Mi Có Khướt Mới Tán Được Nữ Chính

Quyển 2 - Chương 9: Người phàm



Hôm nay Ngu Tuế bận bịu đến khuya, trên đường về cung thì ngã vào lòng Khương Trạch Dụ thiếp đi. Y cũng không gọi nàng, để yên cho nàng ngủ.

Đại lễ phong Hậu chẳng hề thay đổi cuộc sống hàng ngày của nàng. Nàng vẫn ngủ đẫy giấc mới dậy, chẳng qua là từ khi được Khương Trạch Dụ bế tới cung Thừa Càn thì hiếm khi về điện Phượng Loan, dù sao Hoàng hậu ở đâu là Khương Trạch Dụ ở đó, mà Ngu Tuế đơn giản là lười chuyển chỗ ở. Dân gian có rất nhiều cách nói về vị Hoàng hậu câm này.

Có người bảo nàng là mỹ nhân đệ nhất nước Đông Lăng, dựa vào điệu múa nghiêng nước nghiêng thành mà bắt được trái tim Bệ hạ, đêm đó được phong làm Hoàng hậu, độc sủng hậu cung.

Cũng có người nói Hoàng hậu câm là một Yêu cơ biết phép thuật, nếu không một người câm như nàng sao có chỉ té ngã trong bữa tiệc đã khiến Bệ hạ cam tâm tình nguyện sủng ái mình nàng chứ, chắc chắn đã cho Bệ hạ uống bùa mê thuốc lú gì đó. Cũng có không ít vũ cơ noi gương Ngu Tuế, lúc diễn trong tiệc tối ở nhà quan lại hay quý nhân thường bất cẩn té ngã, nhưng chỉ toàn chịu mắng.

Có người hâm mộ sùng bái Hoàng hậu câm, cũng có kẻ khinh thường ghét bỏ.

Thái độ của đại thần trong triều với Ngu Tuế cũng khác nhau, nhưng sau khi những đại thần chĩa mũi dùi vào Hoàng hậu đều gặp chuyện ngoài ý muốn bị thay thế thì đám đại thần dần hiểu ra, nếu mi công kích Bệ hạ thì chưa chắc sẽ chết, nhưng nếu mi nhắm vào Hoànghậu thì đại khái sẽ lặng lẽ bị diệt khẩu. ---Đọc full tại Truyenfull.vn----

Có lẽ dạo này Khương Trạch Dụ giết nhiều người quá nên dần dần có người bắt đầu gọi y là bạo quân.

Khương Trạch Dụ không thích cách gọi này cho lắm, tuy bản chất y là thế, nhưng biểu hiện bên ngoài thì lại không.

Hoàng đế nước Đông lăng không mong có người ngay khi y chưa gây chuyện đã sợ y, thế thì chẳng còn gì thú vị nữa. Tuy Ngu Tuế mặc kệ sự đời, nhưng lúc Khương Trạch Dụ kể thì nàng vẫn nghe một chút.

Có lẽ bị gọi là bạo quân chẳng vui mấy, nên tối nay Khương Trạch Dụ vùi đầu trong lòng Ngư Tuế thở dài nói: “Toàn là những kẻ vô dụng, giết xong thay một đám mới thì mỗi ngày lên chầu mới có chút thú vị.”

Ngu Tuế nằm trên giường, nhìn trần màn ngây người, để mặc Khương Trạch Dụ ôm mình. Sau khi nghe xong, nàng mới cụp mắt, tự hỏi không biết có phải con hồ ly này đang nhõng nhẽo với mình không.

“Nếu chúng không đụng đến Hoàng hậu của ta thì ta sẽ cho chúng sống lâu một chút.”

Ngu Tuế giơ tay choàng lên cổ y, nghiêng người ôm lấy y.

Khương Trạch Dụ hỏi: “Nàng cảm thấy ta có giống bạo quân không?”

Ngu Tuế thầm nhủ đúng quá còn gì, bản chất của ngài là thế mà, nhưng chắc chắn không thể nói vậy, vì thế nàng cúi đầu hôn con hồ ly đang nhõng nhẽo một cái, thành công lảng qua chuyện khác.

Khương Trạch Dụ được Ngu Tuế hôn xong cũng chẳng còn lòng dạ nào mà nghĩ xem mình có phải bạo quân hay không nữa.

Sóng gió bạo quân cũng chẳng kéo dài lâu, đám đại thần trong triều hầu như đã bị thay máu toàn bộ, nội bộ bắt đầu tranh quyền đoạt vị, nhanh chóng có những tin đồn khác được lan ra, trọng điểm chú ý của mọi người cũng thay đổi.

Khương Trạch Dụ bắt đầu làm ngư ông ngồi xem nghêu cò tranh nhau, thậm chí còn thường xuyên tổ chức tiệc tùng mời chúng thần, để bọn họ có cơ hội kéo bè kết cánh và nhiễu sự.

Ngu Tuế thấy y chơi rất vui vẻ.

Đến cửa ải cuối năm, trong cung tất bật tổ chức tiệc tùng. Ngu Tuế ngủ một giấc dậy, phát hiện ngoài cửa sổ phủ đầy tuyết trắng, trận tuyết lớn đêm qua đã bao trùm vạn vật.

Mấy cung nữ khoác thêm áo lông chồn thật dày cho Ngư Tuế, nàng ra ngoài sân nhìn hoa cỏ mình trồng đều bị tuyết chôn vùi, đám cung nhân đang bận bịu quét tuyết. Hoa nàng trồng bị chết cóng vì tuyết cả rồi. Khương Trạch Dụ tan chầu, biết chuyện bèn hỏi Ngu Tuế đang ngồi sát bên lò sưởi: “Đau lòng à?”

Ngu Tuế lắc đầu: “Cũng không đau lòng lắm ” ---Đọc full tại Truyenfull.vn----

Chẳng qua thấy hơi tiếc.

Khương Trạch Dụ xoa đầu nàng, cúi đầu dí sát mũi vào chiếc áo lông chồn của nàng ngửi qua rồi cởi xuống, thò cái đuôi trắng như tuyết tới ủ ấm nàng.

“Đừng đau lòng, mai nó sẽ sống lại.”

Ngu Tuế ngoảnh đầu nhìn y, Khương Trạch Dụ chỉ cười không nói.

Đến hôm sau, tuyết vẫn còn rơi, nhưng đám hoa bị chết cóng hôm qua lại ngoan cường phá tuyết mà đâm cành kết nụ hoa mới.

Ngu Tuế xem đến ngẩn ngơ, suốt buổi sáng đều ngồi xổm bên cạnh xem đóa hoa thay đổi, đến khi Khương Trạch Dụ tới thì nụ hoa đã nở.

Nàng nhìn đóa hoa nở rực rỡ, rồi nhìn Khương Trạch Dụ khẽ mỉm cười đi về phía mình, từ từ đứng dậy, dang tay với Khương Trạch Dụ. Khương Trạch Dụ bước tới ôm lấy Ngu Tuế, nàng cúi đầu gật gù khen: “Bệ hạ tài quá đi mất!”

Hồ ly vui vẻ nhận lời khen của nàng.

Từ đó về sau, dù Ngu Tuế sống buông lơi cỡ nào cũng không quên chăm sóc đóa hoa của mình, thỉnh thoảng tưới nước, cùng nó tắm nắng, khi tiết trời tồi tệ thì nhớ mang nó vào nhà.

Vào đêm giao thừa, trong cung mở tiệc mời vương công quý tộc dẫn nữ quyền tới tham gia, thuê không ít gánh xiếc ảo thuật và hát hò ở dân gian vào, tổ chức vô cùng náo nhiệt.

Nhưng chẳng mấy người có quan hệ máu mủ ruột rà với Khương Trạch Dụ, đều là vài Vương gia công chúa khác họ, phần lớn liên quan tới họ ngoại nhà y.

Những người này hàng năm đều ở ngoài kinh đô, hiếm khi thánh, hôm nay tới ngoài việc chúc mừng Bệ hạ thì cũng bổ sung quà tặng chưa kịp đưa trong Đại lễ phong Hậu và tiện thể gặp mặt Hoàng hậu, thầm tin phần vào tin đồn Hoàng hậu là Yêu cơ trong dân gian.

Ngu Tuế chưa từng tò mò về người nhà của Khương Trạch Dụ, thậm chí không hỏi y bước lên ngôi vị Hoàng đế như thế nào, vừa hay hôm nay có người muốn kể nàng nghe.

Vì hôm nay có không ít nữ quyến, trong đó nhiều người lớn cả về vai vế lẫn tuổi tác, Ngu Tuế ngồi chung với đám nữ quyến xem diễn.

Ở bên tay trái nàng là một bà bác của Khương Trạch Dụ, vì gần đây con trai bà ta vừa bị Khương Trạch Dụ biếm chức nên muốn làm y khó chịu.

Huống chi bản thân bà ta cũng có thành kiến với vũ cơ, ngay từ đầu đã không thích vị Hoàng hậu câm này.

Vì thế khi mọi người đang hò hét xem diễn, bà bác này cầm ly trà, lên mặt bảo Ngu Tuế: “Cháu trai ta có tiếng hiếu thảo, lúc mẫu phi nó còn tại thế cũng là một người câm, nhưng bà ta đã tật nguyền mà còn không an phận, trêu hoa ghẹo bướm khắp nơi, dù có là mẹ đẻ của cháu trai ta thì ta cũng không thể bao che, bèn báo chuyện này cho Tiên hoàng hay rồi nhìn mẫu phi nó bị ban rượu độc chết.”

