Không lâu sau, Nghệ Phong bị một đám người tay cầm vũ khí bao vây. Những người này vừa nhìn nam tử nằm phía sau Nghệ Phong, đều không khỏi vui mừng.
Nghệ Phong thản nhiên quét mắt nhìn đám người, vẫn tiếp tục vung châm đâm lên người nam tử. Tuy rằng hắn biết hôm nay dính phải phiền phức, nhưng việc đã làm được phân nửa, hắn cũng không muốn bỏ dở chừng.
Tuy rằng nam nhân vô lực ngồi dưới đất, nhưng nhìn Nghệ Phong bị một đám người bao vây vẫn bình tĩnh chữa thương cho mình, hắn hơi nhướng mắt lên, lại không phát ra thanh âm. Ý tứ trong mắt hắn Nghệ Phong cũng đã hiểu. Nam tử kêu hắn rời đi.
Nghệ Phong thản nhiên liếc mắt nhìn nam tử nói:
- Nếu không muốn chết, không cần lo nhiều chuyện như vậy. Phối hợp cùng bản thiếu trị liệu!
Nam tử thấy thái độ của Nghệ Phong như vậy hơi sững sờ một chút, miệng vừa há ra lại ngậm lại, lẳng lặng tiếp nhận trị liệu của Nghệ Phong.
Đám người cầm binh khí trong tay liếc mắt nhìn nhau, không ngờ có người dám trị thương cho địch nhân của mình. Trong lòng bọn họ không khỏi giận dữ, nhìn tiểu tử không biết sống chết này, một người vung trọng kiếm lên, hung hăng bổ về phía Nghệ Phong.
Nháy mắt trọng kiếm đã tới trước người hắn. Trọng kiếm bổ từ trên xuống, hung hăng chém tới đầu Nghệ Phong, hung tàn không gì sánh được.
Thấy đầu Nghệ Phong sắp bị chém xuống như trái dưa hấu, trong mắt đám người hiện lên một tia khoái cảm khát máu.
- A….
Ngay khi mọi người tưởng như Nghệ Phong sẽ bị chém chết, nam tử vừa chém về phía Nghệ Phong đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, ôm đầu bay ngược ra ngoài. Cả người hắn đập trên mặt đất, lăn lộn kêu gào không ngớt, hiển nhiên là đau đớn tới cực điểm.
Một màn bất ngờ này khiến mọi người không khỏi sửng sốt quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong, chỉ thấy hắn vẫn không nhanh không chậm tiếp tục thi triển kim châm, dường như không hề chú ý tới những gì vừa xảy ra.
Mọi người nhìn nam tử trên đất mặt lúc này đã biến dạng, rốt cục có người bước ra dìu hắn, lại bị hắn một chưởng bức lui.
Hành động này khiến mọi người hít sâu một ngụm khí lạnh, không biết Nghệ Phong vừa thi triển ma pháp gì, khiến một cao thủ vừa tiến vào Sư Cấp bất tri bất giác té lăn trên mặt đất kêu gào.
Mọi người nhìn Nghệ Phong, không còn ai dám tùy tiện động thủ. Người ta ngay cả động cũng chưa từng động lại có thể dễ dàng đánh trọng thương một cao thủ Sư Cấp. Có thể thấy hắn kinh khủng đến mức nào.
Khiến trong lòng mọi người phát lạnh chính là, người ta căn bản không hề động cũng có thể làm được như vậy.
Nam tử đầu lĩnh nhìn Nghệ Phong, hít sâu một hơi. Hắn không biết nội tình của Nghệ Phong, đành chắp tay nói:
- Không biết bằng hữu là ai?
Nghệ Phong làm như không nghe hắn nói, vẫn tiếp tục xử lý vết thương cho nam tử trọng thương. Ngoại thương nghiêm trọng như vậy, cho dù Nghệ Phong tự mình xử lý cũng có chút khó khăn.
Nam tử đầu lĩnh thấy Nghệ Phong không hề phản ứng lại ý tứ của hắn, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng nói:
- Bằng hữu có thể cho chút mặt mũi hay không? Người này chém giết một vị trưởng lão trong nhà chúng ta! Không biết bằng hữu có thể giao hắn cho bọn ta hay không?
Nghệ Phong nghe thế không khỏi thu lại nụ cười, sau đó chỉ nam tử trọng thương, quay đầu nhìn nam tử đầu lĩnh, trào phúng nói:
- Giao cho ngươi?
Kháo! Hỗn đản này có phải ngu ngốc không? Bản thiếu tốn hao nhiêu tinh lực như vậy mới cứu được hắn, không ngờ không biết xấu hổ còn há miệng kêu ta giao người!
Nam tử đầu lĩnh thấy Nghệ Phong rốt cuộc đã có phản ứng, thở dài một hơi nói:
- Đúng vậy! Nếu bằng hữu có thể giao đối phương cho ta, ta nhất định cảm kích vạn phần!
Nghệ Phong trào phúng nhìn nam tử đầu lĩnh cười nói:
- Vậy ngươi sẽ cảm tạ ta thế nào đây? Ta vì cứu hắn đã lãng phí rất nhiều đan dược cao cấp rồi.
Nam tử đầu lĩnh thật không ngờ Nghệ Phong lại nói như vậy, hơi ngẩn người, sau đó lại cười ha ha nói:
- Chỉ cần bằng hữu giao hắn cho ta, ta nhất định bẩm báo sư môn, thỉnh sư môn đáp ứng một yêu cầu của bằng hữu.
