- Tần Y tiểu thư, Nghệ Phong công tử! Các ngươi đứng đây chờ một chút, ta thông báo cho bệ hạ!
Nội thị cung đình quay về phía hai người Tần Y và Nghệ Phong ti lễ xin cáo lui.
Nghệ Phong đánh giá gian phòng rộng rãi này, cấu tạo từ cổ mộc cổ kính, trên vị trí cao nhất của gian phòng đặt thái án, đài án do gỗ lim trân quý tạo thành, phía trước bày ghế chế tạo bằng vàng ròng, trên cùng ghế điêu khắc một cái đầu rồng thật lớn, tạo ra nét uy nghiêm vô cùng.
Gian phòng xa hoa xa xỉ, hiển lộ uy nghiêm của hoàng gia. Nghệ Phong nhìn lướt qua Tần Y nhã nhặn lịch sự ngồi thoải mái trên ghế khách, cười nói:
- Tần Y tỷ không nói nói cùng ta, thân phận hiện tại của tỷ là gì sao?
Nghệ Phong càng ngày càng kỳ quái, một đường đi vừa rồi, cung đình nội thị có vẻ cực kỳ cung kính đối với Tần Y, hơn nữa dường như Tần Y cũng không để hoàng đế vào trong mắt, điều này khiến Nghệ Phong đối với thân phận của Tần Y hiếu kỳ không ngớt. Rốt cuộc là thế lực gì có thể đồng thời ngồi ngang hàng với hoàng thất.
Tần Y trắng mắt liếc Nghệ Phong nói:
- Thân phận của ta là gì có thể ảnh hướng đến quan hệ của hai chúng ta sao?
Nghệ Phong cười ha ha nói:
- Đương nhiên là có ảnh hưởng rồi, nếu như Tần Y là một phú bà, sau này ta cũng không cần phải nỗ lực phấn đấu, chờ tỷ bao dưỡng ta là được.
- Ai thèm bao dưỡng đệ đây?
Sắc mặt Tần Y ửng đỏ, không chịu nổi Nghệ Phong nói xàm nói xiên.
- …
Ngay khi Nghệ Phong và Tần Y tùy ý nói chuyện, một tiếng ho khan liền xuất hiện trong tai Nghệ Phong, điều này khiến Nghệ Phong và Tần Y quay đầu nhìn về phía hắn.
Chỉ thấy một người thân mặc long bào, sắc mặt trắng bệch vô cùng, mặc dù mang theo bộ dáng bệnh tật, thế nhưng toàn thân lại tản ra một loại khí tức uy nghiêm.
Trước đây Nghệ Phong vẫn không tin vương khí của hoàng đế. Thế nhưng lúc này cũng có chút tin rồi. Tuy rằng Hoàng đế Trạm Lam chỉ có thực lực Sư cấp sơ giai, thế nhưng uy áp của hắn lại khiến mình có chút khó chịu. Điều này hiển nhiên là lâu ngày đứng trên địa vị cao tạo thành.
- Bệ hạ!
Tần Y nhanh chóng đứng dậy, hơi hạ người, quay đầu thi lễ với Hoàng đế Trạm Lam!
Hoàng đế Trạm Lam hư không đỡ chút, cười ha ha nói:
- Tần Y tiểu thư đa lễ rồi. Mời ngồi…
Chỉ là, tuy rằng Hoàng đế Trạm Lam nói với Tần Y, thế nhưng ánh mắt lại chuyển đến trên người Nghệ Phong, tư thái bình tĩnh của Nghệ Phong hiển nhiên khiến hắn rất kỳ quái. Thiếu niên ở vào độ tuổi như thế này, rất ít người có thể bình tĩnh trước mặt hắn.
- Vị công tử này chính là Nghệ Phong sao? Nghe nói ngươi là tôn tử của Nghệ công tước?
Hoàng đế Trạm Lam mỉm cười nhìn Nghệ Phong, vừa rồi nội thị thông báo cho hắn, hắn liền cố ý quan tâm Nghệ Phong một chút.
- Ha ha, bệ hạ nói đùa. Ta là sao có thể trèo cao đến Nghệ gia đây? Một bình dân mà thôi!
Đối với Hoàng đế Trạm Lam hẳn là một trong những cừu nhân của Điệp Vận Du, hắn cũng không có chút cảm giác đặc thù, ít nhất sẽ không kính nể đối với hắn.
Hoàng đế Trạm Lam cũng đã từng nghe nói chuyện Nghệ Khải đã trục xuất Nghệ Phong khỏi gia môn, cho nên đối với những lời này của Nghệ Phong cũng không phủ định mà cười cười. Biểu hiện của thiếu niên này ung dung xa xa hơn so với người bình thường, thế nhưng không có dã tâm quá lớn! Hoàng đế Trạm Lam đương nhiên không biết, nếu nhưu hắn chăm chú quan tâm Nghệ Phong, tất nhiên sẽ là cảm giác thấy sự khác biệt.
- Tần Y tiểu thư, Nghệ Phong! Các ngươi ngồi xuống!
Hoàng đế Trạm Lam ngồi vào trên long ỷ, quay về phía hai người xua tay nói.
Tần Y thấy Hoàng đế Trạm Lam ngồi vào chỗ của mình, lúc này mới chặm rãi ngồi xuống, tư thái ưu nhã ung dung.
Mấy người ai ngồi vào chỗ của mình, ai cũng không mở iệng, phảng phất dường như bọn họ đang so đấu sự chịu đựng, toàn bộ gian phòng đột nhiên trở nên an tĩnh.
Nghệ Phong nhìn gương mặt của Hoàng đế Trạm Lam, trong lòng không tự chủ được nhớ tới Điệp Vận Du, không biệt yêu vật mị hoặc chúng sinh kia hiện tại đang ở nơi nào!
- Kỳ thực lần này đến là có chuyện cần Tần Y tiểu thư hỗ trợ!
Rốt cuộc, Hoàng đế Trạm Lam chậm rãi mở miệng, để ánh mắt hai người chuyển hướng về phía hắn.
- Không biết bệ hạ chỉ việc gì. Nếu tiểu nữ có thể giúp sức, bệ hạ phân phó là được!
Tần Y nói theo hình thức.
- Ha ha, nghe nói sơn trang phụ thân Tần Y tiểu thư có một y sư cao cấp y thuật cao siêu. Không biết có thể mời tới khám chữa bênh cho ta hay không?
Hoàng đế Trạm Lamn nhìn Tần Y rất hòa thuận.
Tần Y không ngạc nhiên vì sao Hoàng đế Trạm Lam lại biết được thân phận của chính mình, tuy rằng sơn trang của chính mình bí ẩn, thế nhưng đối với hoàng đế của các đế quốc lớn mà nói. Lại cũng không phải là bí mật quá lớn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Chỉ bất quá, Tần Y đối với việc Hoàng đế Trạm Lam nói sơn trang của chính mình có một vi y sư y thuật cao siêu rất ngoài ý muốn, nàng chưa từng nghe nói phụ thân đề cập qua.
- Có thể khiến cho bệ hạ thất vọng rồi, ta cho tới bây giờ không nghe nói qua bên trong sơn trang có một nhân vật như vậy!
Tần Y chậm rãi đáp.
Hoàng đế Trạm Lam ha ha cười nói:
- Tần Y tiểu thư trở về hỏi phụ tiểu thư một chút sẽ biết! Mong Tần Y tiểu thư nói giúp ta một chút, không chừng hắn có thể để vị Y Sư kia đến đế đô một chuyến!
Tần Y sửng sốt, nàng biết Hoàng đế Trạm Lam có tin tức xác thực chuyện này, bằng không sẽ không khẳng định như vậy!
- Tiểu nữ tử sẽ làm hết sức, chỉ là phụ thân có đông ý hay không đồng ý, ta không dám hứa trước!
Tần Y nói.
Hoàng đế Trạm Lam cười khổ vài tiếng, tuy rằng chính mình là hoàng đế, thế nhưng đối với thế lực siêu nhiên này lại như trước không có cách nào. Tại thế giới thực lực vi tôn này, hoàng thất cũng không phải cực mạnh. Đối với câu trả lời không dám chắc này của Tần Y, mặc dù có chút bất đắc dĩ, thế nhưng lại chỉ có thể tiếp thu!
Nghệ Phong cũng rất hiếu kỳ, bản thân mình biết hoàng thất Trạm Lam có một Y Sư cao cấp thất giai, thậm chí đồn đãi hắn đã đột phá đến bát giai rồi. Thế nhưng rốt cuộc là bệnh gì, cư nhiên hắn cũng không có biện pháp?
Một người Y Sư bát giai đều không có biện pháp, lẽ nào sơn trang của Tần Y lại có Y Sư cửu giai hay sao? Y Sư Cửu giai, Nghệ Phong ngẫm lại nghĩ không có khả năng, đó là kẻ có địa vị còn cao hơn cả cường giả Tôn Cấp!
