- Hơn hai mươi năm trước có dịp ra mắt Lam Hinh tiểu thư một lần, khi đó nàng chỉ là một tiểu cô nương, lại thật không ngờ hiện tại Lam Hinh tiểu thư đã thành người đứng đầu một tông môn rồi.
Liễu lão có chút cảm thán nói. Lão bỗng nhiên nhớ tới, hơn mười năm trước thiếu gia có dây dưa không rõ với một nữ tử, nữ tử kia chính là tông chủ Thánh Âm tông đời trước.
Liễu lão nói một câu cảm thán nhất thời khiến trong lòng Thi Đại Nhi khiếp sợ, nhanh chóng thi lễ với Liễu lão, thế nhưng Liễu lão lại nhanh chóng lắc mình tránh né, cười nói:
- Ta cũng không chịu nổi thi lễ của ngươi!
Tuy rằng Thi Đại Nhi không biết Liễu lão với sư tôn có sâu xa gì, thế nhưng nàng vẫn thi lễ, nói:
- Liễu lão nói đùa, ngài là trưởng bối của Phong ca ca, cũng là trưởng bối của ta, tự nhiên nhận được một lễ này của ta.
Liễu lão nghe Thi Đại Nhi nói như vậy, trên mặt cũng lộ ra một tia yêu thích với nàng, loại yêu thích Nghệ Phong chỉ bắt gặp khi Liễu lão đối diện với Liễu Mộng Nhiên, cho dù Lý U cũng không có được.
Điều này khiến Nghệ Phong kinh dị không ngớt, thầm nghĩ Liễu lão tất nhiên vẫn ẩn dấu nhiều sự cố.
- Không biết Hiên Huyên tông chủ khỏe không?
Liễu lão đột nhiên nói với Thi Đại Nhi, ngữ khí có vẻ thổn thức, loại thổn thức của sự hoài niệm cố nhân.
Thi Đại Nhi nghe được những lời này của Liễu lão, sắc mặt đã thay đổi hoàn toàn. Trong lòng nàng tràn đầy vẻ chấn động, tâm tình thật lâu không thể dẹp loạn, Liễu lão cư nhiên không chỉ biết tới tục danh sư tôn nàng, ngay cả sư tổ nàng hình như cũng rất quen thuộc.
Thi Đại Nhi càng thêm cung kính với Liễu lão, lấy ngữ điệu nhu thuận trước nay Nghệ Phong chưa từng thấy qua, nói:
- Sư tổ vẫn khỏe mạnh, không biết tục danh Liễu lão là gì, Đại Nhi nhất định chuyển cáo lời thăm hỏi ân cần của Liễu lão.
- Ha ha! Vậy không cần, nghĩ đến tông chủ Hiên Huyên tôn quý, tất nhiên sẽ không nhớ nổi tên tùy tùng nhỏ bé bên người thiếu gia! Chỉ là đáng tiếc…
Liễu lão thở dài một hơi, năm đó thiếu gia xác thực bỏ lỡ rất nhiều thứ.
Thi Đại Nhi chuyển mắt nhìn về phía Nghệ Phong, không rõ Liễu lão có ý tứ gì? Lẽ nào nói năm đó Liễu lão chỉ là một tùy tùng của ngươi khác? Một tùy tùng là Tôn cấp? Ai có thủ bút lớn như vậy?
Thi Đại Nhi chuyển mắt ý hỏi khiến Nghệ Phong cười khổ lắc đầu, những chuyện riêng tư này hắn nào biết được.
Tựa hồ cũng biết hai người đang nghi hoặc, Liễu lão cười cười nói:
- Các ngươi không cần phải đoán, toàn là những chuyện đã qua lâu rồi, thiên hạ hiện tại là của các ngươi. Ha ha, thật không ngờ tiểu cô nương năm đó, cũng thu được một người đệ tử kiệt suất như ngươi. Quả nhiên là giang sơn nối bước nhân tài, chúng ta đã già rồi.
