Khi bồ câu đưa thư phành phạch vỗ cánh đậu xuống trên lan can của Thiên Trạch lâu, ban công đã rụng đầy cánh hoa hải đường. Trong buồng còn có mùi nồng của nhang thơm sau khi cháy hết chưa tản đi, trống không, chủ nhân của căn phòng nửa canh giờ trước đã không chút tiếng động mà đi rồi. Cái gì cũng không mang theo, đồ vật và người đều không có.
Diệp Anh tất nhiên là sẽ không giải thích, trên trụ hành lang ở cửa Thiên Trạch lâu dấu vết vật cùn lưu lại là từ cái gì, La Phù Tiên có lẽ biết, thế nhưng không dám hỏi, y cũng liền coi như không biết. Đón lấy bồ câu đưa thư, chỉ tháo xuống ống thư ở sau móng vuốt, đồ bên trong trịnh trọng đặt ở trong hộp tráp bên cạnh tẩm thai của Đại trang chủ, vừa muốn kêu người lấy chút nước trong và cám chim đến, bồ câu đưa thư màu xám đã biến mất khỏi tầm mắt. Nhưng mà có thể khẳng định rằng nó là từ phương bắc tới, vẫn là phải quay về phương bắc.
Tào Tuyết Dương rất tự tin với hệ thống tình báo của Thiên Sách, tuy sự tình liên quan đến căn cơ Thiên Sách, trong lòng thế nhưng cũng an tâm —— chí ít tin tức gửi đi rồi, hành động của vị ở Thiên Trạch lâu bên kia sẽ không chậm hơn Đông Đô. Nhưng mà đôi khi, có những kẻ, chẳng quan tâm rò gỉ tin tức. Bằng không chẳng cần thiết còn trước tiên phái người đến, bắn thư qua, cắm hỏng trụ hành lang trước Thiên Trạch lâu, đó chẳng phải chuyện kẻ đó quan tâm. Kẻ đó chỉ muốn biết, tin tức này trong lòng Diệp Anh đến tột cùng giá trị bao nhiêu, chí ít, có thể đền bù được một cây cột trụ hành lang đi.
Lý Đàm là hoàng thân quý tộc, cầm kỳ thi họa tự nhiên cũng là thiên gia khí tượng.
“Tướng quân à, Hồng Môn yến là tiểu vương không đúng, chẳng qua, lẽ nào Tướng quân liền không muốn biết, tột cùng là tiểu vương cử kỳ nhược định, hay là kỳ thoái nhất chiêu?”
“A, Vương gia, Lý mỗ chỉ biết rằng, Vương gia chơi ván này, một nước không cẩn thận, mãn bàn giai thâu a.” Lý Thừa Ân tuy rằng không nhìn thấy biểu tình trên mặt Lý Đàm, cơ mà đại khái cũng đoán ra được lúc này sắc mặt Kiến Ninh Vương khẳng định không quá tốt.
“Rượu mời không uống……” Lý Đàm nhướn mày, lời chưa nói hết bên kia tấm mành lại truyền tới tiếng cười trầm thấp, “Vương gia nếu là mời Lý mỗ đến xem kịch, vậu cung kính không bằng tuân mệnh, nhỉ! Nghe kịch, nghe kịch, có thấy được hay không, đều là kết quả giống nhau —— nếu không, Vương gia chúng ta đến đặt cửa đi?”
“Người đấu cờ, cũng chẳng phải Tướng quân, nói chuyện quá vẹ toàn, không tốt…… Nếu là như vậy, Tướng quân xin nghỉ ngơi cẩn thận, tiểu vương đi chuẩn bị xem sao, khách quý cũng nên đến rồi.”
