Trong thân thể nóng bỏng, toàn thân tản ra màu ửng đỏ sáng bóng, mỗi một tấc da giống như ngọc mịn. Tuyết gò ngạo nghễ đứng, dung nhan tuyệt mỹ, đường cong uyển chuyển, làn da non mềm hoàn mỹ, không chút tách rời, mị hoặc khiến người ta không chống đỡ được.
Tâm trí Thủy Nhược Vân bị mê thất, dưới tác dụng của Diễm Phấn, ít cần tới sự chủ động của Nghệ Phong, nàng đã có chút điên cuồng chủ động trước.
Mà ngay khi Nghệ Phong chờ đợi Thủy Nhược Vân áp chế, ánh mắt Thủy Nhược Vân vốn sương mù tràn ngập bỗng nhiên xuất hiện chút dứt khoát, giơ bàn tay lên, hung hăng đánh về phía của gáy của nàng.
Nghệ Phong kinh hãi, vội vàng dùng tay nắm chặt tay Thủy Nhược Vân.
Sự dứt khoát vừa rồi Thủy Nhược Vân vừa, rất nhanh lại bị dục hỏa bao trùm. Chẳng qua, bị Nghệ Phong nhanh chóng nắm chặt tay, dường như còn có một lực lượng hỗ trợ, muốn giãy dụ từ trong tay Nghệ Phong ra, một chưởng đánh ở phía sau gáy nàng.
Nghệ Phong thấy Thủy Nhược Vân lại dứt khoát muốn tự kết liệu, tất nhiên biết lực lượng này đến từ đâu. Sợ là việc này là do Thủy Nhược Vân còn lưu lại chút lý trí.
Tình hình như thế, thật ra lại khiến nhiệt khí của Nghệ Phong biến mất hơn phân nửa.
- Nàng dừng tay, ta giúp nàng xua tan dược lực!
Nghệ Phong hét lớn một tiếng vào tai Thủy Nhược Vân, nhưng lực trên tay Thủy Nhược Vân không hề giảm bớt.
Nghệ Phong cười khổ một tiếng. Lý trí cuối cùng của Thủy Nhược Vân, sợ sẽ là một lòng muốn tìm chết. Đấu khí từ trên người Nghệ Phong ầm ầm vọt ra, ngăn chặn sự điên cuồng của Thủy Nhược Vân.
Hắn nhánh chóng lấy kim châm từ trong nạp Linh giai ra. Chỉ một lát sau, dưới sự huy vũ của Nghệ Phong, kim châm cắm ở trên thân thể trơn bóng của Thủy Nhược Vân. Nghệ Phong bất đắc dĩ cười khổ. Phía dưới là thân thể đầy mị hoặc mà phải làm chuyện như vậy, thật sự là uổng phí tên gọi lãng tử trong hoa của hắn.
- Cô nàng, nếu sau khi bản thiếu gia cứu tỉnh nàng, nếu nàng không lấy thân báo đáp hoặc là ngủ cùng ta và vân vân. Sẽ bị sét đánh a!
Nghệ Phong thì thầm trong miệng, kim châm trong tay không hề chậm lại, nhanh chóng xuất hiện ở mấy khu vực trên người Thủy Nhược Vân.
Nghệ Phong thấy thế, không hề thư giãn, lúc này xua tan dược lực Linh Tán Phấn đã không có tác dụng. Chỉ có thể trực tiếp xua tan dược lực của Diễm Phấn. Loại dược lực của dược vật này, khó bị xua tan nhất. Cho dù Nghệ Phong là Y Sư thất giai cũng tương tự.
Hít một hơi thật sâu, đấu khí của Nghệ Phong chậm rãi vận chuyển tới trên ngón tay, sau đó hung hăng đặt trên da thịt trắng nõn của Thủy Nhược Vân, ngón tay bắt đầu chậm rãi di động trên thân thể kiều diễm của nàng, cảm giác làn da trắng mịn giống như tơ lụa, khiến Nghệ Phong lại có chút xao động.
Nghệ Phong nghĩ thầm, đối mặt với một nữ nhân liêu nhân đến cực điểm như vậy, sợ là không ai không muốn thử. Nam nhân như mình, cố nén nhiệt khí, giống như quân tử giúp nàng xua tan dược lực, quả thật là có một không hai. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nghệ Phong càng ngày càng phát hiện, hắn chính là Liễu Hạ Huệ thời hiện đại, tuyệt đối là một đại quân tử. Nghệ Phong cảm thấy cần thiết phát cho mình một bằng khen quân tử.
Ngón tay không ngừng lướt qua trên thân thể Thủy Nhược Vân. Từng đạo hồng ngân hiện lên trên là da trắng nõn của Thủy Nhược Vân, đây là do bị Nghệ Phong càn quét tạo thành.
Nhưng sau khi Nghệ Phong lướt qua, hiệu quả cũng rất rõ ràng. Thủy Nhược Vân vốn đang điên cuồng đã dần dần bình tĩnh lại. Mị nhãn vốn đầy sương mù, đã bắt đầu tan biến.
Nghệ Phong thoáng thở phào nhẹ nhõm. Hắn tập trung toàn bộ tinh thần, đấu khí đảo qua trong cơ thể Thủy Nhược Vân, sau đó đảo trên người Thủy Nhược Vân, chốc lát xuất hiện mấy điểm đỏ, mấy điểm đỏ tập trung ở phần lồi ra mềm mại phía trên của Thủy Nhược Vân.
Theo thời gian trôi qua, bị Nghệ Phong ép tới mức điểm đỏ trên mặt càng lúc càng nhiều.
Thủy Nhược Vân dưới động tác này của Nghệ Phong, rốt cục ánh mắt đã khôi phục vẻ sáng ngời như mọi khi. Nghệ Phong nhìn nàng một cái, sợ nàng nói chuyện gì ngu xuẩn. Bởi vì nếu phân tâm như thế, những việc đã làm đều uổng công.
- Ngoan ngoãn nằm ở đây. Ta đang giúp nàng xua tan dược lực!
Thủy Nhược Vân nghe Nghệ Phong nói, cánh tay căng thẳng đã lỏng xuống. Tuy nhiên khi ánh mắt nàng chuyển dời đến thân hình lõa lồ của Nghệ Phong, bản thân nàng cũng giống như vậy. Ráng đỏ vốn biến mất lại tăng vọt lên. Ánh mắt biến ảo bất định. Nhưng chung quy không làm điều gì ngu ngốc. Điều này khiến Nghệ Phong vẫn đang đề phòng nàng thở phào nhẹ nhõm.
Nghệ Phong tập trung tinh thần, áp tay trên thân thể của nàng, sau đó bao trùm ở phần mềm mại phía trên của nàng. Mỗi lần Nghệ Phong bao trùm lên, Thủy Nhược Vân lại run rẩy một lần. Đối với nàng mà nói, cả đời cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy.
Cũng không biết đã qua bao lâu, trán Nghệ Phong đã đầy mồ hôi, xua tan dược tính của loại dược vật này, Nghệ Phong tình nguyện đi chế luyện đan dược thất giai. Tuy rằng chế luyện đan dược thất giai cũng tiêu hao rất lớn, nhưng lại không phải chịu đựng sự tra tấn dụ hoặc không thuộc về mình.
Rốt cục, bàn tay Nghệ Phong áp lần cuối cùng trên chỗ mềm mại của Thủy Nhược Vân, một điểm đỏ tinh hồng xuất hiện. Đấu khí của Nghệ Phong mạnh mẽ bao trùm, sau đó hung hăng áp một cái, hét lớn một tiếng:
- Phá!
Ngay khi điểm đỏ tan biến, Thủy Nhược Vân run rẩy một chút, sau đó toàn thân cứng ngắc lại.
Nghệ Phong thấy Thủy Nhược Vân như thế, không khỏi cười khổ một tiếng. Ánh mắt Nghệ Phong lướt nhanh ở phía trên tay phải Thủy Nhược Vân. Lúc này Nghệ Phong mới phát hiện ở giữa cổ tay bên phải của nàng, lại có một điểm đỏ.
