- Khinh Nhu, đừng nóng giận! Nếu không lần sau ta cho nàng chiếm lại?
Nghệ Phong mỉm cười nhìn Khinh Nhu kiều diễm, cười hì hì nói, đối với nữ nhân điềm đạm này, Nghệ Phong rất ưa thích.
Sắc mặt Khinh Nhu trong nháy mắt liền đỏ lên, tuy rằng trong lòng rất xấu hổ, thế nhưng tính tình vốn điềm đạm làm nàng cúi đầu, sắc mặt đỏ lên lợi hại.
Nghệ Phong thấy bộ dáng Khinh Nhu như con đà điểu, hắn nở nụ cười, nếu như là nữ hài tử khác, sợ là sớm đã cho mình vài bạt tai rồi. Thế nhưng, Khinh Nhu chính là Khinh Nhu. Tính tình hiền hậu, đã định trước không có hành vi nóng nảy gì, đây là Khinh Nhu độc nhất vô nhị, là Khinh Nhu hư dòng nước nhu hòa!
Dáng dấp e thẹn của Khinh Nhu, khiến trong lòng Nghệ Phong mọc lên cảm giác muốn phạm tội!
- Kháo, vì sao ta lại có suy nghĩ đáng sợ như vậy!
Nghệ Phong nhẹ giọng chửi nhỏ một tiếng, rất phản cảm với loại tâm tình này. Thế nhưng nhìn Khinh Nhu điềm đạm, này tâm tình tội lỗi này không thể ức chế bốc lên. Bộ dạng của nữ nhân này, làm cho tất cả nam nhân nhìn thấy phải sinh lòng trìu mến.
Đám người Nghệ Lưu liếc mắt nhìn nhau, không rõ Nghệ Phong và Khinh Nhu đã phát sinh sự tình gì. Nghệ Phong cư nhiên chỉ nói một câu, lại làm cho Khinh Nhu ngượng ngùng như vậy!
…
Nghệ Phong không để ý đến ánh mắt của mọi người, đưa tay lấy thức ăn của Nghệ Lưu và Khinh Nhu bưng đến trước mặt mình, không chút nghĩ ngợi mà bắt đầu vùi đầu vào ăn. Hôm nay quả thực là hắn rất đói rồi!
- Vì sao ngươi có thể như vậy!
Khinh Nhu thấy thức ăn mình ăn chưa xong lại bị Nghệ Phong không hề cố kị gì ăn hết, đỏ ửng trên mặt càng lan rộng.
Nghệ Phong ngẩng đầu nhìn thoáng qua Khinh Nhu xấu hổ vạn phần, cười nói:
- Được rồi, tiểu nữ nhân, đừng nóng giận. Dĩ vãng đều là cùng nàng đùa giỡn! Chúng ta là bằng hữu, ăn một chút cơm, nàng sẽ không luyến tiếc chứ?
- Thế nhưng… Thế nhưng đó là đồ ta đang ăn!
Khinh Nhu mắc cỡ đỏ mặt, yểu điệu nói.
- Ta không quan tâm nàng ăn xong lưu lại nước bọt, nàng quan tâm cái gì?
Nghệ Phong đảo cặp mắt trắng dã, rất khó lý giải nữ nhân vì sao lại quấn quýt vấn đề này?
Một câu nói của Nghệ Phong, làm mặt Khinh Nhu đỏ như bị thiêu vậy, nàng oán hận liếc mắt nhìn Nghệ Phong, nói thầm trong miệng:
- Hỗn đản…
Mọi người sớm đã kiến thức sự bá đạo của Nghệ Phong, đối với điều này thật ra không ngại chút nào. Nghệ Lưu cổ quái liếc mắt nhìn Khinh Nhu, trong lòng âm thầm nói: Không phải nhị đệ thích nàng chứ! Chỉ là, với tính tình điềm đạm không thích tranh giành này của Khinh Nhu, thật ra thực thích hợp làm lão bà!