Nghe được Liễu lão cảm thán, sắc mặt Nghệ Phong và Thi Đại Nhi đều nhăn lại, không biết nói thế nào.
- Danh đầu hiện tại của Lam Hinh tiểu thư ta cũng nghe nói qua, thanh danh Yêu Hậu, thế nhưng không kém so với Hiên Huyên tông chủ, đệ tử Thánh Âm Tông mỗi đời đều kiệt suất, nhìn thiên phú của ngươi, thành tựu tương lai chắc chắn không thua kém nàng.
Liễu lão cũng không biết vì lý do gì, ánh mắt nhìn Thi Đại Nhi rất cưng chiều, Thi Đại Nhi cũng nhận thấy loại ánh mắt này, cảm giác được Liễu lão rất có sâu xa với Thánh Âm Tông.
- Liễu lão quá khen!
Thi Đại Nhi thi lễ nói.
Liễu lão cũng có chút thất thần, tựa hồ nhớ về năm tháng ngao du khắp thiên hạ với thiếu gia, đối mặt với biết bao thiếu niên tài tuấn, tuy rằng thiên phú lão kém hơn những người đó, thế nhưng đi theo thiếu gia, không một ai dám coi thường. Đồng dạng, lão cũng không cho thiếu gia mình phải mất mặt, dưới sự trợ giúp của thiếu gia, lão cũng đạt tới được Tôn cấp, thậm chí vượt qua rất nhiều vị thiếu niên tài tuấn cùng thời.
Năm đó trong số nữ tử có dây dưa với thiếu gia, Hiên Huyên của Thánh Âm Tông chính là một người. Khi đó Hiên Huyên được xưng là một đại kiều nữ, có thể xứng được với nàng đã thiếu càng thêm thiếu, không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, đồng dạng còn có thiên phú thực lực khiến những nam nhân khác phải thẹn lòng. Có điều, cuối cùng vẫn không thể ở cùng một chỗ với thiếu gia. Nhớ tới thiếu gia, Liễu lão không nhịn được lắc đầu.
- Liễu lão! Người không sao chứ?
Nghệ Phong thấy Liễu lão đột nhiên trầm mặc, ánh mắt cũng tràn đầy hồi ức, hắn không nhịn được hỏi thăm.
- A!
Liễu lão phản ứng lại, lập tức cười với Nghệ Phong:
- Nhớ tới một ít chuyện cũ nên thất thần! Không có ý tứ
- Không sao không sao!
Nghệ Phong và Thi Đại Nhi vội vã xua tay nói, người sáng suốt vừa nhìn liền biết Liễu lão thất thần có quan hệ tới vị đồng lứa Hiên Huyên kia, Nghệ Phong và Thi Đại Nhi còn không lớn mật dám tính toán chuyện tình hồi đó.
- Được rồi! Không nói chuyện cũ nữa, Nghệ Phong nói nghe một chút xem ngươi muốn làm gì?
Liễu lão nhìn Nghệ Phong, nói.
"Vốn là lão khơi lên chuyện cũ!"
Đáy lòng Nghệ Phong thì thầm một tiếng, thế nhưng trên mặt không chút dị thái nào, quay đầu hỏi Thi Đại Nhi:
- Âm Quỷ hiện tại ở nơi nào?
Thi Đại Nhi nói:
- Lúc này hẳn đang ở trong Nam đế đô, hắn cũng và đám cường giả Nam Trạm Lam đế quốc ở tại viện cung phụng. Được rồi, Phong ca ca, ca ca đột nhiên tìm hiểu một người như vậy làm gì?
- Muốn hỏi của hắn một thứ mà thôi.
Nghệ Phong cười cười nói.
- Nàng có biện pháp dẫn hắn ra ngoài hay không?
Thi Đại Nhi nghe được Nghệ Phong nói, hơi nhíu mày, nói với Nghệ Phong:
- Phong ca ca chẳng lẽ muốn cướp của hắn? Thực lực Âm Quỷ cũng rất mạnh, trong số các Tôn giả của Nam đế quốc cũng được coi là nhân vật nhất hào, quan trọng nhất là thủ đoạn thi khí của hắn, coi như sư tôn đụng phải cũng muốn phí vài phần tâm tư.