Mà điểm đỏ này khi Thủy Nhược Vân run rẩy, lại bắt đầu chậm rãi trở nên nhạt đi. Đến cuối cùng đã biến mất!
- Thủ Cung Sa?
Nghệ Phong kinh ngạc một tiếng. Thật sự không ngờ được trên người Thủy Nhược Vân điểm loại này. Càng thật sự không ngờ được, cho dù Nghệ Phong chưa làm bước cuối cùng với nàng, nhưng, Thủ Cung Sa lại biến mất.
Thủy Nhược Vân cũng phát hiện cảnh tượng này. Nhìn điểm đỏ trên cổ tay nàng biến mất, mặt nàng xám như tro tàn.
Cái này đại biểu cho Tsự thuần khiết của Tĩnh Vân Tông, nhưng lại biến mất? Nàng làm sao đối mặt được với sư tôn nàng, làm sao đối mặt với sư tổ của nàng, làm sao đối mặt với trên dưới Tĩnh Vân Tông.
- Thủy... Nhược Vân, thứ này chỉ là một ý nghĩa tượng trưng, không cần quá để ý. Nếu nàng muốn, ta có thể dùng y thuật giúp nàng điểm một cái!
Nghệ Phong nhìn Thủy Nhược Vân nói.
Thủy Nhược Vân lắc đầu nói. Cái gì đã mất còn có thể trở về sao?
Thủy Nhược Vân nhìn về phía Nghệ Phong. Đây gần như là nàm tử đã lấy đi lần đầu tiên của mình. Hận không? Có lẽ hận! Ít nhất giờ phút này, mình có kiếm sẽ giết chết hắn, sau đó lấy chết cảm ơn Tĩnh Vân Tông.
Bỗng nhiên Thủy Nhược Vân đứng lên, không để ý tới thân thể lõa lồ của mình. Cứ đứng thẳng ở trước mặt Nghệ Phong, lấy từ bên trong nạp linh giới ra một bộ quần áo, không vui mừng không đau buồn mặc vào ngay trước mặt Nghệ Phong.
Nghệ Phong thấy Thủy Nhược Vân như thế, thoáng nhíu mày. Hắn cũng lấy ra một bộ quần áo. Chỉ một lát sau đã mặc lên thân thể hắn.
- Nếu nàng muốn chết! Ta cảm thấy nàng vẫn nên trở về thỉnh tội với sư tôn nàng! Không nên trốn tránh tự kết liễu!
Thủy Nhược Vân đang mặc quần áo, nghe Nghệ Phong nói, thân thể thoáng chấn động, ngay lập tức nhìn về phía Nghệ Phong nói:
- Lời Nghệ Phong sư huynh nói, Nhược Vân nhớ kỹ.
Nghệ Phong nghe Thủy Nhược Vân nói như thế, hắn dùng ngón tay đụng đụng vào cái mũi. Trên ngón tay còn có hương thơm trên người Thủy Nhược Vân.
- Thủ Cung Sa biến mất, nhưng không phải nàng mất đi cái gì, mà là cuối cùng nàng không thể chịu được. Hẳn là nàng hiểu không thể chịu được cái gì? Nếu nàng nguyện ý, ta có thể giúp nàng điểm lại, cam đoan không người nào biết được đã phát sinh điều gì.
Nghệ Phong thản nhiên nói.
Thủy Nhược Vân nghe Nghệ Phong nói, trên mặt lại có thêm vầng mây đỏ, nhưng lập tức biến mất không còn một mảnh. Mặt nàng không chút thay đổi nói:
- Không cần, Nhược Vân không muốn lừa sư tôn!
- Tùy nàng!
Nghệ Phong không thể nói gì. Tuy rằng nữ nhân này quả thật mỹ lệ, nhưng bộ dạng nàng như vậy, khiến Nghệ Phong cảm thấy có chút phiền toái.
Mình khó có khi nào làm quân tử như vậy, khó có khi nào muốn giúp nàng một lần. Vậy mà nàng còn không cảm kích. Nếu phân chia rõ ràng, mình là người Thánh Tông, bọn họ Tĩnh Vân Tông là đối thủ một mất một còn.