Mị Ảnh

Chương 1162: Lão đầu tử đợi



 
Đúng như trong dự liệu của Nghệ Phong, Điệp Vận Du đứng ở ngay bên cửa vào tông môn. Hắn nhìn nàng ở trước mặt lồi lõm đầy đủ, xiêm y trên người cũng không nhiều, Điệp Vận Du ở trong gian phòng cao nhất của tông môn. Nghệ Phong thi triển thuấn di tới bên cạnh ôm chặt lấy nàng.
 
Thân thể tỏa ra nhiệt độ ấm nóng dịu dàng khiến Nghệ Phong có chút không thể khống chế được thân thể, nhớ tới hỏa khí đối với Yêu Hậu, lúc này đều bộc phát ra.
 
Điệp Vận Du cũng không giật mình, chuyện tình ôm thân thể của nàng đã sớm trở thành thói quen của hắn, từng hơi thở trên người đều rõ như lòng bàn tay. Chỉ có điều thật không ngờ đối phương đã trở về, điều này làm cho nàng vui vẻ quay đầu lại:
 
- Ngươi đã trở về?
 
- Ừm!
 
Nghệ Phong nhẹ giọng đáp một câu, ánh mắt chuyển dời lên người Điệp Vận Du, đường cong uyển chuyện, làn da trắng như tuyết, vẻ mị hoặc do tu luyện Mị Thuật khiến mỗi cử động của nàng đều khiến người khác hồn xiêu phách lạc.
 
Đứng ở trên đỉnh tòa nhà, gió nhẹ thổi từ cửa sổ đi vào khiến quần áo Điệp Vận Du bay bay, cư nhiên có lực mê hoặc trí mạng.
 
Nghệ Phong nhìn Điệp Vận Du, ánh mắt trở nên nóng rực. Dường như Điệp Vận Du cũng nhận thấy hơi thở Nghệ Phong dần dần ồ ồ lên, trên mặt liền xuất hiện một tia ửng đỏ.
 
- A!
 
Điệp Vận Du thấy bàn tay Nghệ Phong đã tiến nhập vào trong người, nàng không khỏi kêu nhẹ một tiếng quay sang Nghệ Phong hô:
 
- Hiện giờ không được, Liễu tiền bối còn đang ở trong phủ đệ Thành chủ chờ ngươi đó. Hẳn là có chuyện rất trọng yếu cần tìm ngươi.
 
- Đừng quan tâm tới hắn!
 
Tên đã trên dây, Nghệ Phong nào sẽ đi quản lão đầu tử, huống chi hắn cũng đã biết là chuyện tình gì.
 
- A!
 
Bàn tay Nghệ Phong chạm vào khu vực mẫn cảm của Điệp Vận Du, nàng hét lên một tiếng, ánh mắt oán trách nhìn Nghệ Phong:
 
- Ngươi vội vàng vậy sao?
 
- Ừm!
 
Nghệ Phong không biết liêm sỉ gật đầu đáp khiến Điệp Vận Du tức giận, nàng không thể làm gì hơn chỉ có thể nhắm mắt lại hòa cùng thói quen của Nghệ Phong. Cho dù hiện giờ mặt trời đã lên cao thế nhưng nàng cũng không ức chế được chính mình.
 
Trong lúc Nghệ Phong chạm vào, nàng phát hiện nhiệt độ thân thể của mình cũng tăng nhanh, dưới thân ướt sũng một mảnh.
 
Nhìn dáng dấp này của Điệp Vận Du, Nghệ Phong càng cảm giác tà hỏa trong người tăng lên. Hắn không khỏi nhớ tới lời dặn của mẫu thân và sư tôn của Điệp Vận Du rất có đạo lý. Mị hoặc của Điệp Vận Du có thể khiến người khác căn bản không tự kiềm chế.
 
- Ưm...
 
Động tác Nghệ Phong có chút nặng nề khiến Điệp Vận Du không kìm lòng kêu nhẹ, lập tức nàng nghĩ tới trong phòng không bố trí cách âm, hiện giờ lại đang là ban ngày nên vội vàng nín nhịn xuống.
 
Điệp Vận Du rất muốn đánh ra một đạo năng lượng, thế nhưng hình như Nghệ Phong đang nằm ở phía trên, không để cho nàng tạo ra kết giới cách âm. Điệp Vận Du rơi vào đường cùng chỉ có thể gắt gao cắn chặt răng, không cho mình phát ra âm thanh.
 
Ở gần đây còn có sư tôn của nàng, nếu như chuyện bọn họ đang làm bị sư tôn nghe được, vậy sau này còn gặp người thế nào?
 
Thế nhưng động tác Nghệ Phong càng lúc càng nhanh làm cho Điệp Vận Du càng lúc không thể kiên trì được nữa, âm thanh không ngừng phát ra từ miệng nàng.
 
...
 
Sau một phen hành lạc, Điệp Vận Du hung hăng cắn một ngụm trên cánh tay Nghệ Phong. Vẻ mặt đỏ ửng, toàn thân đỏ hồng, ánh mắt lay động không khỏi khiến Nghệ Phong muốn làm thêm một lần nữa.
 
- Hỗn đản! Là do ngươi cố ý!‎
 
Điệp Vận Du nghĩ lại trận chiến vừa qua, lúc đó nàng không thể nhịn được, thanh âm càng lúc càng lớn, nhớ tới sư tôn của nàng có thể nghe được thanh âm đó. Điệp Vận Du hận không thể giết chết Nghệ Phong ngay lập tức.
 
- Nàng không cảm thấy như vừa rồi rất kích thích sao?
 
Nghệ Phong rất chăm chú nói.
 
