Âm thanh rầm rầm mãnh liệt không ngừng vang lên trong toàn bộ hạp cốc, dong binh trong hạp cốc, ánh mắt cả đám đều chuyển về phương hướng này, trong lòng mắng to:
- Tên biến thái kia ở đâu ra a? Kháo… Biến thái như vậy còn chạy đến địa phương nhỏ của chúng ta cướp đoạt sinh ý.
Tiếng sấm không ngừng vang lên, làm cho đám người Áo Hỏa dùng sức nuốt nước bọt, cả đám trừng to mắt nhìn vào giữa sân. Song lúc này, lấy Nghệ Phong làm trung tâm, chu vi hơn mười mét xung quanh sớm đã bị loạn thạch và bụi đất bao trùm. Cát đại thúc chuẩn bị dùng hồn lực đi vào tra xét tình huống, nhưng vừa mới tiếp xúc đến phạm vi thì năng lượng khắp bầu trời kia đã đuổi hắn ra.
- Đây thật sự là do tiểu tử Nghệ Phong kia thi triển tuyệt chiêu sao?
Cát đại thúc dùng sức lắc đầu, cười khổ không ngớt:
- Không nghĩ ra, một người mà mình luôn cho rằng là gánh nặng mới là người cường đại nhất đội ngũ.
Lúc này, từng cơn lốc không ngừng tàn phá bừa bãi bốn phía, để toàn bộ không khí trong hư không chấn động, thái dương chiếu xuống ánh sáng cũng bị vô số tạp vật bao trùm. Khiến cả khu vực rơi vào trong bóng tối. Tựa như có một hồ nước màu đen giữa bầu trời quang đãng.
Kiếm thế không ngừng lao tới, thế như sấm chớp, mang theo từng đạo điện quang, không ngừng đan xen, cấp cho tấm màn đen từng tia sáng.
Hình ảnh như vậy, diễn ra suốt nhiều phút đồng hồ, mới từ từ ngừng lại. Từng đạo đá vụn cũng phảng phất như không có dẫn lực, mạnh mẽ rơi xuống. Từng cơn lốc và bụi cả bầu trời cũng dần dần lặng lại.
Tình Nhi duyên dáng lịch sự tao nhã đứng ở một bên, nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi hít sâu một ngụm không khí: Đây? Là lực một chiêu con người phát ra sao?
Lấy Nghệ Phong làm trung tâm, chu vi hơn mười mét bị san bằng. Cái hố thật to, rung động mắt người xem. Vô số đá vụn rơi lả tả.
Trong vòng hố to, nguyên bản có sáu người vây công Nghệ Phong, đã có bốn người không còn sinh khí, thân thể bị bụi khắp bầu trời che lấp hơn phân nửa, huyết nhục mơ hồ, để Tình Nhi thiện lương không khỏi quay đầu lại.
Mấy người trên dưới đầy rẫy vết kiếm. Máu chảy loang lổ quần áo và vật dụng. Khuôn mặt ghê rợn ban đầu, đã không còn nhìn rõ nữa. Đồng thời bị máu nhuốm cả khuôn mặt.
Mà còn lại một tên Sư Cấp, tuy rằng mặt mũi vẫn còn hoàn chỉnh, thế nhưng máu trên người không ngừng tuôn ra, cũng làm cho mặt đất nhiễm đỏ. Nếu như không có ai cầm máu. E là không sống được.
Khi ánh mắt đám người Áo Hỏa chuyển tới Tạp Lạp Đạt, thì cả đám lại lần thứ hai hít sâu một hơi, chỉ thấy Tạp Lạp Đạt quỳ gối trên mặt đất, trên đùi phải xuất hiện vài lỗ máu không ngừng tuôn ra máu đỏ tươi, toàn thân trên dưới, không có chỗ nào hoàn chỉnh, trên thân thể, bao phủ từng vết máu không đồng đều. Thậm chí có chỗ còn mơ hồ thấy cả nội tạng.
- Này, hắn thế nhưng là một cường giả của hạp cốc a. Đây chính là một cao thủ Sư Cấp tam giai a. Làm sao có thể bị một chiêu đánh thành như vậy?
Mấy người Cát đại thúc liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hiện lên vẻ không thể tin được.
- Phụt…
Ngay lúc mấy người rung động cùng kinh hãi, đồng thời một thanh âm vang lên. Mấy người đảo mắt nhìn qua, chỉ thấy Nghệ Phong cầm tế kiếm trong tay chống thân thể quỳ gối tại chỗ, trên mặt không có một tia huyết khí, toàn thân suy yếu vô cùng.
- Nghệ Phong (ca ca)…
Mấy người Tình Nhi thấy một màn như vậy, trong lòng khẩn trương trăm miệng một lời nói.
Nghệ Phong cảm giác mình bị thân thể nhu nhuyễn ôm lấy, thậm chí có thể cảm giác được sự mềm mại dán trên cánh tay sắc thủ của mình, cái loại cảm giác nhuyễn hoạt tinh tế này, để trong lòng Nghệ Phong mắng to mình là cầm thú.
- Nghệ Phong ca ca, ca ca thế nào rồi?
Tình Nhi mở miệng, chuyển động hai tròng mắt như nước của nàng, khuôn mặt trắng nhỏ tràn đầy sự lo lắng. Trông thấy khuôn mặt. Đôi mi thanh tú hơi giương lên, dung nhan thanh lệ thoát tục, còn có cái miệng nhỏ xinh kia, hồng nhuận và gợi cảm, khiến Nghệ Phong có loại khát vọng muốn hôn lên đó.