Về cái loại hành vi cướp người đi lại còn làm như thật đính phiêu thư (thư bắn bằng tên hoặc phi tiêu) ở trên cửa chính nhà người ta này, từ xưa đến nay đều là một kiểu đó. Nhưng mà Kiến Ninh Vương là vương gia, không giống với hạ tam lạm tầm thường, kỳ thật cũng không khác nhiều lắm —— “Lý Thừa Ân ở chỗ ta đây.” Giấy thếp vàng, thể chữ khải, đương nhiên những điều này còn chưa đủ thể hiện khí phái làm Vương gia của gã, cho nên bên dưới đóng con dấu —— Kiến Ninh Vương Lý Đàm. Chẳng qua đối với Diệp Anh mà nói, có đóng dấu hay không cũng chẳng có tác dụng gì, dù sao đóng rồi cũng chẳng nhìn thấy, hơn nữa người dám dùng ngữ khí này nói chuyện, trừ Lý Đàm, cũng không nghĩ đến người thứ hai. Kỳ thật lúc đọc thư, suy nghĩ đầu tiên nảy ra là, Lý Thừa Ân khổ người lớn như vậy, bắt cóc hắn phải dùng xe ngựa lớn chút……
(nếu đã biết câu ‘tam giáo cửu lưu’ thì sẽ dễ nói hơn, cửu lưu chỉ 9 loại người có địa vị thấp, hạ tam lạm là ba tầng lớp sau trong cửu lưu, tức ca kỹ, thư sinh và ăn mày, hạ tam lạm trong đây dùng để chỉ kẻ hạ lưu, thủ đoạn)
Lý Đàm chưa rừng đi qua Tiên Tích Nham của Vạn Hoa, thế nhưng ván cờ “Đặng Ngải phá Thục” vẫn là có nghe được, trông bầu vẽ gáo, buổi sáng liền có người len lén áp tải tử tù đến nơi. Diệp Anh đến không sớm không muộn, trà trên bàn vẫn tỏa ra hơi nóng. Kiến Ninh Vương gia quỳ ở bên cạnh cái kỷ thấp, không hàn huyên nhiều lắm.
“Lý Tướng quân ở trong căn phòng bên kia.” Tiện tay chỉ chỉ, “À, Lý mỗ quên mất Trang chủ không nhìn thấy. Chẳng qua Lý Tướng quân là thượng khách của tiểu vương, đợi đến khi tiểu vương và Trang chủ nói chuyện xong, tự nhiên sẽ mời Tướng quân ra chúng ta ba người vui vẻ trò chuyện.”
“Vương gia nếu như muốn bàn chuyện làm ăn với Diệp mỗ, vậy khỏi cần liên lụy người ngoài.” Nếu như người cũng đều bị mời đến nơi này rồi, tất nhiên hầu hạ ăn ngon uống ngọt, mình không cần lo lắng.
“Ồ? Nói như vậy, Trang chủ cho là, Lý Tướng quân là người ngoài ư?” Lý Đàm nhướn mày, nghiêng người tựa trên khuỷu tay, ngắm nghía chén trà trong tay.
“Đối với Diệp mỗ mà nói tất nhiên không phải, chẳng qua Vương gia có phải càng nên hiểu rõ bổn phận làm một “nội nhân” hay không?”
“……Tiểu vương không sánh được với Trang chủ, nếu đã như vậy, tiểu vương có một yêu cầu nho nhỏ, nghe nói Trang chủ kỳ nghệ vô song, không biết có hứng thú cùng tiểu vương chơi cờ một ván chăng, chúng ta vừa chơi vừa nói?” Tay Lý Đàm âm thầm dùng lực, chén trà lưu ly phát ra tiếng vỡ vụn hơi không thể nghe thấy.
“Không dám nhận, nhưng mà Vương gia nhã hứng như vậy, Diệp mỗ cũng không có lý do chối từ.”
“Vương gia, bàn cờ đã bày xong rồi ạ.” Phía dưới có người dẫn Diệp Anh đến đầu kia của viện tử, khi đi qua dưới chân xác thực đan xen không ít khe rãnh ngang dọc, một, hai…… Tổng mười hai người, hình hình như bộ dáng đều hành động bị quản chế. Diệp Anh thầm tự tính toán xem mình có thể chăng đột phá khỏi vòng vây, trong gió loáng thoáng truyền tới mùi máu tanh trộn lẫn mùi ẩm ướt thối rữa, Khiến y xưa nay yếu sạch sẽ nhíu nhíu mày.
“Trang chủ hẳn là biết thế Đặng Ngải khai Thục. Hiện giờ mặt đất dưới chân chúng ta đã vẽ xong bàn cờ, người trên bàn cờ đều là quân cờ…… À, Trang chủ không cần lo nhiều, những kẻ này đều là trọng phạm. tiểu vương cho phép quân cờ ăn được trong ô còn lại có thể khỏi chịu tội chết, người khác thì không như vậy…… Ừm, vận khí tốt đó, chẳng qua mỗ cho rằng Trang chủ không phải là người tin vào vận khí a~”
Lúc này liền có thị tòng dâng lên một chiếc trống đồng tinh xảo, nói đến Diệp Anh mắt lòa bất tiện, liền lấy tiếng trống làm hiệu lệnh, chỉ huy quân cờ tiến lui. Quy tắc rất dễ dàng —— bàn cờ là cửu cung cách, cờ đi trên đường kẻ, mỗi hồi dịch một ô, tỷ như hành quân cẩn thận nghiêm ngặt. Hai quân liền một đường, giết địch trong vô hình. Quân đơn lẻ khó thâm nhập, quân cờ cũng lặp nhau, một ô thừa một quân, thắng thua cũng phân định.
Nếu đã là “Đặng Ngải phá Thục” thì đại biểu đôi bên tự nhiên là Ngụy quốc và Thục quốc, quân cờ của Diệp Anh bên này đều giơ trường thương trắng bạc, mà tương phản đại biểu Ngụy quốc Lý Đàm bên kia, trong tay quân cờ đều là thương sắt mạ vàng. Giả sử một bên có hai quân ở trên cùng một đường thẳng, bên này liền sẽ dùng thương đâm xuyên cơ thể quân cờ đối diện, ý chỉ ăn cờ. Loại thủ đoạn tàn nhẫn này, cũng không có người thường nào có thể nghĩ ra được. Diệp Anh tuy rằng không thích, nhưng hiện giờ ở trên bàn cờ của Lý Đàm, cũng chỉ đành khách tùy chủ tiện.
Căn cứ kết quả ném thăm, Lý Đàm giữ quân Ngụy đi trước. Nước đầu tiên không cần thiết suy nghĩ quá nhiều, tiếng trống cất lên, quân thương vàng di động một bước về phía trước. Diệp Anh để phán đoán đường đi quân cờ, tự mình đứng ở điểm giao nhau phía trước một bước, sau đó vỗ nhẹ mặt trống, quân thương bạc căn cứ theo thanh âm đứng lên điểm phía sau Diệp Anh. Lý Đàm cũng đem quân bắc tam di chuyển về phía trước một bước, xu thế muốn nuốt chửng quân nam tam của Diệp Anh, Diệp Anh lại không vội nối hai quân, mà là di chuyển quân nam tứ, tránh thoát quân cờ sắp vây đến.
Lý Đàm đơn giản đem quân bắc nhất di chuyển về phía trước một ô, quân nam nhất của Diệp Anh không trốn đâu được, chỉ nghe thấy thanh âm vật cùn đâm và thân thể, quân cờ bị dược vật đặc biệt khống chế ngay cả tiếng rên cũng không có, liền ngã trên mặt đất. Lập tức liền có người đến kéo thi thề đi, thế nhưng huyết dịch bắn tóe ra vẫn đọng lại trên mặt đất, đỏ thắm trướng mắt, cho dù Diệp Anh nhìn không thấy, cũng cảm thấy dưới chân dính dớp, thực sự là không thoải mái. Diệp Anh đem quân nam thứ hai thứ ba bày thành một đường, cục diện hành trình song song quyết đấu, tạm thời đảm bảo bàn cờ mé tây an toàn không lo. Lý Đàm chỉ có thể đem chiến trường mở rộng về phía đông, bất đắc dĩ mới đem cờ tập trung về một góc, di chuyển đi tương đối hao sức. Trái lại Diệp Anh tổn thất một quân cờ bởi vì khuếch đại chiến trường, làm cho không gian hoạt động cành thêm lịnh hoạt lên, nhẹ nhàng tránh được cờ nước đôi của Lý Đàm, còn thiết lập tốt cạm bẫy dụ địch ở hai ô phía đông thứ nhất và thứ hai. Lý Đàm do dự một chút, ngồi thẳng người từ trên nhìn xuống mà xem bàn cờ, trong mắt có tình tự khó hiểu, hưng phấn cao thủ quyết đấu lâu rồi không thấy.
Thị nữ bên cạnh muốn đổi trà, bị Lý Đàm phất tay ngăn lại, khi hạ cờ cần tập trung tinh thần, cũng chẳng thèm để ý phẩm trà nữa.
Đối lập với tình huống giương cũng bạt kiếm trên bàn cờ, Lý Thừa Ân ngồi ở sau bình phong trong hoa thính tái lại trở thành người sung sướng thư tahr nhất. Hai tên thị vệ thủ ở phía sau bức rèm dày nặng ở cửa, đối với Lý Thừa Ân mà nói, kỳ thật thùng rỗng kêu to, hắn đich xác là muốn xem xem trong hồ lô của Lý Đàm bán dược gì, mới giả bộ bị kìm cặp. Cơ mà nếu đã liên lụy đến Diệp Anh, một vở kịch hay của Lý Đàm này sợ là phải đôi diễn viên chính rồi. Tuy rằng không xem được tình huống bên ngoài, hắn cũng không hề biểu lộ thần sắc nôn nóng ra, trái lại bưng chén trà lên khẽ nhấp một ngụm —— ngon hơn của Thiên Sách phủ nhiều, quả nhiên, đãi ngộ của Vương gia chính là không giống nhau.
Quân nam tứ và nam ngũ của Diệp Anh bày thành một đường, đang chờ quân bắc nhị vào hũ, quả nhiên, quân thương vàng lui không thể lui cũng không thoát khỏi vận mệnh bị một thương xuyên ngực, máu tươi bắn lên nhiễm đỏ vạt tay áo của Diệp Anh. Có lẽ là nhìn quen sống chết, Diệp Anh cũng không có bởi vì có một người sống sờ sờ trước mặt mình biến thành thi thể mà sản sinh tình tự biến hóa, chí ít trên biểu hiện vẫn là bộ dáng vân đạm phong khinh, cũng không hề tỏ ra một chút tự tin bày mưu tính kế phòng bị nghiêm ngặt.
Thế cục này lại trở về ngang nhau, Lý Đàm càng thêm cẩn thận, Diệp Anh cũng bất động thanh sắc lấy lui làm tiến, trong nhất thời trên bàn cờ xuất hiện tình thế bế tắc. Lý Thừa Ân nhón một khối điểm tâm, đút vào trong miệng nhai hai cái, thầm nghĩ điểm tâm này làm đẹp mắt thế này, nguyên lành nuốt vào bụng còn không phải thành một đoàn sao, tiến vào nơi ngũ cốc luân hồi cùng với gạo mỳ rau trấu lại có gì khác nhau chứ, thật không biết Lý Đàm cái người chuyện gì cũng chú trọng phô trương này sống được có bao nhiêu mệt mỏi.
Ăn no rồi lại buồn ngủ, Phụ quốc Đại tướng quân cũng không ngoại lệ, hơn nữa mới sáng sớm bị “mời” đến, lại chẳng thể làm gì, dù sao mình đối với A Anh đó là một trăm phần yên tâm. Kỳ thật kỳ nghệ của Diệp Anh cũng thực không thể xưng là xuất thần nhập hóa, thắng chính là thắng ở y vì mắt mù vì vậy luyện được một tay bản lãnh nhớ cờ, người mà bàn cờ ở trong lòng, so với người chỉ đem bàn cờ đặt vào trong mắt, tất nhiên phải cao hơn chút. Một bên nghĩ như vậy, Lý Thừa Ân rúc ở trên tháp bù lại giấc ngủ.
Sau ba nước cờ, quân đôi bên không tổn thất. Chỉ là thăm dò né tránh lẫn nhau, đều không có ý đồ chủ động xuất kích. Mặt trời dần nhô cao, thị vệ tùy tùng xung quanh trên trán bắt đầu đổ mồ hôi, hai người trái phải bàn cờ lại đều rất đạm nhiên.
Đạo lý hạ cờ, coi trọng “bất đắc tham thắng, nhập giới nghi hoãn, công bỉ cố ngã, khí tự tranh tiên, xả tiểu tựu đại, phùng nguy tu khí, thận vận khinh tốc, động tu tương ứng, bỉ cường tự bảo, thế cô thủ hòa*”. Càng là nôn nóng, càng dễ dàng được đây mấy đó, đối với người chơi cờ mà nói, điều trọng yếu không phải là thắng thua một quân một nước, mà là nắm trong tay toàn cục.
(không được ham thắng, chơi phải chậm rãi, tấn công bên kia cũng phải xem chừng bên mình, thí quân để giành lên trước, bỏ nhỏ lấy lớn, gặp nguy phải vứt bỏ, cẩn thận chớ coi thường tốc độ, di chuyển phải thích hợp, bên kia mạnh thì phải tự bảo vệ mình, thế cô cũng phải giữ hòa.)
Lý Đàm là quen nếp về người bày mưu tính kế, cho nên đường cờ luôn có chút hùng hổ dọa người. Mà Diệp Anh lại là lười nhác quen rồi, bình thường chuyện tình lớn nhỏ đều có người sắp xếp thỏa đáng không cần y bận tâm, y chỉ cần đắm chìm trong thế giới của chính mình là được, cho nên đi cờ không theo quy tắc cho lắm, lại cũng khiến người ta phán đoán không ra, không biết nên ứng phó ra sao.
Thủ vệ trông coi Lý Thừa Ân thấy sau rèm lâu không có động tĩnh, lo lắng Lý Thừa Ân bỏ trốn, liền vén rèm lên nhìn vào phía trong một cái. Lý Đàm từng phân phó, không được quấy rầy khách quý, mình làm như vậy không biết có thỏa đáng hay không, vừa nhìn vào khiến hắn thật kinh hãi không thôi —— cái vị bị bắt đến này, không chút thái độ làm con tin. Sau giờ ngọ ánh nắng vừa lúc, vị này lại coi như không người ngủ ngon ở địa bàn của người khác, thật là thần nhân mà. Không biết nên xử lý ra sao, liền ra hiệu bằng mắt với thị vệ bên cạnh, chính mình từ một góc hành lang vòng đến sau người Lý Đàm, ghé tai nói cho gã tình trạng trong hoa thính. Lý Đàm mày dài nhướn lên, giống như là nghe được chuyện cười bật cười ha hả. “Trang chủ, xem ra Tướng quân đối với thắng thua của chúng ta không quan tâm chút nào a.”
“Vốn là ta và ngươi hai người đánh cờ, can gì đến người nọ.” Diệp Anh không minh bạch ý tứ Lý Đàm lúc này nói lời ấy, chẳng qua có thể nghe ra được Lý Thừa Ân khẳng định là an toàn. Hơi hơi an lòng xuống, thừa dịp Lý Đàm phân tâm, Diệp Anh nhanh chóng bày trận, ăn luôn một quân ngụy binh lẻ loi ở phía nam.
“……” Lý Đàm quay đầu lại, lập tức đem cờ di chuyển về góc phòng thủ yếu ớt phía nam, hiện tại nghĩ đến, quyết định không để Lý Thừa Ân quan chiến này rốt cuộc là sai hay là đúng, nguyên bản suy ngẫm, không để hai người gặp nhau, Diệp Anh sẽ quan tâm ắt loạn. Bây giừ xem ra sớm biết vậy liền đem hắn trói tay gô cổ để trên bàn cờ, chẳng phải nhiễu loạn tâm thần Diệp Anh rồi sao, để cho mình thắng lợi càng sảng khoái chút? Cơ mà thay đổi suy nghĩ người nọ nếu như thực sự dễ dàng trói tay gô cổ như vậy, cũng là không cách nào làm ở vị trí Đại thống lĩnh của Thiên Sách phủ lâu đến vậy.
Gần chung cuộc, lính của hai người kỳ phùng địch thủ đều còn lại chẳng bao nhiêu. Lý Đàm một bên đem cờ đều tập trung vào một bên cuẩn bị một lưới tóm sạch, một bên trêu đùa nói, “Trang chủ tư thái thiên nhân, mi mục như họa, đáng tiếc đáng tiếc, đôi mắt đẹp như vậy, ấy thế mà không nhìn thấy phong cảnh.”
“Mỗ cũng tiếc nuối, không thể nhìn thấy phong tư của Vương gia. Nghe nói Vương gia có một đôi mày đẹp, vui thì nhướn lên, giận thì dựng đứng, buồn thì cong, không biết được là thật hay là giả.” Diệp Anh nên làm thì làm, bày trận nhìn như lỏng lẻo lại cũng tích thủy bất lậu, không hề cho Lý Đàm cơ hội lợi dụng.
“Trang chủ nói đùa rồi.” Lông mày của Lý Đàm lúc này thực sự phối hợp với nộ khí ngút trời của hắn vểnh lên cao cao, Kiến Ninh Vương gia ngày thường kiêng kị nhất người khác chế nhạo lông mày của hắn, cái này thật đúng là đụng phải “mi (môi) đầu*” rồi. Diệp Anh tuy rằng không nhìn thấy, trong đầu cũng hiện ra dáng vẻ buồn cười của đôi mày dài dựng đứng trên khuôn mặt vốn tuấn tú. Trên mặt không có biểu tình, trong lòng vẫn là len lén sung sướng lên.
(Mi: lông mày, đọc là méi, Môi: rêu, mốc, cũng đọc là méi, cụm từ “đụng phải đầu mốc” có nghĩa là gặp phải chuyện ko thuận lợi, ko may)
Không nghĩ tới Diệp Anh ngày thường quả ngôn thiểu ngữ, thực sự mở miệng rồi cũng là mồm miệng sắc bén tức chết người. Lý Đàm liền không nói chuyện nữa, sau đó im lặng. Hai người lại giằng co áng chừng thời gian nửa nén hương.
“Trang chủ tin tức linh thông, chẳng qua……Mỗ nhưng thật ra có chút chuyện mới mẻ.” Lý Đàm mỉm cười đem quân cờ của Diệp Anh chặn ở một góc, cảm thấy đại cục đã định, liền lần nữa mở miệng.
“Ồ? Vương gia mời nói.” Ngữ khí vẫn là thản nhiên, nhưng mà cục diện hiện tại xác thực khiến Diệp Anh có hơi vướng tay.
“Tiểu vương có một muội muội, tuổi mới hai tám, Thánh nhân tháng trước muốn chỉ hôn muội muội Dương Bình cho công tử nhà Hữu thừa tướng, ngươi đoán tiểu muội chua ngoa tùy hứng kia của ta nói thế nào ——” Lý Đàm cố thừa nước đục thả câu, Diệp Anh đối với chuyện bí mật hoàng thất tất nhiên không hề hứng thú, hơi hơi cau mày cân nhắc làm thế nào đột xuất vòng vây. “Tiểu muội đã nói, không phải Đại thống lĩnh Thiên Sách phủ thì không gả, chậc chậc chậc, Tướng quân quả nhiên là mị lực vô biên a. Thánh nhân tất nhiên cũng là cực hài lòng với Tướng quân, quân chủ nhất ngôn cửu đỉnh trên triều không tiện bãi bỏ, trong âm thầm áp chế cuộc hôn sự này, không biết lúc này suy nghĩ xong chưa, nếu đem tay tiểu muội giao cho Tướng quân, Tướng quân về sau chính là phò mã gia rồi.”
Diệp Anh không đáp lời, chuyện quan trường, người nọ không chủ động mở miệng nhắc tới, mình cũng trước nay chẳng quan tâm, không hề hỏi nhiều thêm một câu. Hiện tại nghĩ tới Tướng quân tuổi nhi lập chiến công hiển hách, không hề thành gia lập thất xác thực có chút không thể nào nói nổi, chẳng qua chuyện mình và người nọ ở bên nhau người biết được trên giang hồ ít ỏi, người thân cận dù chưa nói rõ, cũng tâm chiếu bất tuyên. Về phần người ngoài nghĩ thế nào, có chút trong sáng, hoặc là nghe được cái gì, cũng không phải là tin đồn vô căn cứ. Hiện tại Lý Đàm nói như vậy, chẳng qua là muốn châm ngòi hoặc dứt khoát chính là muốn nhiễu loạn tâm thần mình, nghi ngờ vô cớ chẳng nghĩa lý gì, không bằng nhân lúc còn sớm kết thúc ván cờ tự mình đi hỏi người kia mới đúng.
Trong lúc Diệp Anh tâm tư hồi chuyển, quân của hai người chỉ còn lại hai quân cờ cuối cùng, nhưng nước tiếp theo đến Lý Đàm đi, người này vừa hạ xuống, thắng thua liền phân rõ.
“Như vậy Trang chủ, đa tạ ——” Lý Đàm một bộ dáng khiêm tốn, cười đến nho nhã ôn hòa, cả người vô hại.
“Vương gia, ván cờ còn chưa kết thúc, đây liền nhận thua rồi sao?”
“Rõ ràng Trang chủ thua tại hạ một quân……” Chữ “cờ” chưa ra khỏi miệng, chỉ thấy Diệp Anh một bước Ngọc Tuyền Ngư Dược đứng ở trên mục sao sau quân cờ ngã xuống, không ai thấy rõ y xuất kiếm khi nào, quân Ngụy giúp Lý Đàm đâm ra một thương thoáng chốc ngã xuống, chỉ còn một người lẻ loi tránh cũng không thể tránh. Lý Đàm đứng ở một góc bàn cờ, tất nhiên là không kịp xoay chuyền, mắt mở trừng trừng nhìn lợi thế cuối cùng của mình thân đầu khác nơi, kiếm khí lạnh băng của Diệp Anh phủ lên vết thương, đầu lâu bộ mặt dữ tợn lăn đến dưới chân Lý Đàm, nhưng lại không thấy máu.
“Y như lời Vương gia, người trên bàn cờ, đều là quân cờ, mỗ bất tài, nhưng mà, vẫn là đa tạ.” Hơi chắp tay hướng nơi mà Lý Đàm đang đứng, Diệp Anh lúc này mới thu lại kiếm khí, lại trở về bộ dáng vân đạm phong khinh kia.
“Hay, hay cho coi mình làm quân cờ, tiểu vương cực kỳ bội phục.” Khi chén trà sứ Vân Thanh mỏng rơi lên trên chiếc kỉ, không có thanh âm, lại trong chớp mắt hóa thành bụi phấn.
“Ây chà, chiếc chén nhỏ này hình như rất quý giá, ta nhớ được không phải có một đôi sao? Mới rồi ở trong phòng không nhìn rõ, chiếc trong tay này hẳn cùng với chiếc của Vương gia giống nhau đi, Vương gia ngài lấy lại đi này, tại hạ nhân vật thô thiển, tay chân vụng về đánh vỡ một cái, đã chính là không xứng rồi.” Vị lớn tiếng phủ đầu này chính là Lý Thừa Ân ở trong hoa thính ăn điểm tâm được dâng tới còn dù bận vẫn ung dung mà chợp mắt ngủ một giấc ngắn. Hai đầu ngón tay cầm chiếc chén nhỏ xanh biếc kia, tự cố tự địa cúi đầu lảm nhảm, vén rèm cửa ra, thị vệ gác cửa sớm đã vô thanh vô tức mà nằm trên mặt đất mộng Chu Công rồi.
“Đa ta Vương gia đã khoản đãi, chính là ăn hết chút trà và điểm tâm, thực sự là không no bụng a, không bằng chúng ta đến tửu lâu trong thành gọi mấy món ăn, giờ cũng không sớm nữa, Trang chủ ý kiến thế nào?” Lý Thừa Ân cũng học bộ dáng Lý Đàm, “nhẹ nhàng” đem chén trả đặt ở trên chiếc kỷ nhỏ, sắc xanh uyển chuyển, hoàn mỹ vô khuyết, chỉ là, đến gần nhìn liền sẽ phát hiện trên chiếc kỷ đàn hương lưu lại một vết hằn sâu nửa đốt tay.
“Ầy.” Lý Đàm thở dài, “Tiểu vương nhận thua rồi, quả nhiên không thể vây khốn ván cờ của Trang chủ, cũng không thể giam giữ tâm của Tướng quân a. Thôi đi thôi đi……”
“Vương gia, người trong cuộc u mê, người đứng xem thì nhất định hiểu rõ sao? Vương gia cho rằng sức lực một người liền có thể nắm giữ toàn cục, lại không có dũng khí tự mình đi tham dự vào đó, thứ mà con người muốn nắm giữ có rất nhiều, thứ tự cho là có thể nắm giữ cũng rất nhiều, chẳng qua, chân chính có thể nắm giữ, chỉ có chính mình.”
“Xem ra, nói cho cùng, Tiểu vương cũng là “người ngoài cuộc” kia a, như vậy tuân theo việc đã nói rõ trước đó……” Lý Đàm phất tay gọi người hầu tới ý bảo chuẩn bị xe ngựa.
“Vương gia không phải muốn bàn chuyện làm ăn với Diệp mỗ sao?” Diệp Anh dáng vẻ tâm tình không tệ, chỉnh lý tay áo một chút, lại bày ra tư thái đại đương gia Tàng Kiếm.
“Lợi thế đều mất rồi còn bàn chuyện gì, đợi Trang chủ chào giá ngút trời, Tiểu vương chịu đựng không nổi đâu…… Người đâu, cung tiễn Trang chủ và Tướng quân.”
“Vương gia về đi, mỗ ngược lại vẫn còn nhớ đến đây như thế nào, không nhọc Vương gia xe ngựa vất vả.” Lý Thừa Ân coi như bên cạnh không ai nắm lấy tay Diệp Anh, ngón tay hơi lạnh, lại nhéo đôi cái, Diệp Anh hiểu ý hắn, hai người đề khí toàn thân mà lên, nhảy lên mấy cái, liền ra khỏi phạm vi của Vương phủ.
“Vương gia ngài xem?” Thị vệ không biết làm sao ứng đối, chỉ đành lại thỉnh giáo Lý Đàm.
“Thôi thôi, thả bọn họ đi đi, bổn vương cũng không phải kẻ nói mà không làm.”
Hai người ra khỏi Vương phủ bên này đi nhanh một hồi, Diệp Anh ý bảo cũng không có truy binh, liền muốn từ trong tay Lý Thừa Ân rút tay về, Lý Thừa Ân trái lại cầm càng thêm chặt, “A Anh, đã nói phải đến tửu lâu trong thành ăn cơm rồi, đi đi đi.” Lý Thừa Ân nửa lôi nửa kéo dắt Diệp Anh tiếp tục đi về phía trước, không chút nào nhắc đến sự tình vừa rồi, phảng phất như hai người chỉ là nhân ngày nghỉ ra ngoài du ngoạn.
“Dương Bình Công chúa kia……” Diệp Anh do dự cất lời, nói một nửa lại cảm thấy thật đúng là quá khó mà mở miệng, loại sự tình này hà tất phải để ý chứ. Hắn muốn lấy thì để hắn lấy là được rồi.
“Hả? Chuyện gì liên quan đến Dương Bình Công chúa? Nàng ta cũng đã gả cho nhi tử ngu đần của Vương Thừa tướng bao nhiêu năm rồi, năm nay có, có hai mươi tám? A Anh, ngươi quen à?”
Hay cho tuổi mới hai tám…… Diệp Anh ơi là Diệp Anh, ngươi còn đúng thật là người trong cuộc u mê. Lắc lắc đầu, đơn giản không vùng vẫy nữa, mặc người nọ dắt mình, thế này, dường như cũng không tệ nhỉ?
(giải thích nào ~~~~ Lý Đàm nói Dương Bình công chúa tuổi mới hai tám, là hai tám chứ ko phải hai mươi tám, hai (x) tám (=) mười chín nhé, chém gió với Diệp Anh người ta mười chín để cho Diệp Anh nghĩ là chú Lý sẽ chọn người trẻ trung hơn.)
Thế là hết truyện rồi đó các bác ạ~~~~~~