Nghe câu này, sắc mặt Điệp Vận Du càng thêm đỏ bừng, thật không nghĩ ra Nghệ Phong cư nhiên có hứng thú này.
 
- Ngươi còn muốn kiểu gì nữa?
 
Điệp Vận Du tàn bạo nhin Nghệ Phong nói.
 
- Còn có rất nhiều, ta có bảy mươi hai thức. Cổ kim tây ta đều có hết, nàng có muốn nếm thử một chút cùng ta hay không?
 
Nghệ Phong chăm chú nói rằng:
 
- Tuyệt đối kích thích hơn ngày hôm nay.
 
Một câu nói khiến Điệp Vận Du run sợ, một lúc lâu sau nàng mới thở mạnh một hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm Nghệ Phong phun ra một chữ:
 
- Cút!
 
Nghệ Phong cảm thấy vô cùng ủy khuất, hắn thầm nghĩ đi cả quãng đường dài trở về an ủi nàng, vì sao nàng lại như vậy, không biết tốt xấu chút nào, không được, ngày hôm nay nhất định phải hảo hảo dày vò nàng.
 
Nhận thấy được trên người Nghệ Phong có chút biến hóa, Điệp Vận Du biến sắc vội vàng cầu xin tha thứ:
 
- Đệ đệ ngoan, đừng náo loạn. Sư tôn của ngươi đang tìm ngươi đấy.
 
- Để hắn chờ!
 
Nghệ Phong thầm nghĩ có mỹ nhân bồi tiếp, còn quan tâm sư tôn cái gì, hắn thích làm gì thì mặc hắn.
 
Thấy Nghệ Phong có ý định làm thêm một lần nữa, Điệp Vận Du có chút không nhẫn nại, bưu hãn nắm lấy một bộ vị của Nghệ Phong nói:
 
- Nếu ngươi đụng đến ta thì cái này cũng không cần động đậy nữa.
 
- Đừng!
 
Nghệ Phong bị dọa chảy mồ hôi lạnh, hắn nhìn Điệp Vận Du giống như nữ vương cao cao tại thượng không khỏi ỉu xìu.
 
- Nữ lưu manh! Toàn bộ đều là nữ lưu manh! Không khác gì Yêu Hậu kia! Tại sao có thể tóm chỗ đó!
 
...
 
Dưới yêu cầu của Điệp Vận Du, Nghệ Phong chỉ có thể mặc quần áo vào cùng Điệp Vận Du đi ra cửa.
 
Vừa mới đi ra ngoài, Nghệ Phong và Điệp Vận Du gặp phải Hoa Diễm Xuân. Vẻ mặt Điệp Vận Du chợt đỏ bừng, nàng có tật giật mình nói với Hoa Diễm Xuân vài câu rồi cùng Nghệ Phong trốn chạy ra ngoài, sau cùng còn hung hăng trừng mắt với Nghệ Phong.
 
Hoa Diễm Xuân nhìn thân ảnh Nghệ Phong và Điệp Vận Du không khỏi lắc đầu, nàng cười khổ một tiếng, thở dài một hơi cũng không biết là cảm thán cái gì.
 
- Mong là sư tôn chưa nghe thấy!
 
Điệp Vận Du chăm chú hỏi Nghệ Phong. Nguồn: http://thegioitruyen.com
 
- Ừm! Hẳn là vậy rồi.
 
Nghệ Phong cũng hối hận vô cùng, nguyên bản hắn còn mang theo may mắn, thế nhưng thật không ngờ lỗ tai của Hoa Diễm Xuân linh mẫn như vậy. Vừa ban nãy nàng nhìn thấy Nghệ Phong không chút ngạc nhiên, chắc chắn Hoa Diễm Xuân đã nghe được tiếng rên la của Điệp Vận Du.
 
Lấy da mặt dầy của Nghệ Phong cũng có chút không chịu nổi. Để sư tôn của Điệp Vận Du nghe âm thanh hoan lạc lâu như vậy quả thật quá dũng cảm. Đây cũng không khác gì yêu đương vụng trộm với nữ nhân mà bị nhạc mẫu ở sát vách nghe được rõ ràng.
 
Điệp Vận Du cũng biết Nghệ Phong lừa mình dối người, nàng hừ một tiếng nói:
 
- Đều là tại ngươi!
 
Nghệ Phong nhún nhún vai, cười hắc hắc kéo tay Điệp Vận Du đi về phía phủ Thành chủ.
 
Khi đi tới phủ Thành chủ, lão đầu tử đã đứng ở cửa phủ chờ sẵn, lão nhìn Nghệ Phong đang kéo tay Điệp Vận Du rồi liếc mắt sang nàng nói:
 
- Trở về quá lâu đấy.
 
Một câu nói này khiến gương mặt Điệp Vận Du đỏ bừng lên lần nữa.
 
- Ách! Tại đi đường xa mỏi chân cho nên mới nghỉ ngơi một hồi.
 
Nghệ Phong tùy ‎ý nói.
 
Những lời này khiến da mặt Điệp Vận Du càng đỏ bừng, một Tôn cấp lại bị mỏi chân.
 
- Ngươi còn muốn mỏi chân vài lần nữa hay không? Nói cho ta biết? Miễn cho ta phải đợi.
 
Lão đầu tử có chút tức giận.
 
Nghệ Phong giơ ngón tay ra đếm một hồi liền quay sang lão đầu tử nói:
 
- Được! Vậy ngài chờ, hẳn là còn phải mỏi vài lần nữa.
 
Lão đầu tử thấy Nghệ Phong nói như thật, có vẻ thực sự muốn rời đi, lão giận dữ không nói được một lời nào.
 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv