- Vấn đề này ta nhất định sẽ thật nghiêm túc, thật thận trọng thương lượng với lão đầu tử.
Nghệ Phong lau mồ hôi trán, nhìn Triệu lão kiên định nói.
Triệu lão không thèm phản ứng mấy lời cam đoan không đáng tin tưởng của Nghệ Phong. Chỉ tùy ý nói:
- Khụ! Nếu như Liễu Nhiên và Hiên Huyên ở cùng một chỗ, phiền phức gì cũng không có. Hiên Huyên cũng không kém, sao cứ nhất định phải giao trái tim mình cho Ngạo Tuyết chứ?
Nghệ Phong chưa từng gặp Hiên Huyên, chỉ nghĩ đến Hiên Huyên có thể vì lão đầu tử mà trực diện đối kháng Tiên Phủ, một người phụ nữ như vậy, đáng để người ta yêu mến.
- Chẳng phải có một câu nói, kêu là "Tình sâu vô cùng, không thể tự chủ" (Tình chí thâm xử, bất năng tự kỷ) đó sao!
Nghệ Phong vì lão đầu tử yếu ớt giải thích một câu.
Triệu lão quay đầu nhìn Nghệ Phong. Bị con mắt dường như đã đục ngàu của Triệu lão nhìn chằm chằm, Nghệ Phong cảm giác có chút hết hồn. Khi hắn còn đang thấp thỏm bất an, Triệu lão lại không nói về vấn đề của lão đầu tử nữa, mà nhìn Nghệ Phong hỏi:
- Ngươi thấy thế cục đại lục hiện này thế nào? Có hứng thú làm đầu lĩnh của Thánh Thành hay không?
- Cái gì? Ta làm thủ lĩnh Thánh Thành?
Nghệ Phong trợn trừng mắt nhìn Triệu lão:
- Chuyện này… Triệu lão, ngài nói giỡn phải không?
Triệu lão thản nhiên nói:
- Vốn sư phụ ngươi là thích hợp nhất, nhưng hiện tại khẳng định là không thể đặt trong tay hắn. Ngươi tới làm cũng là giống nhau.
- Đừng!
Nghệ Phong vội vã xua tay. Cục diện rối rắm như vậy, hắn cũng không muốn tiếp nhận. Tuy rằng tiếp nhận đề nghị này, thân phận địa vị của hắn sẽ tăng vọt lên vô số lần, nhưng Nghệ Phong lười nhác đã quen, làm chuyện như vậy còn không mệt chết hắn.
Triệu lão thấy Nghệ Phong cự tuyệt cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ thầm nếu người khác nghe nói được đứng đầu Thánh Thành e là sẽ kích động đến không thể tự chủ. Thế nhưng Nghệ Phong lại giống như đụng phải mãnh thú hồng hoang
- Chuyện này để sau hãy nói. Ngươi nói cho ta xem, ngươi mất tích bốn năm, rốt cuộc đã đi nơi nào? Trường Sinh bí cảnh?
Triệu lão nhìn Nghệ Phong hỏi.
- Ta đang muốn nói với Triệu lão chuyện này, cũng muốn để Thánh Thành có sự chuẩn bị.
Nghệ Phong thận trọng nói với Triệu lão.
- Ừ?
Triệu lão nghi hoặc nhìn Nghệ Phong.
Nghệ Phong hít sâu một hơi, lập tức nhìn Triệu lão nói:
- Quả thực có tồn tại Trường Sinh bí cảnh. Hơn nữa theo ta được biết, rất có thể các chí tôn thời viễn cổ mất tích đều còn sống, bao gồm cả vị kia của Tà Tông.
- Cái gì?
Cho dù với sự trấn định của Triệu lão, lúc này cũng nhịn không được kêu một tiếng, trừng to mắt nhìn Nghệ Phong.
Nghệ Phong thở nhẹ một hơi:
- Phải! Thời gian trong đó chậm gấp bảy lần bên ngoài. Hơn nữa, khi đạt đến Thánh Cấp, thọ mệnh của họ ở đó cũng cao gấp đôi bên ngoài. Đạt được Chí Tôn, cũng không biết gấp bao nhiêu lần. Cho nên, những đại lão năm đó mới ều có thể còn sống.
Triệu lão ngây ra tại chỗ, cố gắng tiêu hóa tin tức này.
- Tuy rằng bí cảnh so ra chỉ không bằng một phần mười đại lục, thậm chí là một phần trăm, nhưng cường giả Thánh Cấp trong đó tuyệt đối không ít hơn bên ngoài. Nguyên khí của đại lục loãng như vậy chính là vì bị lấy mẫu để duy trì bí cảnh. Hơn nữa, trong bí cảnh còn có cả Chí Tôn tồn tại.
Nghệ Phong chậm rãi nói:
- Quan trọng nhất là, linh khí của bí cảnh một lần nữa tiết ra ngoài đại lục. Tỉ lệ thời gian bắt đầu thay đổi. Hơn nữa ta nghĩ không bao lâu sau, e là những Chí Tôn này sẽ phá vỡ phong ấn, một lần nữa xuất hiện trên đại lục. Bọn họ vừa xuất hiện, cục diện đại lục nháy mắt sẽ bị thay đổi.