- Ha ha! Ngươi quả thật rất hào phóng. Vậy nếu ta muốn công pháp Thiên Cấp, sư môn các ngươi cũng sẽ đáp ứng?
Động tác trên tay Nghệ Phong vẫn không dừng lại, lấy từ trong lòng ra một ít dịch thể, đổ lên ngực nam tử trọng thương. Khiến mọi người kinh ngạc chính là, vết thương trên ngực hắn rõ ràng bắt đầu liền lại với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Nam tử đầu lĩnh nghe Nghệ Phong nói, hít sâu một ngụm khí lạnh, nhìn biến hóa trên ngực nam nhân trọng thương, càng thêm coi trọng Nghệ Phong. Y thuật như vậy hiển nhiên đã đạt đến y sư cao giai! Một y sư cao giai hắn còn không đắc tội nổi. Ngay cả trưởng lão Vương Cấp vừa rồi còn bị Cuồng Hổ chém giết!
Nghệ Phong thấy những người này vẫn vây quanh hắn, thản nhiên nói:
- Nếu như không có công pháp Thiên Cấp, vậy mời đi cho!
Nam tử đầu lĩnh thấy Nghệ Phong hạ lệnh trục khách, nhìn Nghệ Phong lạnh lùng nói:
- Bằng hữu đây là muốn đối nghịch cùng Kim Ưng Tông?
Câu nói này nhất thời khiến ánh mắt Nghệ Phong ngưng tụ lại. Hắn lạnh lùng nhìn nam tử đầu lĩnh nói:
- Ngươi nói ngươi là người Kim Ưng Tông?
Tuy rằng nam tử đầu lĩnh bị ánh mắt lạnh lùng của Nghệ Phong nhìn chăm chú khiến đáy lòng không khỏi run lên, nhưng vẫn tự hào nói:
- Không sai! Ta chính là người Kim Ưng Tông!
Theo suy nghĩ của nam tử đầu lĩnh, người bên ngoài nghe thấy Kim Ưng Tông nhất định sẽ cho vài phần mặt mũi. Mặc dù nơi này là Đế quốc Trạm Lam, cách rất xa Kim Ưng Tông, nhưng uy danh của Kim Ưng Tông ngay cả Hoàng thất Đế quốc Trạm Lam cũng phải nhường nhịn vài phần.
- Kim Ưng Tông các ngươi thật lớn mật! Không ngờ còn dám chạy đến đế đô Đế quốc Trạm Lam hành hung người. Lẽ nào ngươi thực khinh Đế quốc Trạm Lam không có người?
Nghệ Phong nhìn nam tử đầu lĩnh, lạnh lùng nói.
Câu trách cứ này khiến nam tử đầu lĩnh sửng sốt, lập tức giải thích:
- Bằng hữu hiểu lầm rồi! Chỉ là Cuồng Hổ đoạt bảo vật của chúng ta, sau đó lại chém giết trưởng lão. Bởi vậy chúng ta mới truy sát hắn đến tận đây!
- Cái đó không liên quan gì với ta. Ta chỉ biết các ngươi là người Kim Ưng Tông là đủ rồi. Rõ ràng dám đến Đế quốc Trạm Lam, vậy các ngươi cứ ở lại Đế quốc Trạm Lam đi!
Nghệ Phong thản nhiên nói. Đối với Kim Ưng Tông, hắn vẫn hận không thể chém giết đối phương. Hiện tại có người đưa đến trước mặt, mình cũng không cần phải khách khí với bọn họ.
Nam tử đầu lĩnh thấy mình báo ra tông môn ngược lại càng khiến đối phương nổi sát khí, không khỏi quát lên:
- Lẽ nào bằng hữu thực không để Kim Ưng Tông vào mắt?
Nghệ Phong thấy đối phương dùng danh nghĩa Kim Ưng Tông uy hiếp mình, hừ lạnh một tiếng nói:
- Bản thiếu chính là muốn giết người Kim Ưng Tông các ngươi!
Nói xong, một câu kim trên tay Nghệ Phong mạnh mẽ bắn ra, rất nhanh xuyên qua đầu nam tử đang lăn lộn trên mặt đất kia.
Đám người Kim Ưng Tông thấy thế nổi giận, đấu khí dũng mãnh tràn ra, bao trùm lên binh khí, chỉ về phía Nghệ Phong.
Nghệ Phong cười nhạt một tiếng, một lần nữa lấy từ trong lòng ra một viên đan dược, đút cho nam tử trọng thương. Đan dược này vừa vào miệng, nam tử trọng thương phun ra một ngụm máu, trên mặt cũng đã có chút huyết sắc.
Nghệ Phong thấy nam tử trọng thương phun ra máu tụ, lúc này mới thở phào một hơi, chậm rãi quay đầu nói:
- Vốn là không định giết các ngươi, nhưng chỉ trách các ngươi lại là người Kim Ưng Tông.
Nghệ Phong dò xét thực lực đám người này một chút, phát hiện cũng không có cường giả Vương Cấp khiến mình phải e ngại. Hàn quan trong mắt hắn càng đậm hơn. Nếu như còn cường giả Vương Cấp, hắn còn phải cố kỵ vài phần, nhưng nếu không có… Hừ!...
Nam tử đầu lĩnh thấy Nghệ Phong nói lời cuồng ngạo như vậy, cũng không khỏi giận dữ. Tuy rằng hắn cố kỵ Nghệ Phong nhưng cũng không sợ hắn. Bên mình nhiều cao thủ như vậy, chẳng lẽ còn sợ một thiếu niên sao? Cho dù hắn là Tướng Cấp thì sao chứ?