đi xuống giường!

"Mạn Mạn, nàng làm gì đấy?" Mạc Kỳ Hàn đang nhắm mắt chợt mở ra, "Nàng không phải là muốn tự mình đi ám sát hoàng thượng đấy chứ?"

"Thôi đi, bà cô đây khinh thường tự mình đi! Không đúng, là ta không có bản lãnh giết hắn hả giận, búp bê vải nhất thời không có, ta trước tiên vẽ vòng xoáy ở trên đất nguyền rủa hắn, rủa hắn bị ba ngàn giai lệ hậu cung làm cho xuất tinh sớm! Liệt dương! Bệnh hoa liễu đầy thân! Hừ, cuối cùng nguyền rủa hắn cảm thấy thật xin lỗi nhiều nữ nhân như vậy, tự thiến mình làm thái giám!"

"Mạn Mạn……" Mạc Kỳ Hàn nghẹn, quả đấm dâng lên, trên trán nổi lên gân xanh.

"Ách…… Choáng váng đầu……" Đầu Lăng Tuyết Mạn trầm xuống, thân thể vội ngồi trở lại, hai tay chống ở trên huyệt thái dương.

"Mạn Mạn, thân nàng còn yếu, mau nằm xuống!" Mạc Kỳ Hàn nhíu chặt lông mày, gân đen giăng đầy gương mặt tuấn tú, đỡ vai Lăng Tuyết Mạn để cho nàng nằm xong, không nhịn được nói: "Muốn vẽ vòng đợi ngày mai vẽ đi, thân thể đã như vậy rồi, còn có sức lực mắng chửi người, nàng không mệt mỏi sao?"

"Không mệt!" Lăng Tuyết Mạn đẩy Mạc Kỳ Hàn một cái, "Ta còn không có mắng xong! Trước kia mỗi ngày ta đều thắp ba nén nhang lạy hắn, thỉnh cầu hắn tha thứ cho việc ta cắm sừng hắn, ngày mai ta bắt đầu tiếp tục dâng hương, đổi thành thỉnh cầu ông trời nghe được nguyền rủa của ta, sớm thành toàn cho ta!"

Mạc Kỳ Hàn quay lưng, giả bộ trầm mặc không nhìn! Âm thầm cắn răng nghiến lợi, chờ trẫm chết rồi, bất lực rồi, nha đầu chết tiệt kia, nàng thật sự thủ tiết rồi!

"Ai, tình nhân, ta muốn ăn cháo bì đản, mau đi lấy cho ta! Đói bụng!" Lăng Tuyết Mạn xoa nhẹ thái dương một lát, cảm giác bụng có chút đói, há miệng ra lệnh.

Mạc Kỳ Hàn cắn chặt hàm răng hơn, mắt khép thật chặt, lấy thờ ơ để kháng nghị!

"Ai, nói chàng không nghe sao, ta muốn ăn cháo bì đản!! Nhanh lên một chút!!" Lăng Tuyết Mạn không hài lòng, mới giảm thân phận, buổi chiều đầu tiên ở chung với hắn, đã sai bảo không nổi hắn? Vậy sau này làm sao cùng hắn sống qua ngày?

Nghĩ tới đây, dùng hết hơi đá chân Mạc Kỳ Hàn một cước, "Nhanh lên một chút, chàng muốn ta đói chết phải không? Chàng đối với ta không tốt, ta liền đi… ta đi tìm con ta, tìm Nhã Phi, tìm Nhị Vương gia bọn họ đi!"

"Đáng chết!" Mạc Kỳ Hàn rốt cuộc không thể nhịn được nữa, khẽ nguyền rủa một tiếng, xốc chăn xuống giường, vừa mới đi mấy bước chuẩn bị mở cửa đá, đột nhiên lại nhớ không thể để cho Lăng Tuyết Mạn biết chỗ cơ quan, liền đen mặt xoay người lại, không nói hai lời vung hai ngón tay một chút, Lăng Tuyết Mạn mắt khép lại ngủ.

"Nữ nhân đáng chết lời nói ác độc! Trẫm chính là hoàng đế! Hoàng đế chính là tình nhân của nàng! Nha đầu chết tiệt kia, nàng cứ mắng trẫm nguyền rủa trẫm đi, trẫm…… trẫm đánh cái mông nàng!"

Mạc Kỳ Hàn kéo thân thể Lăng Tuyết Mạn qua, bàn tay phải giương lên sẽ chụp lên cái mông của nàng, rồi lại dừng ở giữa không trung, tiếp tục cắn răng một cái, "Thôi, trẫm quân tử không đánh nữ nhi, đánh nàng còn phải dụ dỗ nàng, rất phiền toái!"

Có một lý do như vậy, Mạc Kỳ Hàn liền bỏ qua cho Lăng Tuyết Mạn phạm phải vô số tội chết, đứng dậy mở cửa đá ra, gương mặt tuấn tú chìm lỉm, trầm giọng nói với Từ An canh giữ ở phía ngoài: "Bảo Ngự Thiện Phòng đưa thức ăn khuya cho trẫm, cháo bì đản, sủi cảo tôthủy tinh m, bắp xào, thịt viên."

"Dạ, nô tài đi ngay!" Từ An lập tức đáp, sau đó vội vã đi ra ngoài. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Quay người trở lại, Mạc Kỳ Hàn trừng mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn một lúc lâu, mới duỗi ngón giải huyệt đạo của nàng, hỏi: "Mạn Mạn, là cung nữ nào ở Hoán Y Cục mắng nàng hả? Ai dám mặt nặng mặt nhẹ với nàng hả?"

Lăng Tuyết Mạn dụi mắt, không đáp, cau mày nói: "Chàng lại điểm ta sao? Đáng ghét chết đi!"

"Mạn Mạn, trả lời vấn đề của ta!" Mạc Kỳ Hàn lại hỏi.

Lăng Tuyết Mạn chớp lông mi, mở to hai mắt nhìn hình dáng mơ hồ của Mạc Kỳ Hàn, trong nháy mắt nghĩ tới cái chết của Cốc Vũ Mị cùng Tôn Uyển Dung, một cỗ cảm giác sợ hãi nổi lên trong lòng, liền lắc đầu lập tức, cười nói: "Không có, ai dám mắng ta a, là ta mắng người khác mới đúng, chàng xem ta mắng chửi người rất hung ác a!"

"Mạn Mạn, không cần tránh đề tài, không cần gạt ta, nói cho ta biết, ai khi dễ nàng?" Mạc Kỳ Hàn cúi người xuống, hai tay chống ở bên giường, hỏi rõ.

"Ai nha, thật không có á…, chàng dài dòng chết thôi, mau lấy cơm cho ta… ta rất khó chịu, chỉ mới ăn vài miếng cơm, hiện tại sắp chết đói!" Lăng Tuyết Mạn ngồi dậy, lắc cánh tay Mạc Kỳ Hàn, cong môi lên làm nũng.

Mạc Kỳ Hàn chìm gương mặt tuấn tú, "Mạn Mạn, nàng không nói ta cũng có thể tra được, nếu để cho ta tra ra là ai, đừng trách ta độc ác!"

Lăng Tuyết Mạn căng thẳng, vội nói: "Tình nhân, không cần, một chút chuyện nhỏ, không cần giết người, hiện tại ta tốt rồi, trước kia ta là Vương phi, hiện tại trở thành cung nữ giặt quần áo, người khác chế nhạo là chuyện rất bình thường, chàng đừng vì ta xuất đầu lộ diện, ta tự có biện pháp đối phó, ta cũng không phải là ngu ngốc, chàng yên tâm đi, ta mới không để cho mình bị ủy khuất."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv