Bầu không khí giương cung bạt kiếm vừa chạm liền phát, Nghệ Phong và Nại Đạt Nhĩ nhìn nhau mà đứng. Đấu khí trên người hai người không ngừng bốc ra! Mọi người thấy thế, cũng phân tán ra bốn phía. Nhìn không chớp mắt vào hai người trong sân, hai cường giả Tướng Cấp đối chiến, đủ để làm cho máu bọn họ sôi trào.
- Khái…
Nghệ Lưu thở dài một hơi, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể lui về sau hai bước, đối với đệ đệ, hắn càng lúc càng bất đắc dĩ, hiện tại dĩ nhiên cường thế đến mức có thể đối chiến với Nại Đạt Nhĩ. Một trong mười học viên bạch kim của học viện có thể đối phó dễ dàng như vậy sao?
- Tiểu tử, vẫn là một câu trước, tự phế hai tay. Ta coi như chưa có chuyện phát sinh!
Nại Đạt Nhĩ lạnh lùng nhìn Nghệ Phong, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn.
- Ngu ngốc!
Nghệ Phong mắng to một câu, đấu khí toàn thân hùng dũng bạo phát, một vòng xoáy bao trùm cơ thể. Nhất thời, áo giáp đấu khí trong nháy mắt hình thành.
Áo giáp đấu khí màu trắng sữa tản ra một khí tức cổ xưa, quang mang nhu hòa tại trên người Nghệ Phong lóe ra. Trên áo giáp đấu khí, đồ án rườm rà bao trùm phía ngoài, phối hợp với nhau trông cực kì thần bí.
Đồ án trên áo giáp đấu khí có quan hệ mật thiết với trình độ cao thâm của công pháp, công pháp càng cao thâm. Đồ án cũng càng rườm rà và thần bí. Đương nhiên, lực phòng ngự của áo giáp đấu khí như vậy càng mạnh.
- Đây là áo giáp đấu khí sao?
Mọi người nhìn áo giáp đấu khí trên thân Nghệ Phong, bọn họ vô cùng giật mình. Hiển nhiên, thứ áo giáp đấu khí này không biết phải đến ngày tháng năm nào bọn họ mới có thể sở hữu.
Khi Nại Đạt Nhĩ nhìn đồ án thần bí trên áo giáp đấu khí của Nghệ Phong, trong lòng hắn cũng hơi khiếp sợ, hắn cũng sở hữu áo giáp đấu khí, tự nhiên hiểu rõ đồ án có ý nghĩa gì. Từ trên áo giáp đấu khí của Nghệ Phong, hắn nhìn ra được, công pháp của Nghệ Phong so với hắn càng cao thâm hơn. Trong lòng Nại Đạt Nhĩ cũng mọc lên một tia đố kị.
Chỉ là, Nại Đạt Nhĩ không chú ý đến phía trong đồ án trên áo giáp của Nghệ Phong, trong áo giáp đấu khí, cư nhiên còn có đồ án phức tạp hơn so với bên ngoài. Nại Đạt Nhĩ chưa từng nghe nói qua trong áo giáp đấu khí cũng có đồ án, nếu như hắn biết được, nhất định sẽ kinh hãi không ngớt.
- Áo giáp đấu khí sao? Ta cũng có!
Nại Đạt Nhĩ cười lạnh một tiếng, đấu khí hùng dũng lao ra, một vòng xoáy bao trùm tại trên thân thể, trong nháy mắt một áo giáp đấu khí màu xám đã hình thành.
Hai người đối chọi gay gắt, toàn thân lòe lòe phát quang, tựa như là chiến thần nhìn nhau, đấu khí trong cơ thể từng vòng nhập vào trên người, áp bách không khí không ngừng xuy xuy rung động.
Khí thế Nại Đạt Nhĩ không ngừng kéo lên, khí thế cường đại áp bách người bốn phía không thở nổi, cả đám lại lần một nữa lui về sau hai bước.
