Nhìn sắc mặt Bạo Cương hồng hào, Nghệ Phong không khỏi cảm thán sự thần kỳ của Tịnh Hồn đan, cư nhiên lại có thể tiêu trừ ám tật của Bạo Cương, công hiệu của đan dược lục giai quả nhiên rất trâu bò.
- Chúc mừng Bạo Cương vương gia!
Nghệ Phong thân là y sư, đương nhiên có thể nhìn ra Bạo Cương không chỉ tiêu trừ ám tật, hơn nữa thực lực còn tăng tiến!
- Tất cả đều là công lao của Phong thiếu ta mới có thể nhân cơ hội tiêu trừ ám tật mà đột phá một giai!
Những lời này của Bạo Cương là thật lòng. Nếu không có Nghệ Phong, tính mạng của hắn còn khó đảm bảo, tấn giai lại càng là điểu không thể!
Trong mắt Nghệ Phong hiện lên một tia kinh ngạc. Mặc dù hắn biết thực lực của Bạo Cương tăng lên nhưng cũng không ngờ Bạo Cương lại đột phá. Đạt tới Vương cấp cao giai, muốn tấn giai cực kỳ khó khăn, có nhiều người cho dù hơn chục năm cũng không thể tiến thêm một bước!
- Vậy thì phải chúc mừng Bạo Cương vương gia rồi!
Lúc này Tử Âm cũng đi tới bên người Bạo Cương nói, tiện tay tiếp nhận Linh nhi trong lòng Nghệ Phong, ngón tay mát lạnh không cẩn thận chạm vào ngực Nghệ Phong!
- Cảm tạ Tử phu nhân! Nếu như phu nhân rảnh rỗi thì mời cùng Phong thiếu đi tới hàn xá ngồi một chút! Ta cũng muốn cảm ơn Phong thiếu!
Bạo Cương cao hứng nói.
- Điều này...
Tử Âm quay sang nhìn Nghệ Phong, muốn hỏi ý của Nghệ Phong như thế nào. Hai tay ôm Linh nhi nhưng nha đầu này lại ôm chặt cổ Nghệ Phong, không chịu rời khỏi lòng hắn khiến nàng không biết phải làm sao.
- Tử Âm tỷ theo ta tới đó ngồi một chút đi!
Nghệ Phong cũng muốn biết Bạo Cương muốn cảm ơn hắn như thế nào, có lợi mà không lấy thì hắn chính là đồ ngu!
Tử Âm đương nhiên hiểu rõ tính cách của Nghệ Phong, khẽ cười gắt giọng:
- Đệ nha...
Điều Tử Âm không hiểu chính là Nghệ Phong không thiếu thứ gì, tại sao lại luôn thích chiếm tiểu tiện nghi. Trong ấn tượng của nàng, chỉ cần cướp bóc được một bữa cơm hắn cũng cao hứng. Nói hắn keo kiệt sao, không phải! Đan dược ngũ giai, ma tinh, kim tệ hắn có thể tiện tay lấy ra, tiêu sài hoang phí đến độ người khác hận không thể đánh hắn một trận!
...
Ngay khi Nghệ Phong chuẩn bị nói điều gì thì Viêm Phong mang theo hoàng tử Long Minh vội vã chạy về phía này. Thấy trên mặt đất bừa bộn, không khỏi ngạc nhiên nhìn Bạo Cương.
Chỉ là khi bọn họ nhìn thấy khuôn mặt Bạo Cương hồng hào thì hai người cũng không nhịn được nhìn nhau. Bọn họ đương nhiên biết được Bạo Cương có ám tật, thần sắc chưa bao giờ tốt đến vậy. Thần sắc hiện giờ của Bạo Cương chỉ nói lên một điều: ám tật của hắn đã được chữa khỏi! Nghĩ tới đây, hai người không khỏi chấn động. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Viêm Phong và Long Minh hiểu rõ sự khó khăn khi trị liệu bệnh, bằng không thì Bạo Cương sao lại phải chịu đựng giày vò hơn mười năm qua. Nhưng hiện giờ, ám tật lại... Đột nhiên biến mất!
Tuy Viêm Phong không dám tin tưởng, nhưng vẫn hưng phấn hô to với Bạo Cương:
- Phụ thân, bệnh của người khỏi rồi sao?
- Ha ha...
Bạo Cương cười sảng lãng hai tiếng, nói với Viêm Phong:
- Viêm Phong, con bảo đám hạ nhân mau đi chuẩn bị, hôm nay ta muốn mở tiệc chiêu đãi khách quý!
- Khách quý?
Viêm Phong nghi hoặc nhìn Bạo Cương, không hiểu ý của hắn.
Bạo Cương hung hăng gõ đầu Viêm Phong, tức giận nói:
- Bảo con đi chuẩn bị thì đi đi, nhiều lời làm gì! A, được rồi! Nếu Hoàng tử điện hạ không có việc gì thì đi cùng cũng không sao!
Tuy rằng hắn không muốn mời Long Minh, nhưng Bạo Cương vẫn phải làm đủ lễ nghi, dù sao Long Minh cũng là hoàng tử!
- Ha ha, vậy xin cảm ơn Vương thúc!
Long Minh rất cao hứng. Đây là lần đầu tiên Bạo Cương mở tiệc chiêu đãi người khác. Nghĩ vậy, hắn không khỏi nghi hoặc liếc mắt nhìn Tử Âm và Nghệ Phong.