…
Mà đám nam học sinh chung quanh Nghệ Phong, tất cả đều dùng ánh mắt thù hận đố kị nhìn Nghệ Phong. Đồ ăn của nữ thần trong lòng, dĩ nhiên lại bị tiểu tử này ngang ngược chiếm lấy.
Tứ đại mỹ nữ học viện tề tụ, trong đó bài danh trước mười có ba vị, đội hình như vậy cũng không thường thấy. Có điều, ánh mắt các nàng đều ngưng tụ trên người Nghệ Phong, điều này làm cho trong lòng rất nhiều người cầu nguyện Nghệ Phong đang ăn thì bị ngẹn chết!
…
Nghệ Phong đương nhiên sẽ không chú ý đến ánh mắt đố kị của đám người này, hắn như trước từng ngụm từng ngụm nuốt lấy thức ăn, một điểm phong độ thân sĩ cũng không có.
- Thô tục!
Bố Lan Ny nhịn không được nói một câu, hiển nhiên không quen nhìn bộ dạng không có một điểm quý tộc này của Nghệ Phong!
- Đại ca! Quản nữ nhân của huynh! Một người ưu nhã như bản thiếu, dĩ nhiên lại bị nói thô tục, chỉ có thể chứng mình là nàng không có thường thức!
Nghệ Phong đầu cũng không ngẩng lên nói.
- Phi…
Nghệ Phong nói một câu, làm cho Nghệ Lưu nhịn không được xì một tiếng. Thân là đại ca của Nghệ Phong, hắn cảm giác mặt mình đỏ lợi hại!
…
Vừa lúc Nghệ Phong đang ăn uống khí thế ngất trời, một thanh âm lạnh lẽo vang lên bên lỗ tai hắn:
- Tiểu tử, vị trí ngươi ngồi ta xem trọng, ngươi có thể lăn!
Một câu này, trong nháy mắt làm cho ánh mắt của mọi người chuyển hướng, chỉ thấy một nam tử bước chân đến cạnh bàn Nghệ Phong. Khí thế cường đại, làm cho chén bát trên bàn rung lên bần bật, cơm nước đổ cả lên bàn.
Bố Lan Địch nhìn người tới, không khỏi ngạc nhiên: người này hắn rất quen thuộc, là một bá trong Hoa Hạ bang. Trừ ngũ hổ thì địa vị của hắn là cao nhất, tiểu tử này lại cực kì khoe khoang, bên người luôn có một đám tiểu đệ đi theo! Bộ dạng càn rỡ, cho dù là Ngũ hổ cũng so ra kém.
- Trong vòng một phút đồng hồ, đều ăn sạch toàn bộ cơm nước rơi trên mặt đất cho ta!
Một thanh âm nhàn nhạt vang lên, bên trong lại chứa đầy hàn ý lạnh lẽo.
Một câu này, nhất thời làm cho đám người quan tâm ngồi nghiêm chỉnh, phảng phất như nhìn trò hay. Vinh Mục được xưng là người hung tàn nhất Hoa Hạ bang, số người ăn phải đau khổ trong tay hắn nhiều không đếm suể.
Mượn uy thế của Hoa Hạ bang, còn không có người dám nói như thế với hắn.
- Ha ha… Tiểu tử, ngươi có biết ta là ai không?
Vinh Mục cười ha ha, ánh mắt lăng lệ nhìn Nghệ Phong, trong giọng nói tràn đầy càn rỡ cùng khinh thường!
- Đã qua nửa phút rồi!
Nghệ Phong ngồi tại chỗ như trước, giọng nói không nhanh không chậm nói, không chút nào bởi vì lời nói của Vinh Mục mà có biến hóa!
Trong lòng Bố Lan Địch không khỏi đánh một cái lạnh run, hắn hơi lui về sau một chút. Quen biết Nghệ Phong, tự nhiên biết động tác kế tiếp của Nghệ Phong sẽ là gì. Sự tàn nhẫn Nghệ Phong hắn đã tự mình kiến thức qua! Nghĩ vậy, Bố Lan Địch không khỏi có chút đồng tình nhìn Vinh Mục.
- Tiểu tử này, lại muốn bị phế đi!
- Tiểu tử, ngươi có…
Vinh Mục còn chưa có nói hết, chỉ thấy Nghệ Phong xoay người đứng dậy, bắt lấy chiếc đũa trên bàn, hung hăng đâm về phía Vinh Mục!
- Một phút đồng hồ đã tới rồi!
Nghệ Phong vừa mới nói xong thì nơi hắn đang đứng chỉ còn lại một đạo tàn ảnh, người đã tới trước mặt Vinh Mục. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Biến hóa đột ngột này, làm cho Vinh Mục kinh hãi trong lòng, đấu khí trong cơ thể cấp tốc tràn ra, muốn chặn lại thế tiến công. Thế nhưng, lực lượng Tướng Cấp của Nghệ Phong là thứ mà hắn có thể chống lại sao, không hề huyền niệm, hai chiếc đũa đã cắm vào trên cánh tay hắn, xỏ xuyên qua toàn bộ cánh tay, máu đỏ chảy ra theo chiếc đũa, làm cho chiếc đũa nhiễm màu máu đỏ!
Biến cố đột ngột này khiến mọi người không kịp phản ứng.
Thế nhưng hình như Nghệ Phong cũng không có dự định buông tha hắn, một cước hung hăng đá vào ngực Vinh Mục, tiện tay cầm đũa hai bên trên bàn cơm, lần thứ hai hung hăng cắm mạnh vào.
- A…
Một tiếng hô bi thảm vang lên, làm cho mọi người rùng mình một cái.
Mọi người nhìn trên hai tay Vinh Mục cắm bốn chiếc đũa, cả đám không khỏi hít sâu một ngụm lương khí. Ánh mắt nhìn Nghệ Phong cũng mang theo sợ hãi.
Máu đỏ chảy cả nền nhà, tích táp thanh âm, làm cho toàn thân bọn họ tản ra hàn ý. Thủ đoạn hung tàn bạo ngược như vậy, bọn họ vẫn là chứng kiến lần đầu tiên.
Vinh Mục nhịn không được té ngã trên mặt đất, đau đớn khủng khiếp khiến hắn cuộn lại trên mặt đất. Bốn đôi đũa cắm vào trên cánh tay nhìn mà giật mình!
- Bản thiếu ghét nhất là người lãng phí lương thực!
Nghệ Phong thản nhiên liếc mắt nhìn Vinh Mục nói, bộ dạng không việc gì, giống như việc này chỉ là làm một chuyện bình thường!
Một câu này, nhất thời làm cho đám tiểu đệ của Vinh Mục phản ứng lại, trong nháy mắt đã vây quanh Nghệ Phong:
- Tiểu tử, ngươi dĩ nhiên dám đả thương Vinh Mục lão đại của Hoa Hạ bang ta, ngươi muốn chết!
- Hoa Hạ bang?
Nghệ Phong sửng sốt, lập tức nhìn hai mươi người vây quanh mình, hỏi một câu.
Đám người Bố Lan Địch nghe thế ngẩn ra. Một câu nói ngu ngốc, trong lòng cả đám mắng to: kháo, ngươi còn dám nói Hoa Hạ bang trước mặt hắn, không phải là muốn chết sao?
Bố Lan Địch biết, sự tình này sợ là sẽ bị nháo lớn, Vinh Mục vừa rồi chỉ là một khúc nhạc đệm. Sợ là, một chút nữa sẽ là một hồi rung chuyển lớn. Bố Lan Địch phát hiện, có người đã chạy ra nhà hàng, hiển nhiên là đi gọi người!