Chính như Nghệ Phong suy đoán, Y Sư trong sơn trang Tần Y cũng không đạt được cửu giai! Mà bệnh của Hoàng đế Trạm Lam, cũng không phải Y Sư cao cấp là có thể trị liệu, vị Y Sư cực mạnh của hoàng thất chính mình, nghĩ mãi nhưng vẫn không ra biện pháp trị liệu. Cho nên Hoàng đế Trạm Lam nghĩ cách tập hợp mấy vị Y Sư cao cấp, đồng thời nghĩ biện pháp! Nhiều người tự nhiên có thể nghĩ ra biện pháp. Cho nên Hoàng đế Trạm Lam cũng mời cả vị Y Sư cao cấp kia của Tĩnh Vân Tông.
- Tần Y tiểu thư nói như vậy ta cũng yên tâm! Ta nghĩ phụ thân ngươi hẳn là sẽ không cự tuyệt ý của ngươi, ha ha…
Hoàng đế Trạm Lam nói một câu hai nghĩa.
Nghệ Phong cũng tương đương hiếu kỳ rốt cuộc Hoàng đế Trạm Lam bị bệnh gì, nhìn dáng vẻ của hắn, cho dù trên người không có bệnh cũng chỉ có thể sống qua ba năm, trừ phi là có Y Sư cửu giai giữ lại tính mạng cho hắn.
Nhìn ánh mắt của Nghệ Phong thẳng tắp dò xét chính mình, để Hoàng đế Trạm Lam có chút tức giận, chính mình là hoàng đế của một quốc gia, vì sao một thiếu niên có thể không kiêng nể như vậy quan sát chính mình. Nhưng hắn ngại Nghệ Phong chính là người mà Tần Y mang đến, hắn không tiện phát tiết. Chỉ là sắc mặt hơi chút trầm xuống.
- Nghệ Phong….
Tần Y thấy thế, hơi lôi kéo Nghệ Phong nhắc nhở hắn.
- A…
Nghệ Phong phản ứng qua đây, trên mặt kinh hãi chợt lóe qua, hắn thật không ngờ Hoàng đế Trạm Lam mắc phải loại bênh này! Hay nói cách khác là bị hạ độc, độc này mình vô cùng quen thuộc đấy, đây là tác phẩm đắc ý của ngũ trưỡng lão, hắn đã từng tuyên bố, không rõ dược tính, coi như là y sư bát giai trở lên cũng không có biện pháp hóa giải. Chỉ là, không phải ngũ trưỡng lão đã từng nói, hắn không lưu truyền bên ngoài sao? Vậy thì nguyên nhân gì lại ở trong người Hoàng đế Trạm Lam, lẽ nào có quan hệ đến người của Thánh Tông?
Nghệ Phong không khỏi hiện lên nụ cười tà ác, trúng độc này, tuyệt đối là vô cùng dằn vặt. Nếu như lão nhân này không thể giải độc, dằn vặt thêm ba bốn tháng nữa, hẳn là phải chết không thể nghi ngờ! Điều này cũng coi như gián tiếp trả thù cho Điệp Vận Du!
Tần Y thấy Nghệ Phong thu hồi ánh mắt nhìn kỹ Hoàng đế Trạm Lam, lúc này mới thở dài một hơi, quay về phía Hoàng đế Trạm Lam nói:
- Bệ hạ, chuyện này ta sẽ nói cho phụ thân! Nếu như người không còn việc gì, ta cáo lui trước!
Tần Y cũng không thích hoàn cảnh ở đây, nhìn Hoàng đế Trạm Lam nói.
Sau một hồi khách sáo cùng Hoàng đế Trạm Lam, Nghệ Phong và Tần Y cũng xin cáo lui rời đi.
Hoàng đế Trạm Lam nhìn hai người đã đi xa, nói một tiếng vào hư không:
- Tôn lão, ngài nghĩ Tần Y sẽ giúp ta sao?
Hoàng đế Trạm Lam vừa nói xong, một thân ảnh mạnh mẽ xuất hiện trước người Hoàng đế Trạm Lam.
- Bệ hạ, ngài bỏ qua một người! Một người quan trọng nhất!
- Ai? Ngài nói Nghệ Phong sao?
Hoàng đế Trạm Lam cổ quái nhìn người bỗng dưng xuất hiện nói.
- Đúng! Có một số việc có thể bệ hạ không biết, bằng không, ngài sẽ không bỏ gần tìm xa như thế!
Tôn lão nhàn nhạt nói.