Đồng thời, Long Minh cũng càng thêm coi trọng Nghệ Phong và Tử Âm hơn. Hắn cảm thấy ám tật của Bạo Cương được tiêu trừ nhất định có liên quan với hai người này. Hơn nữa, người được Bạo Cương xưng là quý nhân, nếu kết giao được thì tuyệt đối là chuyện tốt!
...
Khi hoàng tử Long Minh không ngừng suy đoán thì Bạo Cương đã dẫn mọi người tới phòng khách. Phòng khách rất lớn, được trang trí lộng lẫy, trên trần nhà được treo trang sức thủy tinh óng ánh mỹ lệ. Nghệ Phong ngạc nhiên, cười nói:
- Không ngờ một mãnh phu như Bạo Cương vương gia lại có thể trang trí một phòng khách đẹp như vậy!
Bạo Cương cười ngượng nói:
- Phong thiếu nói đùa. Đây là nhờ khi nha đầu Thượng Quan gia tới đây đã chỉ điểm!
Long Minh nghe được cách xưng hô của Bạo Cương, càng kinh hãi hơn. Người được Bạo Cương xưng hô là "thiếu" khắp đế đô cũng không có mấy người! Một thiếu niên trẻ tuổi sao có thể khiến Bạo Cương coi trọng như vậy!
- Thượng Quan gia? Thượng Quan Vũ Phượng?
Nghệ Phong cổ quái nhìn Bạo Cương, nói.
Lúc này đến lượt Bạo Cương kinh ngạc:
- Phong thiếu biết Thượng Quan Vũ Phượng sao? Ha ha, nha đầu kia lớn lên rất xinh đẹp, ta còn từng muốn nhi tử của ta kết hôn với nàng, đáng tiếc là nàng đã có hôn ước!
Trong giọng của Bạo Cương có phần tiếc nuối. Vẻ đẹp của Thượng Quan Vũ Phượng khiến hắn ấn tượng rất sâu, nếu như trẻ lại vài chục tuổi, hắn tuyệt đối không chống đỡ được mỵ hoặc như vậy!
Nghệ Phong nghe vậy, quay đầu nhìn Tử Âm, khóe miệng hiên lên một nụ cười tà mị: Tuy rằng Thượng Quan Vũ Phượng xinh đẹp nhưng cũng không thể có mị hoặc như Tử Âm thành thục, thùy mị!
Tử Âm thấy Nghệ Phong tươi cười nhìn mình, đương nhiên hiểu hắn đang suy nghĩ gì, lườm hắn một cái, khuôn mặt phiếm hồng.
- Phụ thân! Không bằng người đi đề thân cho hài nhi lần nữa!
Viêm Phong ở cạnh Nghệ Phong đột nhiên quay sang nịnh nọt Bạo Cương:
- Thượng Quan muội muội và người kia đã giải trừ hôn ước rồi!
Viêm Phong cười rất hèn mọn. Tuy rằng hắn không quá yêu thích thích Thượng Quan Vũ Phượng, nhưng nữ nhân đẹp có thể lấy về càng nhiều đương nhiên là càng tốt.
Bạo Cương đương nhiên hiểu rõ nhi tử của mình, nó chả khác gì hắn hồi còn trẻ cả, yêu đương phong nguyệt khắp nơi! Nếu Thượng Quan Phượng Vũ coi trọng hắn mới là lạ, lần trước mình tới cầu hôn đã bị nàng ta trực tiếp cự tuyệt, cái thân già này đã bị mất mặt một lần!
- Hừ! Tiểu tử nhà ngươi từ giờ về sau tránh cái đám nữ tử phong trần ra thì ta đã cảm ơn trời đất! Mẹ kiếp, nếu như ngươi còn để ta nhìn thấy ngươi dám cũng nữ nhân lạ nào đó làm chuyện kia trong nhà thì ta đánh chết ngươi!
Bạo Cương không thèm quan tâm ở đây có người ngoài, tức giận mắng chửi Viêm Phong.
Nhớ tới lần trước chứng kiến nhi tử của mình không coi ai ra gì, đại chiến ở trong sân hắn đã muốn đập chết đồ hỗn đản này!
Nghệ Phong nghe Bạo Cương nói, trên trán cũng hiện lên một tia hắc tuyến, giơ giơ ngón tay cái lên, nói với Viêm Phong:
- Huynh đệ, ngươi ngưu! Ta bái phục!
Viêm Phong cười hắc hắc không thôi, không để ý phụ thân mình đang tức giận mắng chửi, nhìn Nghệ Phong với ánh mắt đầy ẩn ý. Tử Âm dứng gần đó hung hăng trừng mắt nhìn Nghệ Phong, tay cũng đưa tới hông,bí mật véo mạnh một cái, lén lút nói bên tai Nghệ Phong:
- Không được học mấy thứ này!
Cảm thấy được đau đớn từ hông truyền tới, Nghệ Phong cắn răng chịu đựng. Hắn vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, ngăn cản nàng dùng sức.
Bàn tay bị Nghệ Phong nắm lấy, Tử Âm đỏ bừng mặt, lắc đầu hai cái, lại phát hiện không thể nào rút tay ra. Nàng trừng mắt oán hận nhìn Nghệ Phong, nhưng cũng không dùng sức quá lớn, sợ bị đám người Bạo Cương phát hiện hai người đang nắm tay nhau.
Còn Nghệ Phong sợ Tử Âm sẽ lại véo mình, vì vậy cũng không buông tay nàng ra. Hai người cứ như vậy nắm tay nhau mà đi!