- Trang bức…
Nghệ Phong tức giận mắng một câu, đầu ngón chân khẽ động, đấu khí trong kinh mạch tựa như không muốn sống dũng mãnh tràn vào quyền đầu. Nắm tay không lớn, lại tản ra nóng chảy quang mang. Tại trong không khí lưu lại một vết tích, hung hăng đánh tới ngực của Nại Đạt Nhĩ, bộ dáng như muốn mạng hắn.
Một quyền này, làm mọi người ngừng thở, trong mắt tỏa ra quang mang nóng bỏng. Trong lòng mọi người chấn động vô cùng, hiển nhiên bọn họ bị một quyền kinh thế này của Nghệ Phong làm cho kinh sợ.
- Hai huynh đệ Cổ Lạp bị phế không oan a!
Trong lòng mọi người đồng thời hiện lên một cách nghĩ như vậy.
Quyền thế cường đại mang theo từng đạo cơn lốc, làm cho không gian chung quanh Nghệ Phong xuất hiện từng đợt gãy khúc, từng đạo tàn ảnh liên tục xuất hiện hướng tới Nại Đạt Nhĩ.
- Không biết tự lượng sức mình!
Nại Đạt Nhĩ cười lạnh một tiếng, thân thể không chút di động, một chưởng không hề hoa mỹ mạnh mẽ đánh ra. Đồng thời, đấu khí màu xám trong cơ thể hắn cũng bao trùm trên nắm tay, bình thản tự nhiên, nhưng ẩn chứa lực đạo cường đại vô cùng.
Ầm…
Một tiếng va chạm, kình khí bắn ra bốn phía làm cho bàn ăn bay lên, hung hăng đập vào phương xa. Đoàn người vây quanh bốn phía, nhìn bàn ăn đập tới, nhanh chóng tản ra hai bên. Bàn ăn hung hăng đập trên mặt đất, trong nháy mắt bể nát.
Băng…
Đồng dạng, Nghệ Phong ở trung tâm, dưới một quyền của Nại Đạt Nhĩ, thân ảnh mạnh mẽ bay ngược ra ngoài, dưới chân hung hăng giẫm lên cái ghế, lúc này mới giảm bớt đợt một chút lực đạo. Thế nhưng ghế dựa nguyên bản hoàn hảo không tổn hao gì, trong nháy mắt hóa thành tro bụi bắn ra bốn phía. Làm cho mọi người hoảng loạn không thôi.
Tay Nghệ Phong hơi run, hắn kinh hãi nhìn Nại Đạt Nhĩ, mặc dù biết hắn rất mạnh, thế nhưng thật không ngờ là hắn dĩ nhiên lại mạnh đến bực này! Dưới tình huống mình thi triển Phách Liệt quyền, dĩ nhiên còn bị hắn tùy ý một chưởng đánh lui. Điều này chỉ có thể là, lực lượng của hắn so với mình mạnh hơn rất nhiều.
Dựa theo phân tích của Nghệ Phong, thực lực của Nại Đạt Nhĩ nhất định không thua tứ giai?
Tứ giai a! Cao hơn mình tròn ba giai! Tại Tướng Cấp, chỉ cách một giai thì đã cách biệt một trời một vực rồi, Nghệ Phong có thể đánh nhị giai đỉnh phong cho cha mẹ không nhận ra. Thậm chí hắn có tự tin đối kháng được tam giai! Thế nhưng, đối với tứ giai, một điểm lòng tin hắn cũng không có, chênh lệch của hai bên cơ bản là quá lớn.
- Tiểu tử, ta nói rồi! Ngươi không phải đối thủ của ta.
Nại Đạt Nhĩ cao ngạo nhìn Nghệ Phong nói, trong giọng nói mang theo sự khinh thường, đồng thời cũng đánh một ánh mắt đối với hai hổ còn lại, phòng ngừa Nghệ Phong cướp đường chạy trốn.
Hai hổ tâm thần lĩnh hội, trong nháy mắt bọn họ đã tổ chức thành viên trong bang tầng tầng vây quanh Nghệ Phong. Lúc này, cho dù Nghệ Phong có tốc độ còn nhanh hơn nữa cũng không có khả năng chạy thoát.
Mọi người thấy một màn như vậy, cả đám trong lòng không khỏi đồng tình nhìn Nghệ Phong. Bọn họ đều nhìn ra, Nghệ Phong đã bỏ qua thời gian tốt nhất để chạy trốn, nếu như còn muốn chạy là điều không có khả năng. Chiếu theo độ thù hận của Nại Đạt Nhĩ đối với Nghệ Phong, thật có khả năng là hắn sẽ bị phế đi ngũ chi.
Nghệ Phong nhìn một màn chỉ cười khẩy, trong ánh mắt tràn đầy cười nhạo: từ đầu hắn đã không nghĩ đến chạy trốn, tất cả những gì bọn họ làm đều là tự cho là đúng.
- Ngươi cho rằng, với lực lượng tứ giai là có thể đánh bại ta sao?
Trong lời nói của Nghệ Phong mang theo sự khinh thường, rất có một tia điên cuồng.
Dáng vẻ này, làm mọi người sửng sốt, lập tức liền nhớ đến trận chiến đầu tiên của Nghệ Phong, một chiêu uy lực kia, quả thực có thể lay động thiên địa, lực lượng Sư Cấp đã lợi hại như vậy, vậy thì hắn đến Tướng Cấp, thì sẽ kinh khủng đến đâu?
Nghĩ vậy, bọn họ kinh hãi nhìn Nghệ Phong:
- Tên điên này, sẽ không sử dụng chiêu kia một lần nữa?
Ánh mắt Nại Đạt Nhĩ mạnh mẽ ngưng lại, thế nhưng lập tức liền cười lạnh nhìn Nghệ Phong:
- Lẽ nào ngươi thực sự cho rằng, một chiêu kia của ngươi có thể ngăn lại chúng ta sao?
Tuy trong lòng Nại Đạt Nhĩ cũng có chút sợ hãi, mặc dù không có tận mắt nhìn thấy một chiêu kia, thế nhưng nghe qua miêu tả của thủ hạ, cũng đã làm cho tâm của hắn phát lạnh. Tuy rằng hắn tự tin có thể ngăn được, thế nhưng toàn bộ Hoa Hạ bang cũng chỉ có một mình mình ngăn được. Đối với những thành viên còn lại có thể nói là mang tính hủy diệt.
- Chỉ có mấy tên cặn bã các ngươi, không đáng để bản thiếu sử dụng Lôi Đình Phá Nhật kiếm!
Nghệ Phong nói một câu, làm cho toàn bộ thành viên của Hoa Hạ bang thở dài một hơi, đồng thời trong lòng cũng dâng lên ngập trời lửa giận: tiểu tử này, chết đến nơi còn kiêu ngạo như vậy!
Nghệ Phong lấy ra Tiêm Hổ kiếm từ bên hông, đấu khí mạnh mẽ tràn vào, nguyên bản Tiêm Hổ kiếm mềm mại trong nháy mắt tản ra quang mang màu trắng, phối hợp với thân kiếm sắc bén, làm cho người khác có chút cảm giác chói mắt.
- Ngày hôm nay! Ta sẽ cho các ngươi hiểu rõ, chỉ có ta mới được dùng hai từ Hoa Hạ!
Nghệ Phong vừa dứt lời, thân ảnh đã nhanh chóng biến mất tại chỗ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Đồng thời, tiếng kêu thảm thiết mạnh mẽ vang lên. Thê thảm tiếng kêu, làm cho mọi người nhìn lại, chỉ thấy một thành viên của Hoa Hạ bang ngã vào trong vũng máu.
Mọi người nhìn thấy một màn này, cả đám kinh hãi nhìn Nghệ Phong:
- Trời ạ, tiểu tử này cư nhiên dám động thủ với Hoa Hạ bang, lẽ nào hắn thật muốn một người đối kháng với hơn mười người này? Muốn chết cũng không nên tìm cách chết như vậy!