- Nếu hắn không có thủ đoạn tử khí thì ta cũng chẳng buồn tìm tới hắn.
Nghệ Phong cười cười, hỏi Thi Đại Nhi:
- Nàng có thể dẫn hắn ra ngoài hay không?
Thi Đại Nhi suy nghĩ một chút, nói:
- Lấy thân phận của ta tại Nam đế quốc, muốn gọi hắn ra ngoài một chuyến không khó. Có điều lão gia hỏa kia từ khi giao thủ với tông chủ Hộ Quốc Tông, lúc nào cũng cực kỳ cảnh giác, cho dù ra ngoài hắn cũng không dám rời đế đô quá xa, thực sự là một tên nhát gan, cũng không biết hắn đã là Tôn cấp, còn sợ gì nữa.
Nghe được Thi Đại Nhi oán giận, đáy lòng Nghệ Phong lại rất minh bạch, Âm Quỷ khến tông chủ Hộ Quốc Tông bị thương nặng, lấy lý giải về tử khí của Âm Quỷ, tự nhiên biết thương thế Hoa Diễm Xuân nghiêm trọng thế nào, nhìn vào vị trí trọng yếu của Hoa Diễm Xuân tại Hộ Tông Quốc, nếu như nàng thực sự đã chết, khó tránh khỏi Hộ Quốc Tông dùng toàn lực tìm hắn báo thù, hắn cẩn thận như vậy cũng không có gì lạ.
- Vậy là không có biện pháp?
Nghệ Phong vò đầu, có chút thất vọng nói. Nếu như đối phương thực sự ngồi lì tại Nam đế đô, hoặc là không dám rời khỏi Nam đế đô quá xa, Nghệ Phong cũng chẳng làm gì được Âm Quỷ. Dù sao, lấy thực lực Liễu lão và hắn, tự nhiên không có khả năng chống lại Tôn giả của Nam đế đô vây công.
- Ngược lại không đến mức đó!
Thi Đại Nhi cười giảo hoạt nhìn Nghệ Phong.
- Lão gia hỏa kia không chỉ nhát gan, còn là một tên rất háo sắc.
Nói xong, Thi Đại Nhi liếc mắt nhìn Nghệ Phong, ý tứ rất rõ ràng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nghe được Thi Đại Nhi nói, Nghệ Phong trừng mắt nhìn nàng:
- Không muốn ăn đòn, nhanh nói vào trọng điểm.
- Ca ca rõ ràng là háo sắc! Còn không cho người ta nói!
Thi Đại Nhi bĩu môi, tuy rằng không tình nguyện, nhưng vẫn tiếp tục nói:
- Lão gia hỏa kia cho rằng mình làm rất bí ẩn, thế nhưng ta còn biết, hắn có một nhân tình trong một tòa thành nhỏ cách không xa đế đô, tuy rằng tình phụ kia của hắn luôn luôn vụng trộm nam nhân, nhưng hắn vẫn thích nàng ta vô cùng, qua vài ngày đều sẽ tới tìm nàng. Nếu không phải vị tình phụ đó không muốn, sợ rằng hắn đã đón nàng vào Nam đế đô rồi.
- Có chuyện như vậy sao?
Trong mắt Nghệ Phong chợt lóe qua ý mừng, nhìn Thi Đại Nhi nói:
- Thành nhỏ kia có cách xa Nam đế đô?
Thi Đại Nhi lắc đầu nói:
- Cũng không phải quá xa, nếu như hai Tôn cấp tranh đấu, tin tức rất nhanh sẽ truyền đế đế đô. Lấy thực lực Tôn cấp, chạy nhanh tới cũng không tới hai canh giờ, thế nên nếu như động thủ với hắn, nhất định phải giải quyết trong vòng hai canh giờ.
Nghe được Thi Đại Nhi nói, Nghệ Phong càng cảm giác đau đầu. Hai canh giờ a, đây là một khiêu chiến cực đại, Nghệ Phong quay đầu nhìn Liễu lão, thấy sắc mặt Liễu lão cũng ngưng trọng. Nếu muốn trong hai canh giờ giết chết một Tôn cấp, với hắn mà nói độ khó cực lớn.
- Sư tôn nàng hiện tại ở đâu?
Nghệ Phong quay qua hỏi Thi Đại Nhi.
Thi Đại Nhi lắc đầu nói:
- Sư tôn không có khả năng giúp ca ca, Thánh Âm Tông hiện đang liên minh với Nam đế quốc, trước khi sư tôn thu được đủ lợi ích, Thánh Âm Tông sẽ không đứng đối lập với Nam đế quốc. Hiện tại nếu mấy tin tức ta nói cho ngươi bị người Nam đế quốc, họ sẽ mắng ta là thông đồng ngoại nhân. Hi hi…
Nói đến đây, Thi Đại Nhi cười cười.
Nghe được Thi Đại Nhi nói, Nghệ Phong không khỏi đồng tình với Nam đế quốc, có một minh hữu như nàng xác thực là một hồi bi kịch.
- Liễu lão, ngài thấy thế nào?
Nghệ Phong quay đầu hỏi về phía Liễu lão.
Liễu lão nói với hắn:
- Trên người hắn có thứ gì rất trọng yếu với ngươi?
Nghệ Phong gật đầu, bất đắc dĩ nói:
- Quan hệ tới sống chết của ta!
Liễu lão nghe được Nghệ Phong nói, gật đầu bảo:
- Nếu không có lựa chọn, còn phải nghĩ nữa sao?
Nghe được Liễu lão nói, Nghệ Phong ngẩn ra, lập tức gật đầu nói:
- Liễu lão nói đúng, mặc kệ được hay không, chung quy phải thử mới biết.
Thi Đại Nhi nghe được có quan hệ tới sống chết của Nghệ Phong, trong lòng nàng cũng kéo chặt lại, nói với Nghệ Phong:
- Phong ca ca, thứ gì trọng yếu với ngươi như vậy? Bằng không ta giúp ca ca trộm về?
Nghe được Thi Đại Nhi nói, Nghệ Phong bật cười:
- Nếu trộm được sẽ không phải phiền phức như vậy. Nàng nói cho ta biết nhân tình của hắn ở đâu là được.
Thi Đại Nhi gật đầu, bỗng nhiên cắn răng nói:
- Ta có thể trở lại Nam đế đô kéo chân những Tôn cấp còn lại một chút, thế nhưng nhiều nhất chỉ được hai canh giờ.
- Nàng có thể kéo chân bọn họ?
Nghệ Phong kinh ngạc hỏi:
- Làm như vậy có nguy hiểm hay không?
Thi Đại Nhi lắc đầu nói:
- Lấy thân phận của ta, thật ra không đến mức nguy hiểm, có điều về sau sẽ không tránh được bọn họ hoài nghi. Nhưng không có căn cứ xác thực, cho dù bọn họ hoài nghi ta cũng không có cách nào, nhiều nhất sau này sẽ phòng bị thêm với ta và sư tôn, hành động sau này khó hơn chút mà thôi.
Nghe được Thi Đại Nhi nói như thế, trong lòng Nghệ Phong cũng rõ, nếu như đám Tôn cấp này phòng bị Thánh Âm Tông, sau này hành động của Thánh Âm Tông sẽ bị trở lực rất lớn.
- Được rồi! Cứ làm như vậy đi! Ta chỉ có thể tranh thủ hai canh giờ, còn lại chỉ biết dựa vào chính hai người thôi.
Thi Đại Nhi cũng không chờ Nghệ Phong cự tuyệt, nói lời xác định luôn.
Nghệ Phong cũng không phải người thích nhiều lời, thấy Thi Đại Nhi đã quyết định, hắn gật đầu nói:
- Nàng cẩn thận!