Triệu lão trở nên trầm mặc. Những tin tức này hiển nhiên hắn còn chưa thể tiêu hóa được. Hắn biết rõ những điều Nghệ Phong nói đều là sự thật. Cục diện đại lục trong nháy mắt sẽ thay đổi. Nói không chừng, chiến tranh cũng sẽ bởi vì vậy mà tăng lên.
Triệu lão hít sâu một hơi nói:
- Chuyện này ta hiểu rồi. Đã như vậy, ngươi không muốn làm đầu lĩnh Thánh Thành thì thôi không làm cũng được. Bây giờ ngươi toàn tâm đề thăng thực lực đi. Ngươi tu luyện Lăng Thần Quyết, sẽ khiến rất nhiều người chú ý. Tất cả hãy lấy thực lực làm trọng. Bọn họ sắp đi ra, so với bất kỳ ai, ngươi càng bức thiết cần đề cao thực lực hơn.
Nghệ Phong gật đầu. Tuy rằng hắn không biết Lăng Thần Quyết có địa vị thế nào tại Tà Tông, nhưng từ chuyện bởi vì hắn tu luyện Lăng Thần Quyết mà có thể cho hắn Thánh Chủ lệnh, trong đó khẳng định còn có nội tình.
- Vốn khi ngươi đạt được Thánh Cấp nên đến Tà Tông bế quan, nhưng thật không ngờ, bất kể là ngươi hay sư phụ ngươi, khi đạt được Thánh Cấp đều không ai trở về. Cũng được! Tuy rằng lợi ích lúc này so với ngay sau khi tấn cấp Thánh cấp còn kém một chút, nhưng bế quan một đoạn thời gian, đối với ngươi mà nói, rất có lợi.
Triệu lão nói:
- Đưa nhẫn Tà Tông cho ta!
Nghệ Phong nhanh nhẹn lấy nhẫn Tà Đế giao cho Triệu lão. Triệu lão đánh một đạo đấu khí vào trong đó. Hai người nhất thời bị quang trụ bao trùm. Trong ánh sáng lóe ra, Nghệ Phong và Triệu lão cùng biến mất tại chỗ.
Rất nhanh, Nghệ Phong đã tới một không gian khác. Trong không gian này có một loạt giá sách. Trên giá sách bày một vài quyển trục, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng những đồ án rườm rà trong đó, chứng minh những quyển trục này không hề đơn giản.
Triệu lão thấy Nghệ Phong nhìn chăm chú vào những quyển trục, hời hợt nói:
- Một vài vũ kỹ Địa Giai cao cấp và công pháp Thiên Giai mà thôi. Sau ngươi muốn xem cứ tới đây mà xem, chúng đều thuộc sở hữu của Tà Tông.
Nghệ Phong không khỏi líu lưỡi nhìn những giá sách này. Số lượng bày trên đó tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng phải xem đó là công pháp gì a. Vũ kỹ Địa Giai cao cấp và công pháp Thiên Giai! Một thế gia bình thường có một cuốn đã là vô cùng may mắn, vậy mà Tà Tông lại có nhiều như vậy!
Thở nhẹ một hơi, Nghệ Phong vốn suy đoán Tà Tông còn giấu một bảo thất, quả nhiên không sai!
Nghệ Phong thấy Triệu lão nhìn cũng không thèm nhìn, vẫn đi về phía trước, liền chạy nhanh lên theo sau. Tuy rằng công pháp Thiên Giai rất mê người, nhưng Nghệ Phong cũng không phải thiếu niên mới ra đời. Công pháp Thiên Giai đối với hắn cũng không phải có sức dụ hoặc lớn như vậy.
Dọc đường đi tới, Nghệ Phong thấy trong không gian này, ngoài quyển trục còn có rất nhiều loại dược liệu khiến người khác chấn động, còn có các loại đan dược đã được luyện chế. Mấy thứ này đều trân quý đến không thể trân quý hơn. Rất nhiều dược liệu đã đạt đến cấp bậc cửu tinh hồng môi.
- Cái này tuy nói là vật của Tà Tông, với thực lực của ngươi cũng có thể sử dụng, nhưng nếu có thể không sử dụng là tốt nhất. Đây là kho tàng mà Tà Đế các đời lưu lại cho hậu bối. Chúng ta cũng không thể quá ích kỷ, không thể sử dụng hết tâm huyết của họ. Dù sao cũng phải để lại chút gì cho hậu bối. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Triệu lão nói.
Nghệ Phong gật đầu:
- Vãn bối hiểu!
Nghệ Phong thực sự không phản đối. Tiền bối năm đó đều không nỡ dùng, hắn cũng không có ý định hễ quét là sạch.
- Đương nhiên, chúng ta cũng không cần làm thần giữ của.
Triệu lão lại nói tiếp:
- Vật do tiền bối lưu lại cũng là tài sản cấp cho hậu bối. Việc chúng ta muốn làm, chỉ cần không bại gia tử, không khiến Tà Tông suy yếu trong tay chúng ta, chính là báo đáp lớn nhất với các tiền bối rồi.
Nghệ Phong gật đầu. Lúc này Triệu lão đưa nhẫn cho hắn nói:
- Ba cứ điểm của Tà Tông ngươi đều đã xem qua. Phương pháp sử dụng nhẫn lát nữa ta sẽ dạy cho ngươi. Đi tiếp về phía trước chính là nơi đạt linh vị của các tiền bối Tà Tông đạt đến Thánh Cấp. Ngươi vào trong đó bế quan một thời gian đi…