- Kháo! Bản thiếu đúng là có tiềm lực làm cầm thú.
Đáy lòng Nghệ Phong mắng to một câu, thế nhưng miệng lại nhích gần tới.
- A… Ngươi làm gì?
Tình Nhi mở to hai mắt, khuôn mặt khả ái tràn đầy tức giận.
Nghệ Phong thấy mình đánh lén không thành công, ngượng ngùng nở nụ cười, không chút xấu hổ đối với hành động đáng hổ thẹn vừa rồi của mình:
- A, Tình Nhi, Hồi Khí Tán ta mới luyện chế nàng có còn không?
Tình Nhi nhìn Nghệ Phong tràn đầy hoài nghi, thấy dáng vẻ hắn nghiêm túc như vậy, lúc này mới lấy một cái bình nhỏ từ trong lòng ra, mở cái bình. Chấm vài giọt đưa đến miệng Nghệ Phong.
Nghệ Phong cảm giác được một tia khí lưu dâng lên trong cơ thể, lúc này mới thở dài một hơi. Khuôn mặt trắng bệch chậm rãi khôi phục lại một huyết khí.
Chỉ là cảm giác kiệt sức, làm cho hắn không khỏi cười khổ: tuyệt chiêu Lôi Đình Phá Nhật Kiếm mình sử dụng này chính là một trong những bộ vũ kỹ Địa giai tìm được trong Thánh Địa. Mặc dù mình đã sớm chuẩn bị, thế nhưng cũng không biết là đấu khí lại bị tiêu hao nhiều như vậy. Cho dù điên cuồng uống Hồi Khí Tán, nhưng đấu khí toàn thân vẫn tiêu hao không còn một mảnh.
Nhưng đồng dạng, uy lực của một chiêu này lại mạnh mẽ ngoài dự đoán của hắn. Thậm chí Nghệ Phong còn hoài nghi, lấy thực lực hiện tại của mình. Có phải là cũng có thể liều mạng với Tướng Cấp. Chỉ là, lập tức hắn liền nở nụ cười. Cao thủ Tướng Cấp không phải là nhân vật mình có thể đối phó được, uy lực một chiêu này xác thực mạnh mẽ, thế nhưng, cũng chỉ là một chiêu này mà thôi, chính mình đuối sức vẫn chỉ có chờ chết.
Huống chi, mình có thể bằng vào thực lực Sư Cấp nhất giai đánh ra uy lực như thế. Đây cũng là dưới sự trợ giúp của hồn lực Sư Cấp bát giai. Dưới sự trợ giúp của hồn lực Sư Cấp bát giai, uy lực của một chiêu này đề thăng không chỉ một lần.
Nghệ Phong cười cười, có thể, nếu mình đạt được thực lực cao hơn mấy giai, dùng đến một chiêu này, cho dù là Tướng Cấp cũng phải e ngại. Vũ kỹ Địa giai không hổ là Địa giai, có khả năng hủy thiên diệt địa.
- Nghệ Phong ca ca. Ca ca không sao chứ?
Tình Nhi thấy Nghệ Phong đờ ra, chuyển động con mắt trong veo hỏi.
- A… Có sao. Rất có sao. Chỉ là nếu Tình Nhi hôn nhẹ ta một cái. Ta sẽ không sao.
Nghệ Phong rất nghiêm túc nói.
- Hừ!
Tình Nhi hừ một tiếng, cả giận nói:
- Lưu manh!
Nghệ Phong hung hăng té ngã xuống mặt đất, hắn cười khổ nói:
- Nha đầu kia, vì sao lại mắng ta là lưu manh? Ta cho nàng hôn, không phải là nàng đang chiếm tiện nghi của ta sao?
Tình Nhi nghe được những lời này của Nghệ Phong, tức giận vô cùng, thiếu chút nữa là tặng cho Nghệ Phong mấy cước, thế nhưng lại bị Cát đại thúc ngăn chặn.
- Cát đại thúc, người đừng lôi kéo nàng a, đánh là thương, mắng là yêu. Để nàng đánh đi, để nàng phải phụ trách đối với ta. Ta còn là một nam nhân con nhà đàng hoàng.
Cát đại thúc nghe được những lời này của Nghệ Phong, hắn phi một tiếng, thiếu chút nữa nhịn không được quay lại cho Nghệ Phong một đạp, bạo tục nói:
- Kháo...
- Ta kháo! Bản thiếu không thích nam nhân. Ngươi chửi cái rắm!
Trong lòng Nghệ Phong lạnh lẽo, vẻ mặt tức giận nhìn Cát đại thúc.
Cát đại thúc hít sâu một hơi, rốt cuộc hiểu được vì sao Tạp Lạp Đạt lại có dục vọng muốn lăng trì tên tiểu tử này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hắn không để ý đến Nghệ Phong, quay đầu nhìn về phía Tạp Lạp Đạt, nhấc chân bước về phía hắn. Tạp Lạp Đạt thấy thế, trong mắt hàn quang chớp động, trong đó còn lóe lên vẻ sợ hãi. Tình huống hiện tại và quá khứ rất tương phản: hắn từ dao thớt lại thành thịt cá.