Ngu Tuế nghe rất chiếu lệ, thái độ của nàng khiến bà bác không vui, tốt xấu gì bà ta cũng là bậc bề trên, dù có là Hoàng hậu cũng không nên lơ là bà ta, quả nhiên là ngữ thấp kém chẳng hiểu lễ nghĩa gì.

Bà bác cười khẩy, không khách khí nói: “Hoàng hậu chớ có giẫm vào vết xe đổ của mẫu phi nó đấy.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn----

Ngu Tuế không muốn ngồi chung với bà bác ưa bới móc này bèn đứng dậy đi tới chỗ Khương Trạch Dụ, những người khác thấy vậy thì thầm sợ hãi.

Mặt bà bác biến sắc, chẳng thể nào ngờ Ngu Tuế lại không nể mặt mình như thế.

Trên sân khấu vẫn đang diễn, nhưng sự chú ý của mọi người đã dời từ sân khấu sang chỗ Khương Trạch Dụ, thấy y mỉm cười nhìn Ngu Tuế đi tới, nắm tay nàng kéo nàng ngồi xuống cạnh mình, thì thầm thân mật với nàng.

Thoạt trông hai người không mấy quấn quýt nhưng lại khiến kẻ xem phải ngượng ngùng dời mắt về lại sân khấu.

Bà bác cho rằng chuyện này kết thúc ở đó, ai ngờ lúc tan tiệc lại bị người ta chặn lại giải vào ngục.

Những người chưa đi đứng cạnh đều ngớ người, không biết bà ta đắc tội bệ hạ ra sao, sau nhớ lại chuyện Ngu Tuế đi tới chỗ Khương Trạch Dụ mới ngộ ra, e là đã đắc tội Hoàng hậu nương nương.

Khương Trạch Dụ dẫn Ngu Tuế lên đài cao ngắm pháo hoa, hỏi: “Bà ta nói gì thế?”

Ngu Tuế bước từng bước một tới căn đình nghỉ chân trên lầu cao nhất, chẳng buồn ngẩng đầu đáp: “Không nhớ rõ.”

Ngài tự nghe thấy cơ mà. Khương Trạch Dụ bật cười, vừa nắm tay nàng phòng nàng ngã, vừa kiên nhẫn kể: “Mẫu phi của ta vì không muốn hầu hạ Tiên hoàng mà cố ý giả câm, đúng là trong lòng bà ấy có người khác, chẳng qua gã người phàm kia lại là phường Sở Khanh, muốn lợi dụng bà ấy để tranh giành quyền thế.”

Ngu Tuế nghe xong, ngẩng lên nhìn y hỏi: “Mẫu phi của ngài cũng là Hồ yêu?”
 ---Đọc full tại Truyenfull.vn----
Khương Trạch Dụ đi lên chỗ cao nhất, dán cái đuôi trắng như tuyết vào người Ngu Tuế, khẽ quét quamặt nàng, mỉm cười bảo, “Nói theo người phàm thì coi như vào cõi hồng trần độ kiếp, nên bà ấy qua đời cũng xem. như một loại giải thoát.”

Ngu Tuế nghe xong thì ngẩn ra, rồi dùng ánh mắt kỳ quái nhìn y hỏi: “Bệ hạ cũng đang độ kiếp sao?”

“Ta” Ý cười của Khương Trạch Dụ đậm hẳn, “Trên đời này không có kiếp cho ta độ”

“Tình kiếp cũng không có sao? Hay ngài đã vượt qua?” Ngu Tuế bắt đầu tò mò, “Nghe nói tình kiếp của Hồ yêu thường là người phàm.”

Khương Trạch Dụ nhướng mày, “Những Hồ yêu có thực lực hoàn toàn không cần trải qua mấy thứ như tình kiếp.”

Ngư Tuế: “…”

Vâng ngài thì giỏi rồi. Khương Trạch Dụ lại nói: “Tình kiếp là thứ yếu nhất, ta chẳng buồn lãng phí thời gian cho nó.”

Ngu Tuế nhìn y một cách khoa trương như thể muốn ngài đúng là Hồ yêu tài ba, khen một câu: “Bệ hạ tài quá!”

“Tình kiếp không chỉ có tình yêu mà còn bao hàm cả tình thân, Đại Đạo, vạn vật, chỉ cần giác ngộ là được” ---Đọc full tại Truyenfull.vn----

Khương Trạch Dụ kiên nhẫn giải thích.

Ngu Tuế gật đầu: “Ta có tu đạo đâu”

Khương Trạch Dụ nghe xong cứng họng, một lúc lâu mới khẽ thở dài, bất lực nói rõ: “Ý ta là, ta chỉ từng yêu một người phàm duy nhất là nàng thôi.”

HẾT CHƯƠNG 30

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv